"Ờ...làm như vậy không hay lắm, đúng chứ?"
Một hàng hắc tuyến trên trán của Đường Thiên rủ xuống: "Trò chính là cái tên đứng đầu bản của Vân Mộng thành chúng ta.”
Trên trán của Lâm Bắc Thần cũng có một hàng hắc tuyến rủ xuống. Cái tên đứng đầu bản con mẹ ngươi.
Ta lại không phải là cô nương của thanh lâu.
"Đường giáo viên, tâm thái của người không đúng. Bọn họ đến Vân Mộng thành là để đập phá hiện trường, muốn giành được sự tôn trọng, chỉ cần ở trên võ đài hạ gục tất cả bọn họ là được rồi, không dùng thực lực để nói chuyện, cho dù người có mời bọn họ mười bữa cơm, bọn họ cũng xem thường chúng ta."
Lâm Bắc Thần tận tình khuyên nhủ nói.
Đường Thiên sững sờ.
Mặc dù cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể phản bác. "Vậy ta đi nói với quan viên của Sở giáo dục một tiếng."
Đường Thiên sững sờ quay đầu rời đi.
Lâm Bắc Thần đi về phía Tiêu Bính Cam.
Tiêu Bính Cam luống cuống ngay tại chỗ: "Ca, ta đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, ta không ăn cơm tối nữa, ta về trước đây..."
"Luyện công trước, có chuyện gì, luyện công xong rồi đi."
Lâm Bắc Thần không nói không rằng, trực thiếp kéo hắn đi về phía Trúc viện.
Tiêu Bính Cam vô cùng hoảng sợ vùng vẫy, nói: "Ca, bình tĩnh, ca, ngươi tìm Quang Tương tu luyện Vô Tương Kiếm Cốt cùng ngươi đi..."
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị lôi vào Trúc viện.
"Cứu ta... nương ơi!"
Tiếng hét thảm thiết của Tiêu Bính Cam từ trong Trúc viện vọng ra. Sau đó là tiếng đánh nhau bùm bùm bùm.
......
......
Thời gian trôi nhanh.
Ngày thứ tư.
Sau khi vận động nhiều người vào buổi sáng kết thúc, trong số các mục tiêu cảm hoá chỉ còn lại một mình Đinh Tam Thạch là người duy nhất vẫn chưa nâng cao được một tiểu cảnh giới nữa.
Chỉ còn cách một bước nhỏ sau cùng để hoàn thành nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên của KEEP.
Lâm Bắc Thần cũng không vội vàng.
Đinh Tam Thạch dù sao cũng là cảnh giới tông sư cấp 6. Để nâng cao lên một tiểu cảnh giới là chuyện không hề dễ dàng như vậy, cần có chút kiên nhẫn và cơ duyên.
Và hôm này, cuộc thi giao lưu Thiên Kiêu dành cho học viên Sơ Cấp của hành tỉnh cuối cùng đã được tổ chức theo như lịch trình.
Quy tắc của cuộc thi giao lưu lần này rất đơn giản.
Chính là võ đài quyết định thắng thua.
Các Thiên Kiêu hàng đầu trong số các học viên Sơ Cấp đến từ 68 thành thị lớn nhỏ ở Phong Ngữ hành tỉnh sẽ tiến hành đấu võ trên võ đài trong học viện Sơ Cấp Số 3 ở Vân Mộng thành.
Mặc dù bề ngoài là một cuộc thi giao lưu, nhưng từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Các Thiên Kiêu hàng đầu đến từ các đại thành, sao lại không muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng mình mới là người đứng đầu thực sự trong số các học viện Sơ Cấp toàn tỉnh cơ chứ?
Do đó, sự khốc liệt của cuộc chiến có thể tưởng tượng được.
Tin tức chấn động toàn Vân Mộng thành.
Còn thu hút ánh nhìn của quần chúng hơn cả trận chung kết Thiên Kiêu Tranh Bá lần trước.
Dù sao thì đây cũng là một sự kiện cấp tỉnh.
Sự kiện mở cửa toàn tỉnh, toàn bộ quá trình được phát sóng trực tiếp.
