“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà công dụng của loại Huyền khí này hình như cực kỳ biến thái.” Lâm Bắc Thần càng suy nghĩ càng thích thú.
Độn thổ là kỹ năng tốt nhất để chạy trốn và ám toán, bây giờ Lâm Bắc Thần chỉ cần vận chuyển Huyền khí là chó thể khiến bản thân chìm vào trong bùn đất, những tảng đá có kết cấu hơi ọp ẹp một chút thì hắn cũng có thể đi xuyên qua đó, mặc dù tốc độ tiêu hao Huyền khí lớn hơn một chút cơ mà đúng là thần kỹ cần thiết để mưu tài hại mạng, giết người đoạt bảo.
Dựa vào kiến thức nông cạn của Lâm Bắc Thần về võ đạo Huyền khí, có vẻ như hắn chưa từng nghe nói có võ giả kia sau khi thức tỉnh Huyền khí thuộc tính thổ, còn cả hình ảnh độn thổ nữa.
Thậm chí về chiến kỹ độn thổ cũng chưa từng thấy.
Kỹ năng khống chế địa hình thì suy nghĩ tạm thời của Lâm Bắc Thần là có thể dùng trong chiến tranh, cách để sử dụng thực chiến thì hắn phải suy nghĩ thêm nhiều.
Mà công dụng mượn lực dùng lực cũng có chút biến thái.
Chức năng này cho hắn một loại ảo giác chỉ cần hai chân chạm trên mặt đất là có thể vĩnh viễn không mất sức.
Có thể nói là không khoa trương chút nào, cơ mà kỹ năng của thuộc tính thổ, khi vận dụng nó đúng là có thể khiến cho Lâm Bắc Thần mãi mãi không bại.
Còn về kỹ năng thúc đẩy của thuộc tính mộc...
“Ha ha, đây quả thực chính là thần kỹ làm giàu nhau, lúc quay về tìm nơi nào đó gieo trồng mấy loại như thần dược Tử Kim Tỏa Dương, sau đó dùng Huyền khí thuộc tính một thúc đẩy nhanh chóng, he he, thế là có thể chế tạo ra thảo dược đủ dùng rồi, há há há!” Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng vui vẻ.
Hắn trực tiếp cười ra tiếng.
“Tiểu Cơ, Tiểu Cơ... nhanh xuất hiện.”
Hắn triệu hồi ra trợ lý giọng nói thông minh. “Có mặt, chủ nhân.”
“Dựa vào trình độ Huyền khí hiện tại của ta khống chế tốc độ tải xuống lưu lượng, dưới tình huống không ép không ta để nâng cấp hệ thống điện thoại đi.”
“Được, chủ nhân...”
Một lát sau, Tiểu Cơ trả lời: “Trải qua tính toán dựa theo cường độ Huyền khí hiện tại của ngài nếu như muốn hoàn thành nâng cấp hệ thống điện thoại thì cần tốn nửa tháng mới xong, nhưng mà nếu như xem cảnh giới tu vi của ngài, dựa theo tốc độ đề cao của hôm nay hơn nữa còn phối hợp với việc hấp thu huyền thạch thì chắc phải năm ngài mới có thể hoàn thành được.”
“Vậy bắt đầu đi, tiến độ cho ngươi khống chế.” “Vâng, thưa chủ nhân.”
Sau khi Tiểu Cơ nói xong, loại cảm giác rút ra quen thuộc phát triển mạnh mẽ một lần nữa truyền đến.
Mỗi bên tay của Lâm Bắc Thần nắm lấy một khối huyền thạch cao phẩm, hắn bắt đầu hấp thu lực lượng trong đó.
Thời gian dần trôi qua.
Cứ như thế, thời gian ba ngày đã qua.
Bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Đó chính là hai thị nữa Thiên Thiên và Thiến Thiến, bọn họ mang cơm ngon canh ngọt đến hỏi thăm Lâm Bắc Thần.
“Ôi chao, vẫn chỉ có hai người đáng yêu các ngươi biết đau cho ta.” Lâm Bắc Thần vui vẻ nói.
Gió thổi vi vu, đêm tối mát mẻ.
Dưới ánh trăng sáng ngời, đất trời sông núi đều được phủ lên một lớp ngân sa, cây cổ thụ tùng đào từng cơn gió xào xạc lọt vào tai, bày rượu trên đồi núi Cô Phong, mỹ nhân bên người mỉm cười rót rượu.
Nâng chén mời ánh trăng. Đối với cái bóng chính mình.
Quãng thời gian yên tĩnh và đẹp đẽ tạm thời này đúng là một điều tuyệt vời khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mà Quang Tương cũng nhân cơ hội đó ăn no căng bụng.
Cung Công tựa như cây tùng cổ đứng sừng sững bên cạnh, bảo vệ bên người hắn.
“Hiện tại tình hình trong thành sao rồi?” Lâm Bắc Thần hỏi. “Hải tộc không hề an phận.”
Cung Công có chút do dự, cuối cùng hắn vẫn thành thật trả lời: “Hắc Lãng Vô Nhai chọn ra bốn đại cường giả ở trong quân đội, cả đám đều có chiến lực cấp bậc võ đạo đại tông sư, binh sĩ Hải tộc vì thế mà cũng càng ngày càng trở lên khoa trương và càn rỡ, trong thành xảy ra rất nhiều trận cướp bóc trấn lột, rõ ràng là đang báo thù cho việc du hành ngày đó.”
“Trả thù ư?” Lông mày Lâm Bắc Thần hơi cau lại.
Cung Công nói: “Vương đại đội nói việc trong thành đều có Thôi thành chủ bày mưu tính kế, cho nên không cần lo lắng, mong thiếu gia cứ yên tâm tu luyện để chuẩn bị cho trận đại chiến vào bảy ngày sau, chỉ có thắng trận đấu này Nhân tộc mới có được yên bình.”
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Cung Công dừng trong chốc lát rồi lại nói: “Có tin tức rằng tỉnh hội Triều Huy đại thành âm thầm phái đại biểu ngoại giao, người đó đang trên đường tiến đến Vân Mộng thành.”
“Ồ?” Lâm Bắc Thần hứng thú bói: “Đại biểu ngoại giao? Là ai thế? Ta có quen không?”
“Thân phận của đại biểu ngoại giao tạm thời không rõ cho lắm.”
Cung Công trả lời: “Có điều nghe nói vị đại biểu này gánh vác trách nhiệm quan trọng trong việc lãnh đạo hoạt động phản kháng dưới lòng đất của Vân Mộng thành, tất cả mọi người đều đoán ra được có lẽ hắn người ở Vân Mộng thành.”
“Hoạt động phản kháng dưới lòng đất sao?” Lâm Bắc Thần nghe vậy lập tức hơi cau mày lại.
Muốn chơi trò du kích ư?
Càng nghe càng cảm thấy có vấn đề gì đấy.
“Tuyển chọn xuất chiến vào bảy ngày sau cuối cùng đã xác định chưa?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Cung Công kính cẩn trả lời hắn: “Vẫn chưa xác định được, mười sáu vị dũng sĩ ngoại trừ lão gia tử Lăng Thái Hư ra thì những người khác ngày ngày đều đang khổ luyện, thiếu gia cử Quang Tương đưa huyền thạch qua đó cũng đều vượt quá cung ứng, thực lực của mọi người tăng rất nhanh, cơ mà võ giả đại tông sư thực sự có thể giành được chiến thắng thì trước mắt xem ra còn chưa xuất hiện.”