Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 688 - Chương 688: Đa Tạ Sư Nương

Chương 688: Đa tạ sư nương

Chỉ nhìn thấy nữ thần Hải tộc xinh đẹp vô song đứng trên một cột nước giống như suối phun dâng lên, một tay đỡ lấy Đinh Tam Thạch, một tay kia vẫy chào mặt biển, mặt biển đang sóng lớn dâng trào nhanh chóng dịu lại.

Hưu!

Một tia sấm sét màu tím từ trong nước bay ra, rơi vào tay nàng.

Là Tử Điện Thần Kiếm.

Chu Bích Thạch thần vẫn, Tử Điện Thần Kiếm rơi xuống nước, chìm dưới đáy biển, lại bị vị nữ thần Hải tộc này cảm ứng được, trực tiếp thu hồi lại.

"Cho ngươi đấy."

Nữ thần Hải tộc thậm chí còn không thèm nhìn kỹ bảo bối Linh khí này, tiện tay ném cho Lâm Bắc Thần.

"Ồ?"

Lâm Bắc Thần theo bản năng đưa tay bắt lấy Tử Điện Thần Kiếm.

Cái này......

Cái này đã trở thành của ta rồi à?

Hắn ngay lập tức cúi đầu hành lễ mà không cần nghĩ ngợi, nói: "Đa tạ sư nương."

Tần chủ tế ở bên cạnh hơi nhíu mày.

Vẻ mặt của nữ thần Hải tộc hơi sững sờ, trong đôi mắt xinh đẹp màu xanh thẳm lóe lên một tia kỳ dị, nói: "Ngươi... ngươi gọi ta là gì?"

"Sư nương tại thượng, xin nhận ba lạy của đồ nhi."

Lâm Bắc Thần tiếp tục thăm dò nhảy qua nhảy lại một cách điên cuồng bên bờ vực tìm đường chết.

"Tiểu tử ngươi, rất thú vị."

Trên mặt của nữ thần Hải tộc hiện ra một nụ cười vui vẻ hiếm thấy, liền giơ tay lên, một viên đá màu xanh thẳm to bằng nắm tay rơi vào tay Lâm Bắc Thần, nói: "Vậy đi đi, sư nương thưởng cho ngươi."

Đoán đúng rồi.

Thực sự là là sư nương.

Lâm Bắc Thần vui mừng khôn xiết.

Hắn vội vàng cầm lấy viên bảo thạch màu xanh thẳm như kim cương trên tay, nói: "Đa tạ sư nương, sư nương người thật đẹp, quả thực giống như một nữ thần từ Long Cung bước ra. Ta chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp hơn người... "

"Cái miệng nhỏ thật là ngọt."

Nữ thần Hải tộc cười vui vẻ, lại giơ tay lên.

Một viên bảo thạch màu phỉ thuý có kích thước bằng nắm tay rơi vào trong tay Lâm Bắc Thần.

"Sư phụ ngươi vừa ngốc vừa mù, nhưng con mắt thu nhận đồ đệ lại không tồi..."

Nàng nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

"Đa tạ sư nương, sư nương người thật sự là quá..."

Mặc dù Lâm Bắc Thần không biết giá trị của hai viên bảo thạch này là bao nhiêu, nhưng thứ mà một đại nhân vật như vậy ban thưởng chắc chắn sẽ không hề rẻ, e rằng còn có giá trị hơn cả siêu hoả gì đó của Đấu Ngư và Hổ Nha, một câu ‘cảm tạ một trăm cái máy bay của sư nương’ suýt chút nữa buột miệng nói ra ngay tại chỗ.

Lúc này, bóng dáng của Hải lão nhân lóe lên, đi tới bên cạnh Lâm Bắc Thần.

"Tiểu tử thối, được rồi, còn miệng lưỡi trơn tu tiếp nữa, công chúa nhà ta sẽ phá sản mất..."

Hải lão nhân truyền âm nói.

"Ờ......"

Mới có hai viên ngọc thạch đã sắp phá sản rồi à?

Lâm Bắc Thần đành phải rút lại những lời vừa rồi, hành lễ với Hải lão nhân, nói: "Tiền bối, đã lâu không gặp, ngài vẫn mạnh như rồng như hổ, tinh thần dồi dào."

Tâng bốc người của Hải tộc, dùng thêm mấy từ 'rồng' để hình dung, có lẽ là không sai được, đúng chứ?

Hải lão nhân dùng cái lỗ mũi thô lỗ hừ một tiếng, nói: “Còn chưa chết đâu.”

