Lost Castle, thế giới trò chơi.
Lâm Bắc Thần đứng trước cánh cổng lâu đài.
Hắn không đăng nhập vào tài khoản cá nhân Một người vắng vẻ hai người sai, mà bắt đầu tạo ra một tài khoản trò chơi mới.
“Tiểu Cơ, làm sao để tiến hành hình thức vận động tập thể?”
Lâm Bắc Thần dùng ý niệm giao lưu với trợ ký giọng nói thông minh.
“Liên kết với điểm phát sóng Wifi là có thể mời người chơi khác tham gia thế giới trò chơi.” Tiểu Cơ trả lời.
Đờ cờ mờ?
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên.
Logic chặt chẽ, không vấn đề gì cả.
Hình thức trò chơi nhiều người chắc chắn là cần kết nối mạng.
Chỉ có sau khi liên kết với điểm phát sóng Wifi mới có thể tiến vào thế giới trò chơi, điện thoại Tử Thần không hổ là quỷ logic, cái thiết lập này đúng là bùng nổ chỉ số IQ.
Hắn bật điểm phát sóng Wifi lên, tìm kiếm một lượt.
Cuối cùng chọn ra một người, bấm mời người đó tiến vào sự tích trò chơi.
Bộp!
Ánh sáng lóe lên.
Một cây trụ truyền tống từ trên trời giáng xuống.
Sau đó đại dưa hấu Ngô Phượng Cốc mặt mũi ngơ ngác cứ thế xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Hắn ngây ngốc liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh đây, kế đó lại nhìn về phía Lâm Bắc Thần...
“Đại thiếu, ngươi cũng chết rồi sao?” Ngô Phượng Cốc lên tiếng hỏi.
Lâm Bắc Thần nhảy lên cho cái đầu tên béo tiên một phát, hắn nói: “Ngươi
mới chết đấy, dẫn ngươi đi thăm thú thế giới...” Chốc lát sau.
Trong Lost Castle truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru của đồ mập mập Ngô Phượng Cốc.
“Á, có quỷ.”
“Đây là thứ gì thế này...”
“Đại thiếu cứu ta, nhanh cứu ta đi...”
“Mẹ ơi!”
Mãi cho đến khi thuận lợi kết thúc cửa ải thứ nhất, Lâm Bắc Thần mới kết thúc thử nghiệm, hắn dẫn theo Lâm Bắc Thần dần dần mất đi sự tỉnh táo quay về thế giới hiện thực.
Có thể.
Rất tốt và rất cường đại.
Hình thức vận động tập thể đúng là giống y hệt bản thân hắn suy đoán.
“Truyền tin để cho các tuyển thủ dự bị trong thành tập hợp ở Tiểu Tây Sơn, ta muốn mở ra huấn luyện đặc biệt ma quỷ cho bọn họ.”
Lâm Bắc Thần hai tay chống nạnh ngẩng đầu lên trời cười to.
Đại dưa hấu Ngô Phượng Cốc ở bên cạnh lại mềm nhũn nằm trên đất, ông ta thè cái lưỡi ra thở hổn hà hổn hển. Quá đáng sợ.
Quá bạo lực.
Hóa ra Lâm đại thiếu lại có thể tiến vào lãnh địa tà ma trong truyền thuyết kia, thông qua việc chém giết tà ma thiên ngoại để nâng cao thực lực, chẳng trách tuổi còn trẻ mà lợi hại như thế.
Sau này nhất định không thể đắc tội Lâm đại thiếu, bằng không bị ném vào trong chỗ tà ma giống như địa ngục này có khi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Ngô Phượng Cốc trong lòng còn sợ hãi nghĩ thầm.
Phủ thành chủ mới. Cao tầng trung ương.
Trưởng công chúa đứng trên ban công lồi ra bên ngoài liếc nhìn hòn đảo trung tâm hồ lớn, cùng với quảng trường cỏ mọc lan tràn, cầu treo Bạch Cốt ở bốn phía, ánh mắt nàng bình tĩnh tựa như là chim non đã quen với cuộc sống trong lồng giam, nàng đã sớm quên mất bầu trời nơi xa xôi.
Đinh Tam Thạch đứng sau lưng nàng, im lặng không nói lời nào.
