Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496: Ván Chơi Lớn Hơn

Chương 496: Ván chơi lớn hơn

Bùm bùm bùm bùm!

Năm đạo Tiên Thiên Kiếm Quang đã bị hắn từng quyền một đánh tan. Dòng ánh sáng bị đứt đoạn.

Lâm Bắc Thần đi xuyên qua, giống như một vị thần khoác lên mình ánh sao, lập tức đi tới chỗ Đàm Cổ Kim, trực tiếp cho một cước đá vào khuôn mặt đang dần dần ngưng tụ lại kia!

"Aaaaa......"

Đàm Cổ Kim hét thảm một tiếng.

Trên mặt ông ta xuất hiện một dấu giày rõ ràng, cơ thể không khống chế được mà bay ra ngoài, hung hăng đập xuống sàn đá, tạo thành một vết nứt sâu nửa mét trên mặt đất, trượt ra ngoài hơn mười mét!

Bùm!

Lâm Bắc Thần đáp xuống bục trao giải.

Hắn thực hiện một động tác từ từ rút chân lại.

"Chết tiệt, xem ông còn tiếp tục cười được nữa không?” Lâm Bắc Thần nhìn xuống Đàm Cổ Kim.

Người sau điên cuồng ngồi dậy, mũi sụp xuống gần như lõm vào trong, răng cửa trên dưới dường như đều rụng hết, miệng cũng điên cuồng phụt ra máu tươi, hổn hển gào thét: "Chuyện này không thể nào ..."

Có Tả Lệnh trong tay, ông ta vẫn thua ư?

Ông ta không thể nào chấp nhận được sự thực này.

"Còn làm ra vẻ sao?"

Tiếng cười hỏi của Lâm Bắc Thần vang lên.

Chớp mắt, Lâm Bắc Thần đã đến trước mặt ông ta.

Cơn đau nhói kịch liệt ở cổ ngay lập tức truyền tới.

Tầm mắt cũng bắt đầu nâng lên.

Đàm Cổ Kim ý thức được mình đã bị Lâm Bắc Thần bóp cổ nâng lên.

"Ngươi ..." Ông ta kinh ngạc và tức giận đến cực điểm, nhất thời liều mạng giãy dụa nhưng lại không có chút tác dụng, một luồng kiếm khí hệ thủy đáng sợ thuận theo cổ lan tràn ra toàn bộ cơ thể khiến tứ chi của ông ta ngay lập tức tê liệt, không có chút sức lực.

"Ông cười nữa đi."

Lâm Bắc Thần giơ tay tát vài cái.

Bốp bốp.

"Không phải ông thích cười lắm hả?"

Hắn nâng cổ của Đàm Cổ Kim lên, giống như bạn nhỏ của trường mẫu giáo đánh nhau, hung tợn chất vấn.

Đàm Cổ Kim hoa mắt chóng mặt, trực tiếp choáng váng.

"Con mẹ ngươi lại dám cười nhạo lão tử."

Lâm Bắc Thần ngang ngược căn bản không nói đạo lý.

Đàm Cổ Kim bị tát liên tiếp mấy cái, chỉ cảm thấy đầu óc sưng lên ngay lập tức.

"Bổn quan..." "Bổn cha ngươi."

Bốp bốp!

"Ngươi...... lại dám vô lễ với ta như vậy, ta là Ty hành chính..."

"Ty bà ngoại ngươi."

Bốp bốp!

Lâm Bắc Thần hoàn toàn không định nói đạo lý với cái tên này nữa. Dù sao thì cũng điên cuồng đánh một trận xả giận trước rồi nói. Những người quỳ xuống trên quảng trường đều hóa đá.

Trong lòng bọn họ bắt đầu âm thầm đồng cảm với Đàm Cổ Kim.

Thảm.

Thật sự là thảm đến bà ngoại luôn rồi.

Đại quan của một phương, bị một học viên của học viện sơ cấp nhấc lên rồi đánh đập như vậy.

Đế quốc Bắc Hải từ khi lập quốc đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, đúng chứ?

Mấu chốt là tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây còn được phát sóng trực tiếp theo thời gian thực, tất cả hình ảnh chắc chắn sẽ bị lấy xuống. Cái gọi là chuyện xấu lan truyền ngàn dặm, chắc chắn sẽ lan rộng khắp toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh thậm chí là đế quốc Bắc Hải trong thời gian ngắn nhất.

Sau này, khi mọi người nhắc đến Đàm Cổ Kim, đều sẽ vô thức thốt lên một câu: Ồ, chính là cái tên hành chính quan bị thiếu niên mười bốn tuổi treo đánh đấy sao?

Từ nay về sau, Đàm Cổ Kim coi như là đã hoàn toàn bị gán cho cái bảng nhục nhã.

Trút hết nước của thiên hà cũng khó mà rửa sạch được.

Người khác có thể nghĩ được, Đàm Cổ Kim sao có thể không biết chứ?

Trong đầu ông ta nổ ầm ầm một tiếng, máu xông lên não, không thể nào chịu đựng được nỗi nhục nhã này nữa, gào thét như điên: "Bổn quan liều mạng với ngươi... người đâu, giết cho ta, đừng quan tâm đến ta, giết Lâm Bắc Thần, giết đồng đảng của hắn, giết hết toàn bộ những người này!"

Hai ngàn giáp sĩ tinh nhuệ xung quanh đều là những binh lính tinh nhuệ nhất của đế quốc.

Lần này được điều động đến đây, quân lệnh rất rõ ràng——

Tất cả đều nghe theo lệnh của Đàm Cổ Kim!

Theo với tiếng hạ lệnh của Đàm Cổ Kim, tất cả tướng sĩ lần lượt đao thương tuốt vỏ, nỏ giương dây, bắt đầu tiếp cận các tù nhân trên Hoả Hình Trụ và vị trí của Lâm Bắc Thần.

"A ha ha ha ......"

Đàm Cổ Kim cười điên cuồng nói: "Ta cười thì thế nào chứ?"

Ông ta miệng đầy máu tươi, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, vẻ mặt hung tợn gào thét: "Lâm Bắc Thần, có gan ngươi hãy giết ta, giết sạch tất cả binh sĩ ở đây. Ngươi vĩnh viễn sẽ mang tội danh khó mà rửa sạch. Ha ha ha, không có mệnh lệnh của ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng lại!”

"Điên rồi."

"Đàm Cổ Kim, ông có biết mình đang làm cái gì không?"

"Điên rồ, mau hạ lệnh, mau dừng lại!"

Sắc mặt của Lăng Quân Huyền và những người khác cũng không khỏi thay đổi dữ dội.

"Phóng tên, mau phóng tên!"

"Bắn pháo, bắn pháo đi, nghe quân lệnh của ta, giết giết giết giết giết giết giết!" Đàm Cổ Kim hoàn toàn điên rồi, điên cuồng gầm rú như dã thú.

Khoảnh khắc tiêp theo----

Tiếng pháo ầm ầm!

Dây cung rung lên!

Quang đạn trong ống pháo bắn ra, mũi tên phụt ra khỏi dây cung, không hề sai lệch bay về phía vị trí của bục trao giải và Hoả Hình Trụ.

Sự huỷ diệt gần ngay trước mắt.

Đàm Cổ Kim đã hoàn toàn phát điên rồi.

Lâm Bắc Thần ném Đàm Cổ Kim sang một bên.

Một luồng thần lực gia trì đã có thể nghiền áp toàn bộ đội điều tra. Khẩu khí này phát ra một cách sảng khoái.

Tiếp theo đây, lại chơi một ván còn lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment