Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663: Tần Tỷ Tỷ Đang Quan Tâm Ta

Chương 663: Tần tỷ tỷ đang quan tâm ta

Tiếng mưa càng lúc càng lớn.

Trong không trung còn có tiếng sấm vang rền.

Khi bóng dáng của Lâm Bắc Thần biến mất trong đường núi phía xa, những thân ảnh võ sĩ hắc giáp đứng thẳng bất động trên đường núi mới từ từ ngã xuống.

Trên ngực, giữa cổ hoặc là mi tâm...

Từng vệt máu nhàn nhạt mềm mại lan ra trên những bộ phận này của thi thể, lập tức nhuộm đỏ nước mưa xung quanh, đường núi bị phá hủy một nửa, từng đường suối nước nhỏ màu đỏ được phát họa ra mãi cho đến khi máu trong thi thể hoàn toàn chảy cạn!

Trong không khí không có một chút mùi máu nào.

Nước mưa lạnh giá đã gột rửa mặt đất, mang đi tất cả.

Một bước giết mười người.

......

Lâm Bắc Thần đi đến thần điện.

Tiếng ngâm ca trong trẻo êm tai từ sâu trong đại điện truyền đến.

Các thiếu nữ tế tư mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc váy tế tư trắng tinh, xếp hàng ngay ngắn, quỳ gối trước bức tượng của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, tụng thần đạo điển tịch một cách thành kính.

"Hãy để thanh kiếm Quang Minh xuyên qua bóng tối vẩn đục, bình minh cuối cùng cũng sẽ đến..."

"Khi bóng tối buông xuống, chỉ có vung kiếm trong tay mới có thể được cứu vớt!"

Khí tức thánh khiết và trang nghiêm vang vọng trong ngoài đại điện.

Xinh đẹp giống như hình ảnh 3D dựng nên phim hoạt hình động lòng người.

Lâm Bắc Thần đứng ở lối vào đại điện, đợi nhiệt độ cơ thể sấy khô y phục ướt trên người.

Các thiếu nữ tế tư trong điện, đa số hắn đều biết tên.

Trong những ngày qua khi hắn theo Tần chủ tế học thần đạo điển tịch, hắn đã tiếp xúc rất nhiều với các thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên này.

Khi ở cùng với bọn họ, Lâm Bắc Thần sẽ có một cảm giác vô ưu vô tư giống đột nhiên quay trở lại thời sinh viên kiếp trước.

Loại cảm giác này hoàn toàn không cảm nhận được khi ở trong học viện Số 3.

Đây đều chỉ là những thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ mà thôi, lại phải chịu đựng khảo nghiệm công điện nghiệm thần.

Tàn nhẫn làm sao.

Một khi Vân Mộng thần điện thất thủ, bọn họ sẽ bị định nghĩa là 'Bối Thần Giả', sẽ phải gánh chịu vận mệnh như thế nào chứ?

Chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn cái chết.

Lâm Bắc Thần đang đứng ở cửa sững sờ suy nghĩ. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Một mùi hương cơ thể thoang thoảng và quen thuộc, càng trong trẻo và lạnh lùng hơn cả trời mưa.

Lâm Bắc Thần đã biết là ai. Hắn quay người lại.

Quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoạ quốc nghiêng thành, quốc sắc vô song của Tần chủ tế.

"Ngươi đến rồi à?"

Sắc mặt của Tần chủ tế như bình thường, đưa một chiếc áo choàng da nhung màu xanh nhạt, nói: "Huyền khí hoả diệm vẫn chưa nắm vững thành thục sao? Lại không che được mưa."

A.

Trái tim của Lâm Bắc Thần đột nhiên trở nên ấm áp.

Nhìn thấy ta ướt sũng, lại giống như người vợ hiền, đưa quần áo qua.

Tần tỷ tỷ đang quan tâm đến ta.

A.

Hắn cầm lấy chiếc áo choàng.

Tần tỷ tỷ, ta nguyện chết lần thứ ba vì ngươi.

Lò sưởi ấm áp, mùi thơm thoang thoảng của trà.

