Chuyện gì thế này?
Bên trong tín hiệu Wifi vậy mà hoàn toàn không tìm được tên của ba người đằng trước kia.
Bọn họ không hề sùng bái mình sao? Lâm Bắc Thần lập tức có hơi tức giận. Các ngươi còn có mặt mũi không đấy?
Nam tử hội tụ đủ cả dung mạo lẫn tài hoa như ta đây thế mà các ngươi còn không sùng bái?
Cho dù là có một chút cảm giác thôi cũng có thể tìm được tên của bọn họ mới đúng chứ.
“Các ngươi...”
Lâm Bắc Thần vẻ mặt âm u nói: “Có phải các ngươi có ý kiến với ta hay không?”
Ba cường giả võ đạo còn lại kia không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
“Sao có thể chứ? Lâm đại thiếu chính là vinh quang của Vân Mộng thành ta.”
“Đúng vậy, cả đời Hạng Đại Long ta đây bái phục nhất chính là Lâm đại thiếu.”
“Đúng đó, nếu như sau này ta có con trai mà được như Lâm đại thiếu, vậy thì đúng là việc tốt đẹp nằm mơ cũng phải tỉnh dậy...”
Ba người không biết tại sao Lâm Bắc Thần lại hỏi như thế, cơ mà bọn họ vẫn thống nhất biểu đạt suy nghĩ của kẻ sùng bái cao cấp.
Mà Lâm Bắc Thần biết rằng những người này đang lừa đối hắn. Miệng lưỡi nam nhân đúng là toàn lừa người.
Sự việc đột nhiên trở nên có chút thú vị rồi đây.
Điện thoại Tử Thần sẽ không xuất hiện Bug được.
Ba tên này chắc chắn không có bất kỳ thiện cảm nào với bản thân hắn.
Cho nên sau khi kết thúc các lý luận logic, vậy thì chân tướng chỉ có một...
“Đừng nói các ngươi là nội gián của Hải tộc nhé?” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa nhẹ mi tâm, hắn gằn từng chữ hỏi ba người kia.
Vẻ mặt của ba người không thay đổi, nhưng trong đáy lòng lại hơi lộp độp một chút. "Ha ha, Lâm đại thiếu thật hài hước."
Hạng Đại Long vội vàng nói.
"Lâm đại thiếu, lão mẫu thân của ta đã chết trong tay Hải tộc. Trịnh Chấn Kiếm ta đối với Hải tộc hận không thể lột da rút xương, uống máu ăn thịt bọn chúng. Làm sao có thể làm gián điệp cho Hải tộc được chứ? Loại chuyện nực cười này xin ngày đừng nói nữa.”
Một vị nam nhân trung niên khác với vẻ mặt không vui nói.
Một nam nhân trung niên khác với vóc người trung bình, khuôn mặt mập mạp, lại ngại ngùng gãi sau đầu, cười cười, dáng vẻ như thể không giỏi nói chuyện, không biết phải giải thích như thế nào.
"A ha ha ha, ngươi nhìn xem, sao lại lo lắng như vậy chứ? Ta chỉ là nói đùa với các ngươi mà thôi."
Lâm Bắc Thần lập tức bật cười. Mẹ nó.
Vẫn không chịu thừa nhận.
Lúc này hắn ra tay giết ba tên này cũng không khó. Cái khó là làm sao giải thích với người khác.
Dù sao cũng không thể nói với người khác rằng, bởi vì ba người này không sùng bái ta, không thể kết nối với điểm phát WIFI, cho nên nhất định chính là gian tế.
Bây giờ trong Vân Mộng thành, lòng người đang thấp thỏm, người nào chủ động đứng ra chiến đấu, chắc chắn đều là anh hùng trong mắt mọi người, nếu như mình giết chết ba người này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh thu hoạch rau hẹ của mình...hình tượng huy hoàng của tín đồ.
"Ha ha, vừa rồi ta chẳng qua chỉ thăm dò ba vị một chút thôi."
Lâm Bắc Thần đảo mắt, nói: "Ba vị quả nhiên là rồng giữa nhân gian. Thực ra, sở dĩ giữ ba vị lại là bởi vì ta có một chuyện quan trọng. Hy vọng ba cao thủ đáng tin sẽ giúp ta cùng làm. Trong tất cả mọi người, ta đã phải lựa chọn hàng ngàn hàng vạn lần, cuối cùng mới xác định là ba người các ngươi.”
Vẻ mặt của ba người đều dịu đi.
“Lâm đại thiếu có gì căn dặn xin cứ trực tiếp nói, Tần Khứ Y ta dù phải đi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.” Nam nhân trung niên mập mạp chất phác gãi đầu nói, tạo cho người ta một cảm giác đáng tin cậy.
"Được, vừa đi vừa nói, đi thôi."
Lâm Bắc Thần không nói nhiều, trực tiếp đưa ba người này xuống Tiểu Tây sơn, đi về phía tân Thành Chủ phủ.
"Đại thiếu, chúng ta đi làm gì vậy?"
Hạng Đại Long nghi hoặc hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: "Đi ám sát Hắc Sa thần tướng."
"Hả?"
"Cái gì?"
"Chuyện này......"
Ba cao thủ võ đạo đều kinh ngạc.
Bọn họ ngay lập tức đều không thể nào hiểu nổi mạch máu não của cái tên ăn chơi trác táng này.
Không phải đã nói là ước chiến rồi sao?
Sao đột nhiên lại muốn đi ám sát chủ tướng của đối phương? "He he, chiến tranh không ngại gian lận."
Lâm Bắc Thần dương dương đắc ý, cười nói: "Ta đã tính toán một chút, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng nào cả. Hải tộc đã tìm được bốn vị thần tướng cấp đại tông sư võ đạo, còn cường giả mạnh nhất phía chúng ta cũng chỉ là tông sư võ đạo cấp bốn mà thôi. Chênh lệch quá lớn, vì vậy chi bằng ra tay trước thì chiếm ưu thế, giết chết kẻ cầm đầu Ưng Phái Hắc Sa thần tướng trước, a ha ha ha. "
"Nhưng mà, nếu như vậy, người của Hải tộc sẽ rất tức giận, đúng chứ?"
Hạng Đại Long nói.
Tần Khứ Y cũng nhìn trân nghẹn lời, nói: "Một khi Hải tộc tức giận, tới lúc đó dân thường trong thành e là phải gánh chịu tai hoạ ngập đầu."
Trịnh Chấn Kiếm cũng khéo léo bày tỏ lo ngại.