“May mà thỉnh thoảng ta mới phạm sai lầm, phần lớn thời gian thì đều là kẻ thông minh tuyệt đỉnh.” Trong lòng Lâm Bắc Thần âm thầm biểu dương bản thân.
Vừa nãy lúc ra tay cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, cho nên mới lấy cái quần sịp tam giác màu đỏ kia chùm lên đầu, coi như cái mặt nạ để che giấu.
Há há há.
Mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh.
Rầm!
Hắn thu hồi Thiết Tí Cung và Xạ Long Đại Tiễn, thẳng tay thôi động Huyền khí hỏa diễm.
Đối mặt với cường giả cấp bậc võ đạo tông sư thì đương nhiên phải dốc sức nghênh đón chứ.
Ngọn lửa màu cam nhanh chóng lan tràn khắp người hắn. Bây giờ Lâm Bắc Thần đã bị đốt cháy.
Quần áo trên người hắn lập tức hóa thành tro bụi.
Lộ ra cơ thể trắng nõn cường tráng tựa như đao gọt rìu chém, sáu khối cơ bụng...
Lông ngực và lông chân gợi cảm, còn có...
Chỉ có tấm vải màu đỏ trên đầu không bị tổn hại gì trong sự thiêu đốt của hỏa diễm, nó che khuất gương mặt anh tuấn vô song của hắn, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh có hồn, tràn ngập sự cơ trí.
Ngại quá.
Quá là ngại luôn.
Cơ mà chẳng sao cả.
Đừng sợ.
Sẽ không có ai nhận ra mình đâu.
Lâm Bắc Thần điên cuồng xây dựng phòng tuyến tâm lý.
Tốc chiến tốc thắng.
Trong lòng hắn im lặng niệm khẩu quyết, hai tay kết ấn.
Mười ngón tay mở ra khép lại trước ngực, tàn ảnh sinh diệt, tựa như kiếm liên mở ra khép vào.
Từng ấn kiếm kết thành biến hóa liên tục.
Giữa sự chuyển động của ấn kiếm, thần uy tự dưng sinh ra. Trong hư không, tiếng long ngâm từ cổ chí kim như ẩn như hiện.
Ngọn lửa màu cam theo ấn ký ở trước ngực Lâm Bắc Thần không ngừng lóe lên chuyển động, từng đạo huyền văn hiện ra, tung hoành đan xen nhau, phác họa ra một bức tường trong sáng tràn ngập hoa văn hình học phức tạp.
Khi kết ấn hoàn thành, hai thanh Viêm Kiếm tạo hình hỏa long giương nanh múa vuốt chậm rãi hiện ra từ trong bức tường ánh sáng kia.
Nó giống như bị triệu hồi từ một không gian khác đến đây.
Uy năng và lớp áo của chiến kỹ ngũ Tinh được thể hiện rõ ràng.
Đại Long Diễm Chi Kiếm, Liệt Kiếm Thức!
Đi!
Hai tay Lâm Bắc Thần ấn vào chuôi kiếm đã hoàn toàn được tạo ra kia. Viêm Kiếm xé rách hư không.
Phập!
Kiếm khí trực tiếp đâm về phía thư sinh mặt âm dương.
“Kiếm đạo chiến kỹ rất cao cấp.” Nét mặt của thư sinh kia thay đổi không ngường: “Người này có sở trường tiễn thuật, kịch động, thích lộ thân thể, còn nắm giữ cả kiếm đạo chiến kỹ cao cấp như vậy... rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lúc suy nghĩ hắn đang bay lên, hắn cũng phản ứng lại. “Âm Dương Giao Cảm Đại Bi Phú... Đại Bi Kiếm!”
Lại có một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tay hắn, nháy mắt chém ra vô số kiếm khí, kiếm quang hợp nhất hóa thành một quang kiếm dài chừng ba mét, đâm rách hư không mà chém đến.
Ầm!
Lực lượng đáng sợ gào thét bùng nổ.