Lâm Bắc Thần tắm rửa xong liền thay một bộ quần áo sạch sẽ, lần này hắn sẽ tới nơi ở của Tần chủ tế.

Chính là chỗ vách núi ở phía sau Thần Điện, nơi đó có một cái sân nhỏ với kiến trúc bằng đá.

Đơn giản mà súc tích.

Dạ Vị Ương cũng đang ở đó.

“Trên người ngươi có mùi máu tanh, ngươi giết người ở trên núi sao?” Thiếu nữ xinh đẹp thượng tế kia ngửi ngửi chốc lát, sau đó lập tức phát hiện ra.

“Thế này mà ngươi cũng có thể ngửi được?” Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói. Vừa nãy bản thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi, tắm một lần còn có thể bị nàng ngửi

ra được sao?

Nữ tử như thế sau này tuyệt đối không thể lấy về nhà.

Cái mũi quá nhạy bén, nhỡ đâu sau này mình ra ngoài đùa giỡn mập mờ, tìm hoa vấn liễu lọ kia, hoặc là có cô gái nào đấy hơi đến gần một tý khiến mình dính chút mùi cơ thể, thế không phải là ngay cả che giấu cũng không cần sao, vừa về sẽ bị ngửi thấy phát hiện ra luôn?

Dạ Vị Ương mím môi cười nói: “Ta đối với khí tức giết chóc có chút nhạy cảm.”

Lâm Bắc Thần gật đầu, hắn uống một ngụm trà do Tần chủ tế tự tay pha, cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp dễ chịu, đúng lúc hắn muốn nói gì đó thì bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

Hắn biến sắc, kế đó kinh ngạc hô lên: “Không tốt...”

Hắn bỏ chén trà xuống, xoay người điên cuồng chạy ra phía ngoài đại điện. Hai người Tần chủ tế và Dạ Vị Ương đồng thời ngây ngốc.

“Thần ca ca, sao thế?” Dạ Vị Ương đứng dậy tính đuổi theo Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần ở ngoài cửa xua tay, hắn lớn tiếng nói: “Đừng tới đây, chỉ là ta bỗng dưng đau bụng muốn đi nhà xí thôi... Á, đau, đau quá đi... các ngươi chờ ta lát, ta lập tức quay lại.”

Hắn giống như mũi tên rời khỏi cung, lao vào trong màn mưa xối xả kia.

Gương mặt xinh đẹp của Dạ Vị Ương đỏ ửng, nàng chỉ đành quay về chỗ cũ.

Mặc dù rất quan tâm Lâm Bắc Thần, khó khăn lắm mới có thời gian về đây một lần, cho dù ở đâu nàng cũng muốn dính chặt vào nhau, nhưng mà không thể ngay cả đi nhà xí cũng phải đi theo.

Trong ánh mắt của Tần chủ tế cũng lóe lên thần sắc bó tay với hai người.

......

Bộp bộp!

Thân ảnh của Lâm Bắc Thần chạy như bay trong màn mưa.

Kể cả khi huyền khí chưa hoàn toàn khôi phục thì sức mạnh nhục thân cường đại của hắn cũng đủ để hắn chạy như một con kangaroo có siêu năng lực, với tốc độ cực nhanh.

“Hôm nay làm màu đúng là hơi lố, vậy mà quên mất việc cho thêm nhát nữa.” Lâm Bắc Thần vô cùng hối hận.

Loại chiến kỹ như Thập Thất Kiếm đúng là có độc mà, sau khi học xong nó luôn khiến người ta bắt chước kiểu phong thái kiếm tiên “Đi mười bước giết một người, cho nên không đi xa ngàn dặm”, giết người xong liền muốn “Làm xong việc rũ áo ra đi, ẩn kín thân thế cùng danh tiếng.”

Hôm nay vậy mà quên mất việc cho thêm một nhát nữa, truyền thống cách mạng vẻ vang không thể để mất.

Trong lòng Lâm Bắc Thần suy ngẫm sâu sắc về bản thân.

Bình Luận (0)
Comment