“Ngươi muốn thế nào?” Lâm Bắc Thần nói.
Đào Vạn thành lúc này mới nở nụ cười hài lòng: “Như này không phải đúng rồi sao, ngoan ngoãn hợp tác, ta cũng không nhắm vào ngươi... Nói thật, phế vật như ngươi còn không có tư cách để ta nhắm tới, nhưng ai bảo ngươi là bạn trai của Lăng Thần chứ? Đành phải lợi dụng ngươi tới mời Lăng Thần đến đây.”
Lâm Bắc Thần đột nhiên hiểu ra: “Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó với Lăng Thần?”
Đào Vạn Thành nói: “Đương nhiên.”
“Dựa vào ngươi á?” Lâm Bắc Thần không nói nên lời.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ đánh nhau với Lăng Thần, nhưng mấy ngày nay, với tu vi tinh thần lực của hắn, dần dần tiến từng bước, đã sinh ra một loại trực giác nhạy bén tương tự như giác quan thứ bảy, trực giác này có thể cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng hơn so với trước, nó nói cho Lâm Bắc Thần biết, tính nguy hiểm của Lăng Thần vượt qua Đào Vạn Thành gấp mười lần.
Ngay cả khi cộng hơn ba mươi học viên lại với nhau cũng có thể không phải là đối thủ của Lăng Thần.
“Đúng vậy, chỉ có một mình ta đương nhiên không phải là đối thủ của Lăng Thần. Nàng ta là công chúa kiêu ngạo cao cao tại thương như vậy mà.” Trong mắt
Đào Vạn Thành hiện lên một tia hận thù không cam lòng, nói: “Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo, coi thường mọi người, đương nhiên cũng sẽ đắc tội với mọi người, ta không phải là người duy nhất đối phó với nàng ta, ngươi thử nghĩ xem, nếu khối lớp hai ở Vân Mộng Thành – không, Thiên Kiêu tuyệt vời của Vân Mộng thành, trực tiếp bị loại ở vòng dự tuyển Thiên Kiêu Tranh Bá, thì cảnh tượng sẽ như thế nào?”
Lâm Bắc Thần nghĩ nghĩ, giống như có hơi lung lay.
“Nhưng nàng ta và ta cũng chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui thôi, cứ cho là ngươi bắt được ta thì nàng ta cũng chưa chắc tới.” Lâm Bắc Thần phản bác.
“Ha ha, ngươi tốt nhất nên cầu cho nàng ta tới.” Đào Vạn Thành hung tợn nói: “Người đâu, trói hắn lại, chôn đi.”
Một học viên ngay lập tức cầm dây thừng lao tới.
“Chờ đã.” Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Có thể trói lại, nhưng không thể chôn. Ngũ hành của ta mệnh thuỷ, thổ khắc ta.”
Đào Vạn Thành: “...”
“Thuộc thuỷ đúng không?” Hắn cười lạnh nói: “Được, trói lại, ném xuống nước.”
Trong chốc lát.
Phù phù
Lâm Bắc Thần bị trói ném xuống nước.
‘Kiếm Đức Hạnh’ của hắn bị lấy xuống, giao lại cho Ngô Tiếu Phương.
“Cầm cái này đưa cho Lăng Thần, nói nếu không muốn Lâm Bắc Thần bị loại thì trực tiếp đến bên hồ tìm bọn ta.” Đào Vạn Thành dặn dò.
Ngô Tiếu Phương cầm kiếm đó đi tìm Lăng Thần.
Toàn bộ kế hoạch được sắp xếp ổn thỏa, hành tung hôm nay của Lăng Thần đã nằm dưới sự giám sát của đám người Đào Vạn Thành rồi.
“Nàng ta sẽ không tới đâu.”
Lâm Bắc Thần nổi trên mặt nước, lớn tiếng nói: “Nàng ta chỉ đang đùa giỡn mà thôi, ngươi không thấy mấy ngày nay nàng ta không đến tìm ta sao?”
“Vậy đó cũng không phải là chuyện ngươi phải quan tâm, nếu nàng ta không đến, ngươi nên lo cho chính mình trước đi.” Đào Vạn Thành ngồi trên tảng đá, tiếp tục câu cá.
