Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587: Thần Thánh Phương Nào?

Chương 587: Thần thánh phương nào?

"Ta thật sự không thể chịu nổi nữa... ai ở bên trong, mau cút ra ngoài cho ta."

Là giọng của Sở Ngân.

Sắc mặt của Lâm Bắc Thần liền thay đổi. Lão Sở xảy ra chuyện sao?

Không đến mức vậy chứ?

Chẳng lẽ dược tính của Xích Chu Quả này đã xảy ra thay đổi khó lường nào đó đối với người bị gãy tay như ông ta?

"Thiếu gia,"

Vương Trung thực sự không thể nhịn được nữa, nói: "Bởi vì Thôi Minh Quỹ thiếu gia bất ngờ đến, cho nên nhà xí mà chúng ta chuẩn bị thiếu một cái.”

Lâm Bắc Thần nhất thời choáng váng. Không phải chứ?

Trong lòng hắn không khỏi âm thầm rơi một giọt lệ thương cảm cho Sở Ngân.

"Đi, bưng bữa trưa của thiếu gia ta lên đây."

Hắn nói.

Vương Trung nhanh chóng bưng lên một bàn sơn hào hải vị đã chuẩn bị sẵn.

Lâm Bắc Thần vừa cắn một miếng thịt vừa uống một ngụm rượu, ăn một cách vui vẻ. Hắn sớm đã dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Cho nên đã chuẩn bị thức ăn ngon riêng.

Vừa ăn vừa đợi.

Dù sao bản thân hắn đương nhiên sẽ không uống món cháo quả khô Xích Chu Quả này.

Đồ ngốc mới uống.

Trong khi vừa ăn vừa uống, Lâm Bắc Thần nhớ tới một chuyện.

Hắn cầm chiếc túi bách bảo màu đỏ và chiếc vòng phỉ thuý trong tay, phát hiện cấm chế trên đó quả nhiên đã bị phá giải, dùng tinh thần lực nhìn trộm thì có thể nhìn thấy đồ bên trong.

Trong túi bách bảo màu đỏ có khoảng 3000 tiền vàng và một cái thẻ Huyền Tinh màu đen, vừa nhìn thoáng qua thì có thể thấy đẳng cấp không thấp, trữ lượng bên trong tuyệt đối cũng không thấp... Chỉ là, không biết thẻ Huyền Tinh của Thiên Kiếm Tiền Trang, có nhất định là phải bản thân chủ nhân mới có thể rút ra được?

Ngoài ra, còn có một tập sách.

Trong đó là một cuốn Khống Hoả Thuật có tên là Huyền Chân Hoả Diệm khiến mắt của Lâm Bắc Thần sáng rực lên.

"Chiến kỹ kiếm đạo hệ hoả cấp ngũ Tinh, vừa hay có thể hữu dụng với ta.” Lâm Bắc Thần vui mừng khôn xiết.

Hôm đó, Dư Vạn Lâu đã từng thi triển Khống Hoả Thuật.

Tuyệt đối không thể đốt cháy y phục của mình.

Hơn nữa thủ đoạn biến lửa thành kiếm cũng khiến Lâm Bắc Thần khá thèm muốn. "Dư Vạn Lâu này thực sự là một người tốt."

Lâm Bắc Thần không khỏi khen ngợi một câu.

Còn trong chiếc vòng tay phỉ thuý đó cũng có một số tiền vàng, thẻ Huyền Tinh, trang sức của nữ nhân và một số đồ dùng cá nhân như quần áo lót.

Một số đồ trang sức trông có vẻ rất đắt tiền.

Lâm Bắc Thần đem tiền vàng, bí tịch tu luyện và thẻ Huyền Tinh đều đặt vào trong túi bách bảo màu đỏ, sau đó bỏ những đồ lặt vặt khác vào chiếc vòng phỉ thuý, rồi đưa chúng cho Vương Trung cùng với chiếc vòng tay, nói: "Nghĩ cách xử lý đi, tốt nhất là có thể đổi tiền.”

Vương Trung gật đầu, cười toe toét nói: "Chuyện nhỏ, thiếu gia yên tâm, cái này là sở trường của ta, đảm bảo sẽ làm ổn thoả cho người.”

Lâm Bắc Thần gật đầu, đang định nói.

Trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm giác nguy hiểm không rõ nguyên nhân.

Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Lại nhìn thấy một ông lão thân khoác áo choàng màu xanh, không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cửa, đang dùng ánh mắt dò xét nhìn biệt viện từ trong ra ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Bắc Thần, ông ta mỉm cười với hắn.