Buổi phát sóng trực tiếp do Ty giáo dục tỉnh chủ trì và Phòng giáo dục của 4 đại lĩnh cùng nhau tổ chức. Ngay từ sáng sớm, các ống kính Thiên Lý Mục lớn nhỏ đã dày đặc nhắm vào toàn bộ võ đài, 360 độ không có góc chết, để đảm bảo rằng mỗi một ống kính đều có thể phát sóng trực tiếp những gì diễn ra trên võ đài đến mọi ngõ ngách lớn nhỏ của thành thị một cách nhanh nhất và toàn diện nhất.
Xung quanh trường đấu võ cũng tạm thời phân ra khu vực khán giả.
Mua vé xem trận giống nhau.
Các thị dân mua vé đứng theo dõi trận đấu ở khu vực khán đài.
Còn trong ngoài học viện Số 3 cũng dựng nên rất nhiều gian hàng tạm thời.
Các thương hội đến từ các khu vực khác nhau trong tỉnh đã thuê các gian hàng tạm thời để bán và quảng cáo các sản phẩm của mình. Còn các thương hội và đoàn thể lớn trong Vân Mộng thành cũng có được các gian hàng ở vị trí không tồi.
Mặt trời vừa ló ra từ đường chân trời, học viện Số 3 đã đông nghịt người.
Đưa mắt nhìn lại, những cái đầu màu đen lắc lư trong sân trường, nhìn thoáng qua không thể thấy được phạm vi.
Ba vị chủ nhiệm khối cũng tốn rất nhiều công sức, tân trang và sửa chữa lại khuôn viên trường.
Chỉ đáng tiếc bởi vì thời gian quá eo hẹp, học viện Số 3 rách nát lâu ngày, cho dù có cứu vãn như thế nào cũng khó có thể so sánh được với các trường nổi tiếng lâu năm như học viện Sơ Cấp Số 1, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Giờ tỵ buổi sáng.
9 giờ trái đất.
Ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, chỉ số P2.5 bằng 0.
Tân thành chủ Thôi Hạo phong thần vĩ ngạn, nho nhã anh tuấn, chủ trì lễ khai mạc của cuộc thi giao lưu.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt thị dân toàn thành.
Vị tân thành chủ này được các thị dân của Vân Mộng đánh giá khá cao-- đây còn là danh vọng có được dưới tình huống so sánh với người tiền nhiệm là Lăng Quân Huyền, có thể thấy được mị lực nhân cách và thủ đoạn chấp chính cao minh của Thôi thành chủ.
Bài phát biểu của Thôi Hạo đã nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm.
Thôi Minh Quỹ đứng trong đám đông, nhìn cha mình tỏa sáng vạn trượng trên lễ đài, trong lòng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
"Đây chính là phụ thân của ta."
Hắn mất mẹ từ nhỏ, là phụ thân đã chăm lo cho hắn từng chút một, nuôi hắn trưởng thành.
Trong suy nghĩ của hắn, cha giống như một dãy núi cao lớn nguy nga che mưa chắn gió.
Cũng giống như ngọn đèn dẫn lối.
Mỗi sự lựa chọn của cha cuối cùng đều được chứng minh là hoàn toàn chính xác. Cũng giống như lần này, bảo hắn đi tiếp cận Lâm Bắc Thần.
Kết quả mới trong vài ngày ngắn ngủi đã thu được lợi ích cực lớn, chưa kể tu vi tăng vọt, thể chất cũng được cải thiện, mà trên người của Lâm Bắc Thần càng có một mị lực kỳ lạ, khiến hắn bất giác đã sản sinh ra một suy nghĩ rằng ‘làm bằng hữu với tên ăn chơi trác táng này thật ra cũng rất thú vị’.
Từ khi hiểu chuyện đến nay, hắn luôn mong chờ mình có thể nhanh chóng trưởng thành để chia sẻ gánh nặng và áp lực cho cha.
"Hy vọng lựa chọn đứng đội lần này của cha là chính xác."
Hắn trong lòng thầm nghĩ.
Bây giờ Lâm Bắc Thần tứ bề khốn đốn, có thể kiên trì tiếp được hay không?
Giữa những suy nghĩ của Thôi Minh Quỹ, lại có một số quan viên khác bước lên sân khấu, đọc diễn văn phát biểu.