Hả?

Thái độ của vị lão nhân gia với mái tóc dài màu xanh này đối với mình tồi tệ hơn nhiều so với trước đây, tại sao vậy chứ?

Lâm Bắc Thần liếc nhìn Đinh Tam Thạch, người đang được nữ thần ôm lấy và dìu đỡ, trầm ngâm suy nghĩ.

Nước bên trong rất sâu.

Những cường giả xem chiến xung quanh, lúc này mới lấy lại tinh thần. Cuộc chiến sinh tử giữa hai đại tông sư kiếm đạo đã hạ màn như vậy.

Kết quả cuối cùng hoàn toàn trái ngược với những gì mà mọi người đã dự đoán trước cuộc chiến.

Chu Bích Thạch tay cầm Tử Điện Thần Kiếm, không những bị Đinh Tam Thạch đánh bại mà còn chết dưới đại dương mênh mông, ngay cả thanh thần kiếm mà ông ta dựa vào để thành danh cũng rơi vào tay đồ đệ của Đinh Tam Thạch, trở thành chiến lợi phẩm của người khác.

Đây thực sự là ...

Trộm gà không thành còn mất nắm thóc.

Vệ Danh Thần uy danh lẫy lừng, tứ đại kiếm nô dưới trướng tung hoành khắp các đại hành tỉnh, gần như bất khả chiến bại. Kết quả trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã hai chết một tàn phế, chỉ còn lại một người.

Đây chính là tứ đại tông sư võ đạo đấy!

Đã tính toán kỹ càng, toàn bộ đều vì chọc tức Lâm Bắc Thần mà chết.

Tên phá gia chi tử của Vân Mộng thành thực sự là sát tinh.

Ai khiêu khích vào người đó đều phải chết.

Các con thuyền lớn nhỏ dần dần giải tán đi.

Duy chỉ có con tàu lớn mà Liên Sơn tiên sinh đang đứng vẫn còn lênh đênh trên mặt biển.

"Tử Điện Thần Kiếm chính là vật được thần dụ ban tặng, nó thuộc về công tử nhà ta, xin hãy trả lại nó."

Liên Sơn tiên sinh đứng trên boong tàu, giọng nói từ phía xa truyền đến.

"Sư nương, vừa rồi chính là đồ chó này đã đánh lén sư phụ ta.” Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.

"Ta đã nhìn thấy rồi."

Nữ thần Hải tộc nhìn về phía con tàu lớn, nói: "Đả thương nam nhân của ta...chết!" Cũng không thấy nàng có động tác gì.

Chỉ là trong đôi mắt hiện lên ánh sáng màu xanh thẳm, liền nhìn thấy từng cột nước đường kính ba bốn mét, đột nhiên vọt ra khỏi mặt nước, giống như tua cảm của một con bạch tuộc khổng lồ từ dưới mặt nước lan tràn ra, ngay lập tức quấn lấy con tàu lớn nơi mà Liên Sơn tiên sinh đang đứng, lắc lư rồi kéo xuống dưới mặt nước...

Đồng thời--

Ầm!

Một tiếng ầm vang.

Một cột nước khổng lồ từ trong đại dương phun ra, hóa thành hình ảnh một người khổng lồ của Hải tộc tay cầm búa khổng lồ, trừng mắt kim cang tức giận giẫm trên mặt biển, vung búa, trực tiếp đập về phía con tàu lớn.

Lâm Bắc Thần nhìn trân nghẹn lời. Thật là mạnh mẽ, thật là bạo lực. Đây không phải là chiến kỹ võ đạo.

Là ma pháp, đúng chứ?

Sư nương thật mạnh mẽ, thật lợi hại.

Lần này hình như bất giác hắn lại có thể ôm được một cái đùi vừa to vừa cường tráng vừa đẹp vừa hào phóng rồi ư?

"Hải tộc dã man, nuốt thần kiếm của công tử nhà ta, các ngươi sẽ phải hối hận." Liên Sơn tiên sinh vung quyền trượng màu đen trong tay.

Vi quang loé lên.

Hắn và một vài tuỳ tùng bên cạnh ngay lập tức biến mất.

Ầm ầm!

Con tàu lớn trực tiếp bị lực sĩ khổng lồ do nước biển hoá thành một búa đập nát, giống như những mảnh vụn rời rạc, biến thành những mảnh vỡ hoàn toàn, bị nước biển cuộn trào mãnh liệt nuốt chửng.

Bình Luận (0)
Comment