“Ngươi thu được một đồ đệ rất tốt.”
Trưởng công chúa nghĩ tới gì đó, bỗng dưng quay đầu mỉm cười.
Trên gương mặt của Đinh Tam Thạch cũng hiện lên một nét áy náy: “Tỉ mỉ suy nghĩ lại thì vẫn luôn là hắn giúp đỡ ta, ta làm sư phụ trái lại việc nào cũng đều dựa vào hắn, ta đã trở thành vướng víu của hắn, ôi, nhớ rằng Đinh Lỗi ta đây cũng từng làm mưa làm gió một thời, bây giờ lại phải...”
Trưởng công chúa nở nụ cười, nàng nói: “Những việc mà Lâm Bắc Thần làm giúp ngươi là phụ mà thôi, cái quan trọng chính là hắn bằng lòng tin tưởng ngươi.”
“Phải.”
Đinh Tam Thạch ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi: “Nhân sinh đời này khó có được một tri kỷ... nếu như đại sư huynh còn đây chắc hẳn sẽ kết làm bạn chí thân với Lâm Bắc Thần.”
“Ai cũng đều nói hắn là công tử ăn chơi trác táng, theo ta quan sát thì anh hào thiên hạ này có thể sánh với kiên giả, nhưng mà để sánh với tâm giả thì vô cùng ít ỏi.”
Trưởng công chúa, nữ thần của Hải tộc nói: “Vận mệnh của ta và ngươi đã bị xiềng xích trói chặt, nếu có thể có một tia hy vọng giải thoát chỉ sợ sẽ rơi vào trên người thiếu niên này, chỉ là không biết trận ước chiến kia hắn có thể làm được đến cỡ nào.”
“Hắn luôn luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích.” Đinh Tam Thạch mỉm cười nói: “Từ khi ta quen biết hắn thì loại hình quyết chiến kiểu kia Lâm Bắc Thần chưa từng bại trận, lần này ta vẫn xem trọng hắn như cũ.”
Cùng lúc đó.
Tại phủ đệ của Phi Sa thần tướng.
“Tướng quân, trong tiền tuyến vừa nhận được thông tin mật báo, mười sáu tên võ giả được Nhân tộc tuyển chọn ra tất cả đều đã tiến vào Tiểu Tây Sơn nơi Lâm Bắc Thần ở rồi.”
Một vị lính trinh sát cung kính bẩm báo với Hắc Lãng Vô Nhai.
“Tên Lâm Bắc Thần này giảo hoạt y như sao biển, hắn ở trong Tiểu Tây Sơn bế quan sáu này không biết tiến triển ra sao, bây giờ hắn lại triệu tập những người khác, chỉ sợ trong đó có âm mưu quỷ kế gì đó, suy cho cùng những đồ đê tiện Nhân tộc kia giỏi nhất là xảo quyệt.”
Một mưu sĩ họ rùa lên tiếng nói: “Tướng quân, không thể không phòng bị.”
Hắc Lãng Vô Nhai ngồi trên ghế tọa nơi cao, hắn nở nụ cười tràn ngập sự tự tin rồi nói: “Tất cả âm mưu quỷ kế đứng trước mặt thực lực tuyệt đối đều là trò cười mà thôi, cường giả Nhân tộc trong Vân Mộng thành đạt tới cảnh giới trên võ sư cũng chỉ được mấy người, bất kể là ai xuất chiến thì đều chết không có chỗ chôn...”
“Huống chi bây giờ Vân Mộng thành là thiên hạ của chúng ta, bọn họ tự cho rằng tất cả hành động được che giấu kỹ càng, thật ra đều nằm trong tầm khống chế rồi, bản tượng chỉ là tạm thời không muốn thu lưới, muốn bắt thêm được mấy con cá to mà thôi!”
“Hóa ra tướng quân đã có kế hoạch.”
“Ha ha, đó là đương nhiên, ngươi thật sự tưởng rằng bản tướng chỉ là kẻ mãng phu không có đầu óc sao? Cho dù bọn họ có âm mưu gì đều khó lòng chạy khỏi sự khống chế của bản tướng.”
“Đúng rồi, tướng quân, nghe nói Lăng Thái Hư cũng là một trong số mười sáu người đó.” Mưu sĩ rùa lên tiếng nhắc nhở.