Thị vệ trưởng nhìn bức tường đối diện.
Chỉ nhìn thấy bề mặt của bức tường đất nhúc nhích trồi lên.
Một hàng chữ được tạo thành từ bùn đất, nhô lên trên mặt đất.
"Ba đồ chó, đừng lãng phí tâm cơ, bổn thiếu gia sẽ không mắc lừa đâu." Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc——
???!
Đám người Hải tộc đều sững sờ. Còn ba người Tần Khứ Y, Trịnh Chấn Kiếm và Hạng Đại Long khi nhìn thấy bút tích bùn đất kia, sắc mặt ngay lập tức trở nên tái nhợt, giống như nhìn thấy ma, toàn thân run rẩy như cầy sấy.
Lâm Bắc Thần.
Đây nhất định là Lâm Bắc Thần. Hắn đã đến rồi.
Hắn đã phát hiện ra.
Toi rồi.
Mình bị lộ tẩy rồi.
Bọn họ làm việc cho Hải tộc, chẳng qua là vì đòi hỏi tiền tài và tài nguyên mà thôi. Chỉ muốn lấy tiền và tài nguyên đó để nâng cao tu vi.
Không muốn bị người khác phát hiện.
Nhưng bây giờ......
Không còn đường lui nữa rồi.
Còn chính vào lúc này——
Hàng chữ nhô lên khỏi bùn đất kia lại như vậy sống, biến hoá sắp xếp và tổ hợp lại, chẳng mấy chốc đã trở thành một câu khác——
"Rửa sạch mông mà chờ đi."
Thân hình của ba người Tần Khứ Y liền run lên.
Đây là câu cửa miệng mà Lâm Bắc Thần thường nói với kẻ địch.
Những người bị hắn nói câu này, về căn bản đều đã chết.
"Trong vòng ba ngày, lấy mạng chó của các ngươi."
Bút tích bùn đất lại thay đổi, cuối cùng cố định thành mười chữ như vậy. Sắc mặt của ba người Tần Khứ Y càng trở nên tái nhợt.
Toi rồi, toi rồi.
Bị tên oắt con Lâm Bắc Thần này nhắm tới rồi.
"Hắn quả thực đã từng tới đây..."
Hắc Lãng Vô Nhai vỗ bàn đứng dậy, nghiêm nghị hét lớn: "Lục soát cho ta, người không đi xa, nhất định đang ở gần đây.”
"Vâng, đại nhân."
Các cường giả Hải tộc xung quanh và quân đội lập tức xông ra ngoài, lục soát khắp mọi nơi.
Ngoài ra còn có hàng trăm chiến sĩ Đạo Nhĩ Phân Hải tộc trông có hơi giống cá mập, trong miệng phát ra sóng hạ âm tần số cao kỳ dị để thăm dò các vật thể vô hình có thể tồn tại.
Tần Khứ Y trong lòng khẽ động.
Hắn đột nhiên lớn tiếng quát: "Lâm Bắc Thần, ta biết ngươi ở đây, có gan thì ra đây..."
Nam nhân trung niên mập mạp chất phác này đột nhiên nhướng trán lên, vẻ mặt trở nên hung hãn, lớn tiếng nói: "Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để báo thù, ngươi có biết không? Chính tay ta đã giết chết sáu học viên biểu tình của học viện Sơ Cấp Số 3, ha ha, trong số đó ba người là nữ sinh, làn da rất đẹp, rất mịn màng.... "
Hắc Lãng Vô Nhai nhìn người đàn ông mập mạp chất phác kia.
Hắn lại là một nhân tài
"Ha ha, Lâm Bắc Thần, ngươi có biết không? Ta không chỉ giết bọn họ, mà trước đó, còn chính tay giết chết phụ mẫu, huynh đệ của họ ngay trước mặt, ha ha ha ... đối nghịch với Hải Thần miện hạ thì đáng chết vạn lần.”
"Bây giờ ta đang đứng ở đây, muốn báo thù cho bọn họ không? Ha ha ha, đồ con rùa rụt cổ, có gan thì đến giết ta đi!"