Nụ cười này khiến Lâm Bắc Thần sởn cả tóc gáy.

Ông lão này trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, chiều cao trung bình, gầy gò, tóc bạc trắng, lông mày đen nhánh, sắc mặt hồng hào, tinh khí thần cực tốt, các đường nét đoan chính, góc cạnh cực kỳ sắc nét. Khiến người ta vừa nhìn qua đã có thể chắc chắn 100% rằng, khi ông ta còn trẻ, chắc chắn là một nam tử anh tuấn.”

Rõ ràng là vẻ mặt trông khá ôn hoà, nhưng Lâm Bắc Thần cảm nhận được sự khủng bố vô cùng đáng sợ trên người của lão nhân này, như thể đột nhiên có một thanh kiếm chắn ngang giữa cổ họng hắn.

Trong chuồng chó bên cạnh, Hàn Băng Lang cái đang mang thai vốn dĩ đang lim dim mắt, đột nhiên trợn tròn mắt, lông sói trên cổ từng sợi dựng đứng lên, hàm răng sắc bén như dao găm lộ ra, sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

"Ngươi là ai?"

Vương Trung cũng nhận ra có gì đó không ổn, tiến lên chửi bới: "Lão già kia, đây là nơi cá nhân, không được quấy rầy thiếu gia nhà ta dùng bữa, mau cút đi."

Ông lão mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo.

Vương Trung mềm nhũn ngã xuống.

Lâm Bắc Thần lộp bộp trong lòng, ngay lập tức đỡ lấy Vương Trung.

Nhìn kỹ hơn, hơi thở của người sau vẫn bình thường.

"Đừng căng thẳng, không giết người, đây chỉ là để cho hắn nghỉ ngơi một lát mà thôi."

Ông lão áo xanh cười nhạt, giống như đến nhà của chính mình, ngồi vào bàn, đẩy bát cháo đã húp cạn sang một bên, nhìn sơn hào hải vị đặt trên bàn, thản nhiên cầm lấy một đôi đũa chưa dùng, gắp thịt ăn hai miếng rồi nói: "Mùi vị không tồi, tuổi còn trẻ, cũng khá là biết hưởng thụ đấy.”

"Tiền bối ...là thần thánh phương nào?"

Lâm Bắc Thần lập tức trở nên ngoan ngoãn cười nói: "Nếu như ngài thích ăn, ta lập tức bảo người chuẩn bị một phần mới.”

Ông lão mặc áo choàng xanh lắc đầu, rất cảm khái nói: “Già rồi, tóc bạc răng lung lay, ăn không nổi... tên nhóc nhà ngươi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi vững chắc hiếm thấy, trên cơ thể ngươi ta ngửi được một luồng khí tức quen thuộc, khiến ta rất thanh thản vui mừng.”

Mùi vị quen thuộc?

Lão nhân này không lẽ là ... có liên quan đến lão cha hời kia.

"Lão nhân gia quá khen..."

Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Ngài đang nói đến mùi vị gì vậy?"

Ông lão áo choàng xanh nói: "Đương nhiên là mùi vị của Tử Kim Toả Dương năm trăm năm."

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Bắc Thần dần dần ngưng tụ lại.

Ông lão áo choàng xanh nói: "Ta đã từng tuổi này rồi, chỉ trông cậy vào Tử Kim Toả Dương để kéo dài tính mạng. Kết quả lại không cướp qua được vị sư phụ bán phế kia của ngươi. Ôi, nói ra thật là xấu hổ, nhưng cũng phải thừa nhận người bước ra từ Bạch Vân thành quả thật là nhiều thủ đoạn... Nhưng mà, cơ thể bị hàng trăm vết thương kia của sư phụ ngươi, đoán chừng hiện tại cũng đang thoi thóp hơi tàn, đúng chứ?”

"Sư phụ của ta bị thương rồi sao?"

Lâm Bắc Thần nghe vậy, lần này thực sự kinh ngạc.

Chuyện này sư phụ chưa từng nói qua.

“Đúng vậy, lúc đó ta còn tưởng rằng ông ta chắc chắn phải chết, không ngờ rằng lại bị ông ta giả chết lừa gạt một lần.” Lão nhân áo choàng xanh nói: “Lúc này, lão phu phải khâm phục ông ta, đổi lại là người khác. Sớm đã chết cả trăm lần rồi. Kết quả ông ta vẫn nắm giữ một hơi thở mà trốn ra ngoài, còn lấy đi Tử Kim Toả Dương của ta.”

Bình Luận (0)
Comment