"Cũng không trách được các trường lớn kia. Là ta đã chủ động yêu cầu ở lại Vân Mộng thành, tiếp tục học tập ở học viện Sơ Cấp Số 3.”
Lâm Bắc Thần nói.
Trong Trúc viện của học viện Số 3, lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn từ thần điện trở về trường. Nhóm 3 chủ nhiệm khối, một số giáo viên khác, còn có một số bạn học thân quen, có duyên gặp mặt mấy lần và những bạn học vốn không hề quen biết, thậm chí là các bạn học không chung trường như Vương Hinh Dư, Thương Sơn Tuyết giống như đã hẹn trước, đều lấy các lý do khác nhau mang món quà nhỏ đến thăm hắn.
Trong lời nói, mọi người đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ trước việc Lâm Bắc Thần không nhận được giấy báo nhập học từ các học viện lớn.
Lâm Bắc Thần lập tức giải thích.
Đùa thôi, chuyện này bắt buộc phải nói rõ ràng.
Là bản thân ta không muốn đi chứ không phải là người khác không cần ta.
Bằng không, sau này làm sao mà tỏ vẻ được nữa chứ?
Nếu như thực sự bị miêu tả thành một con sâu đáng thương không ai cần, biết bao nhiêu fan hâm mộ ở Vân Mộng thành sẽ nghĩ như thế nào về mình, Thiến Thiến và Thiên Thiên nghĩ như thế nào về mình, Quang Tương nghĩ như thế nào về mình, con sói cái đang mang thai trong viện sẽ nghĩ như thế nào về mình chứ?
"Não của trò đã bị Tật Hành thú đá bay rồi sao?"
Sở Ngân bất ngờ nói: "Tại sao lại từ chối cơ hội ngàn năm có một này chứ?"
A ha.
Cuối cùng lại đến thời khắc biểu diễn rồi.
Lâm Bắc Thần hắng giọng, đem những lời dùng để lừa gạt Vọng Nguyệt đại giáo chủ mà thuật lại một lượt.
Mọi người trong phòng nhất thời đều im lặng.
Ngay cả bộ ba chủ nhiệm khối với trái tim cứng rắn cũng bị cảm động.
Đây là loại tinh thần gì chứ?
Dưới vẻ bề ngoài cười đùa cợt nhã, vô tâm vô phế, lại có một tấm lòng son như vậy ư?
Mười mấy học viên vì có được tư cách đặc tuyển mà dương dương tự đắc, bỗng chốc đều có hơi xấu hổ.
"Bạn học Lâm có đức độ, ta thật không sánh bằng."
Vương Hinh Dư khen ngợi nói.
Thương Sơn Tuyết cũng nói: "Lâm học trưởng, trước đây tất cả mọi người đều hiểu lầm ngươi, ngươi mới là một kiếm sĩ thực sự, hoàn toàn xứng đáng."
Tô Tiểu Nghiên nói: "Bạn học Lâm thật là quân tử."
Quân Mộng Hàm nói: "Ta vốn cho rằng mình chỉ kém bạn học Lâm về tu vi thực lực, nhưng bây giờ mới hiểu rằng, thì ra người ưu tú chân chính không chỉ là thực lực võ đạo mạnh mẽ.”
Cảm động nhất đương nhiên là những người bạn đồng trang lứa đã tham gia vòng chung kết cuộc thi Thiên kiêu Tranh Bá, những người đã hình thành quan hệ cạnh tranh với Lâm Bắc Thần.
Những ngày này, toàn bộ Vân Mộng thành, phàm là những người có tư thế và tài năng đều đang điên cuồng mưu cầu danh ngạch đặc tuyển, có người thì mời khách tặng lễ vật, có người thì lôi kéo quan hệ đi cửa sau, có người tự đề cử mình, học viện, giáo viên đề cử cũng có.
Để có được danh ngạch đặc tuyển, cho dù có táng gia bại sản cũng không hối tiếc.
Còn bây giờ, người có tư cách có được danh ngạch đặc tuyển nhất lại từ bỏ cơ hội này.
Nguyên nhân vẻ vẻn chỉ là vì muốn tiếp tục chiến đấu cho học viện Sơ Cấp Số 3 một năm nữa.
Sở Ngân cảm động nói: "Thực ra trò không cần thiết phải..."
Bạch Khâm Vân ở bên cạnh hai tay ôm ngực, đột nhiên mở miệng nói: "Nói thật, ngươi thật sự không phải là bởi vì sau khi trở thành cái gọi là Thần Quyến Giả, tu vi tạm phế, sợ rằng không theo kịp với tiến độ của học viện Trung Cấp, cho nên mới tìm cớ từ chối không đi sao?"
Khoé miệng của Lâm Bắc Thần co giật một chút.
"Vương Trung, cái thứ không bằng chó nhà ngươi, canh cửa thế nào vậy? Lại có thể để cho cái người lạ mặt này vào?"
Lâm Bắc Thần chỉ vào Bạch Khâm Vân, lớn tiếng mắng chửi Vương Trung, tức giận hổn hển nói: "Mau, lôi nha đầu hoang dã không biết từ đâu đến này ra ngoài, đánh chết cho ta.”
Mọi người đều bật cười ha hả.
Bầu không khí vốn dĩ có chút trang nghiêm ngay lập tức tan biến trong tiếng cười. Không khí trong phòng lại tràn ngập sự thoải mái.
Đương nhiên, mọi người đều đã quen với những xung đột hàng ngày của Lâm, Bạch. Đương nhiên cũng nhìn ra được cả hai người đều đang nói đùa. Cho dù thế nào, quyết định của Lâm Bắc Thần cũng đáng được tôn trọng.
Duy nhất chỉ có Tiêu Bính Cam ở bên cạnh là tranh thủ thời gian để ăn uống thả ga, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp lộ ra một chút xảo quyệt, trong lòng đã bắt đầu suy xét về tính khả thi của một chuyện nào đó.
Ngoại trừ đám người Tào Phá Thiên, Lâm Nghị, Đông Phương Chiến đã chết, còn có Lăng Thần vẫn thần bí, Dạ Vị Ương tình cờ trực ban ra, những thiên tài tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá khác về căn bản đều xuất hiện ở trong Trúc viện.
Đây là một chuyện rất hiếm thấy.
Có thể khiến cho nhiều Thiên Kiêu như vậy của Vân Mộng thành tụ hội lại với nhau, từ mặt bên đã chứng tỏ được sức hút của Lâm Bắc Thần.
Theo đề nghị của Bạch Khâm Vân tinh nghịch, một bữa tiệc lâm thời đã được tổ chức tại Trúc viện.
Loli ngực lớn bày ra dáng dấp của một phú bà, cầm một tấm thẻ Huyền Tinh màu đen đập thẳng vào mặt Lâm Bắc Thần, nói: "Đi, các món ăn đặc sản của Vạn Thắng lâu, cứ tuỳ ý đặt, bảo bọn họ giao đến đây trong vòng mười lăm phút...... "
Lâm Bắc Thần không chút khách sáo, lấy thẻ đưa cho Vương Trung, nháy mắt ra hiệu, bảo lão quản gia có sở trường nhất là tiêu tiền này lập tức đi làm.
Sở Ngân và các giáo viên khác thấy các thiếu nam thiếu nữ hưng phấn dâng cao liền đứng dậy ra về.
Dù sao có giáo viên ở đây, lát nữa các học viên náo động lên, e là sẽ ngượng ngùng không buông tha cho họ, nếu như đám nhóc này lộ liễu quá, người xấu hổ có lẽ chính là những giáo viên này.