Lâm Bắc Thần lại hét lên: “Ta đã bị bắt rồi, hay là như này, các ngươi thả bạn học Nhạc Hồng Hương ra trước, ngươi tốt xấu gì cũng là Thiên Kiêu hàng đầu của học viên Sơ Cấp Hoàng Gia, bắt nạt một nữ sinh như vậy làm gì? Có thấy hổ thẹn với uy danh thiên tài hàng đầu của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia không.”
Đào Vạn Thành suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Vì thế hắn không tiếp tục bắt nạt Nhạc Hồng Hương nữa.
“Đào lên đi, trông coi cho cẩn thận.”
Rất nhanh, thiếu nữ xinh đẹp cổ điển tri thức bị đào lên khỏi mặt đất như đào củ cà rốt, sau đó tiếp tục bị trói và bị giữ trong rừng bên bờ hồ, tạm thời nhất định là không thả nàng đi, để tránh tin tức bị lộ.
Lâm Bắc Thần tung tăng trong nước.
Cổ tay của hắn ở dưới nước hơi giãy dụa, lực Vô Tương Kiếm Cốt bộc phát, sợi dây mềm mại trên cổ tay trực tiếp đứt ra.
Tuy nhiên, hắn vẫn giả vờ bị trói, hai tay đặt sau lưng, thả người trôi trên mặt nước.
Chỉ cần hắn muốn, trong chốc lát có thể làm đứt sợi dây thừng trên người.
Tốt lắm, như thế này yên tâm rồi. Ta giả vờ bình tĩnh, giả heo ăn thịt hổ.
“Trước tiên xem thử Đào Vạn Thành muốn chơi trò gì.” Hắn bình tĩnh theo dõi.
Khoảng nửa giờ sau, Ngô Tiếu Phương mới trở về.
Chỉ thấy con chó liếm không nổi danh này mặt mũi bầm dập như thể bị voi giẫm phải, đi khập khiễng, đi bước nào gào thét thảm thiết bước nấy mà quay về.
Theo sau là Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo Lăng Thần.
Tiểu Phượng Hoàng đầy sức sống, vẻ mặt thoải mái, giống như đi du lịch, không thể nhìn thấy nàng đang ở trạng thái nhân cách nào.
“A, một đôi cẩu nam nữ, nhất định đều mà ma quỷ, lần này, ta đã chủ động nói trước là muốn dẫn đường, thế mà Lăng Thần lại hành hung đánh ta một trận...” Ngô Tiếu Phương nguyền rủa trong lòng.
Còn Lâm Bắc Thần ở trên mặt nước cũng vô cùng kinh hãi.
Mẹ nó.
Tiểu Phượng Hoàng thật sự đến sao? Chẳng lẽ nàng ta chơi thật với ta? Không phải chứ, ta chỉ là một tên cặn bã, nữ nhân này, chắc chắn là thèm khát thân thể của ta.
Chốc lát, Lăng Thần đã tới bên bờ hồ.
Nàng liếc nhìn Lâm Bắc Thần đang trôi trên mặt nước, thân thể khẽ động, giống như một làn khói, nháy mắt đã tới tảng đá bên bờ, giơ tay lên, ngọc chưởng như in, quét về phía Đào Vạn Thành, căn bản không để cho hắn cơ hội nói chuyện.
Đào Vạn Thành biến sắc.
“Ha ha ha, tới hay lắm.” Tinh thần chiến đấu bùng cháy trong hắn, vừa cười vừa hét lên.
Từ trước tới nay, ở trong học viện đều bị Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần áp chế, trong lòng hắn luôn không cam lòng, nay nếu đã không cần mặt mũi nữa thì buông tay buông chân, đại chiến một trận.
“Tiệt Thiên Chỉ!”
Đào Vạn Thành chỉ tay ra, hướng đến chưởng của Lăng Thần. Loại chỉ pháp này, Lâm Bắc Thần nhận ra.
Chính là lúc trước đến trại huấn luyện, Đào Vạn Thành cố ý chọc giận mình, âm thầm ra tay sử dụng chỉ pháp, trong đó mang theo một ám kình cực kì độc, ngay cả Đinh Tam Thạch thấy cũng rất kiêng kị, đã tự mình ra tay giải trừ ám kình giúp hắn – đương nhiên, thật ra là Lâm Bắc Thần dựa vào sức mạnh của Vô Tương Kiếm Cốt để làm tan biến.