Kho hàng lớn như thế lập tức bị sức mạnh đáng sợ này làm cho chấn động hủy diệt, nóc nhà tung bay, vách tường xung quanh sụp đổ.
Thân hình Lâm Bắc Thần khẽ chấn động, cổ họng ngọt ngọt, một ngụm máu trào lên tý thì phun ra khỏi miệng.
Lực lượng phản chấn ác liệt như thế khiến cho hắn bắn ngược ra sau. “Trời mẹ...” Trong lòng Lâm Bắc Thần mắng một câu.
Không thành tông sư, cuối cùng vẫn khó mà tranh đấu với cường giả đỉnh cấp.
Cảm nhận một đòn kia của thư sinh mặt âm dương chứa đựng lực lượng cấp bậc tông sư, trong lòng hắn liền rất rõ ràng, nếu như không phải nhục thân, tu vi của mình đủ mạnh, chỉ sợ đã bị trọng thương nặng dưới một kích vừa nãy rồi.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một việc.
Sau khi dốc toàn lực thôi động hỏa diễm màu đỏ, thì hiệu ứng thay đổi gương mặt đã biến mất.
Hiệu ứng thay đổi gương mặt hết rồi.
Đờ cờ mờ.
Đáng ghét, không nhờ cậy gì vào được cái App kia mà.
Vẽ vòng tròn nguyền rủa chương trình khỉ gió kia.
Cũng may một người thông minh như mình dùng quần sịp màu đỏ kia trùm lên gương mặt anh tuấn này.
Bằng không tý nữa không phải lộ ra à. Tuyệt vời.
Thân hình hắn lùi ra sau, Huyền khí bùng nổ, cơ thể vừa vặn rơi xuống trước cả nhà Cung Công, tạo thành lực trường đá bay vụn ngói vỡ kia, bảo vệ mấy người già trẻ bệnh tàn này.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu hắn muốn yểm hộ cho đám người Cung Công rút lui.
Cơ mà mấy người này hoàn toàn không chạy được. Chỉ có thể chống đỡ như này.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Lâm Bắc Thần còn chưa kịp nói, thì đúng lúc này, thư sinh mặt âm dương phía đối diện đã nói một câu khiến cho linh hồn Lâm Bắc Thần từ thẹn quá hóa giận.
Hắn nói, “Ngươi là Lâm Bắc Thần?”
Năm chữ thôi, từng chữ cứ như sấm sét bùm bùm nện vào trái tim của Lâm Bắc Thần.
Tâm lý của Lâm đại thiếu lập tức sụp đổ.
“Sao ngươi lại nhận ra ta?” Hắn giận dữ cực kỳ nói.
Trong lòng thư sinh mặt âm dương nhanh chóng xác định suy đoán của bản thân.
Vừa nãy cấm chiêu giao thủ hắn mới cảm giác được thực lực của đối thủ vậy mà không mạnh bằng trong tưởng tượng của hắn, sau khi ngây ngốc chốc lát hắn bỗng dưng phát hiện, mu bàn tay trái của mình dính chút hỏa diễm màu cam, phẩy một cái lại không dập tắt được.
Toàn bộ bàn tay nhanh chóng hóa thành bụi than, hơn nữa viêm lực đáng sợ men theo cổ tay hắn kéo dài lên trên, căn bản không phải là thứ Huyền khí mà hệ thổ của hắn có thể khống chế.
Dưới sự kinh hãi hắn nhanh chóng vung trường kiếm lên, tráng sĩ cắt cổ tay, chém đứt bộ phận từ khuỷu tay phải trở xuống...
Lúc này mới coi như không bị viêm lực đáng sợ kia ăn mòn.
Hắn chém đứt cánh tay, vừa sợ vừa giận cười lạnh nói: “Suýt nữa thì bị tiểu tử ngươi hù họa cho vỡ mật rồi, lực lượng nhục thân mạnh mẽ vô cùng, tiễn thuật kinh người, còn nắm giữa Đại Long Diễm Chi Kiếm, ha ha, hôm nay ngươi từng thi triển một thức kiếm chiêu này trong võ đài chiến...”