Tần Khứ Y hét lớn.
Quy mưu sĩ Quy Thiểm ở bên cạnh nghe thấy lời này lập tức cau mày.
"Ngươi chắc chứ?"
Nét chữ trước mặt vốn đã tĩnh lặng, đột nhiên lại chuyển động.
Ánh mắt của Tần Khứ Y liếc qua.
Biểu hiện hung tợn của hắn ngay lập tức khựng lại, bất giác rùng mình.
"Không......"
Giọng nói còn chưa dứt.
Pằng!
Một tiếng vang cực lớn giống như sấm sét.
Vi quang loé lên.
Đầu óc của Tần Khứ Y giống như quả dưa hấu bị búa sắt đập trúng, vỡ tung toé, thân hình mập mạp, ngửa đầu về phía sau bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Ấn kiếm một tay!
Bốn từ này ngay lập tức hiện lên trong tâm trí của Trịnh Chấn Kiếm và Hạng Đại Long giống như một cơn lũ quét bộc phát.
Âm thanh này. Khung cảnh này.
Thương thế này...
Quá điển hình rồi.
Ở Vân Mộng thành, chỉ có ‘ấn kiếm một tay’ của Lâm Bắc Thần, khi thi triển ra mới có thể có tiếng sấm ầm vang độc nhất vô nhị kia, một uy lực mà ngay cả một tông sư võ đạo cũng khó đề phòng.
Trong vô số trận chiến trước đây, Lâm Bắc Thần thi triển ‘ấn kiếm một tay’ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho vô số võ giả.
Uy lực gần như đánh đâu thắng đó khiến người ta không rét mà run. "Cút ra đây cho ta..."
Hắc Lãng Vô Nhai là người đầu tiên phản ứng lại.
Thân hình của hắn khẽ động, chớp mắt đã tới trước mặt một tòa tháp hai tầng bằng đất đá bên cạnh, thân hình giống như Phách Vương Long, không nói một lời trực tiếp đập vào.
Ầm ầm!
Tòa tháp rung chuyển và sụp đổ.
Bụi đất tung bay.
Còn các cường giả Hải tộc khác cũng phản ứng cực nhanh, ngay lập tức ầm ầm xông lới.
Ngay sau đó Hắc Lãng Vô Nhai lại xông ra.
Toàn thân hắn được bao phủ bởi thuỷ quang. Không dính chút bụi.
"Hay cho một tên phá gia chi tử..."
Đồng tử của Hắc Lãng Vô Nhai loé lên ánh sáng màu xanh nhạt, cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, từng luồng sáng màu xanh kỳ dị không ngừng bắn ra. Quét khắp tứ phía, trông thật quỷ dị và hoang dã.
Sau vài nhịp thở.
"Đã đi rồi, cũng có một số thủ đoạn đấy."
Ánh mắt màu xanh kỳ dị thu hồi lại.
Vẻ mặt của vị Phi Sa thần tướng Hải tộc này trở nên nghiêm túc.
Có thể ở trong thiên binh vạn mã mai phục như vậy, sau khi giết chết một vị tông sư võ đạo mà vẫn toàn thây rút lui, cho dù là hắn, không những không thể phát giác trước khi xảy ra chuyện, mà sau khi xảy ra chuyện cũng không thể hạ gục được, chắc chắn là ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Chẳng trách hắn có thể trở thành Thần Quyến Giả vô số lần khuấy động tình hình của Vân Mộng thành, ngay cả một nhân vật như Vệ Danh Thần cũng không ít lần chịu tổn thất dưới tay hắn.
Dưới danh tiếng lừng lẫy không có hư sĩ. Quả nhiên là không thể coi thường.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của Phi Sa thần tướng dần dần vơi đi, trong lòng cũng giảm bớt một phần khinh thường.
Hải tộc tôn trọng kẻ mạnh.
Có rất ít kẻ địch có thể dùng thực lực để khiến hắn thừa nhận.