Sách được làm bởi Nhân
z, vipTruyenGG.com
--------------------------------------
Tiếng reo hò của hàng vạn Nhân tộc làm dấy lên sự hoang mang và tức giận của hàng vạn Hải tộc.
Mãi cho đến lúc này, đám người Sở Ngân mới hiểu được những điều mà Lâm Bắc Thần nói vừa rồi, muốn để Tiêu Bính Cam nổi danh trong đế quốc, tạo ra một kỳ tích, rốt cuộc là có ý gì.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điểm trần ai lạc định* không ai được xía vào.
(*Chỉ chuyện sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu, biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả)
Thiếu niên Tiêu Bính Cam này, hắn đã làm được rồi.
Hắn thực sự đã tạo nên một kỳ tích.
Giết một vị đại tông sư võ đạo của Hải tộc chỉ bằng một đòn, đây không phải là một kỳ tích sao?
Tin tức truyền ra ngoài, e rằng ba phương thế lực đều sẽ bị chấn động.
Từ nay về sau, tên béo Tiêu Bính Cam chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Truyền thuyết gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, trong thế giới hiện thực, thực sự đã xuất hiện rồi.
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Tốt lắm.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Trong trận chiến đầu tiên này, lợi dụng sự khinh địch và bất cẩn của Hải tộc đã thắng ngay từ trận đầu, giành được khởi đầu tốt đẹp.
"Ha ha ha, không hổ là đệ đệ của Lâm Bắc Thần anh tuấn vô song ta."
Hắn bật cười, nói: "Được rồi, đệ đệ, ngươi tỏ vẻ như vậy là được rồi đấy, mau xuống đi, còn tỏ vẻ tiếp nữa, ca ca ta với tư cách là nhân vật chính, cũng sắp bị ngươi cướp mất ánh đèn sân khấu rồi."
Tiêu Bính Cam chân trần nhảy xuống võ đài. "Ca ca, ta có phải là đã nổi tiếng rồi không?" Hắn rất hào hứng.
Thắng rồi.
Cuối cùng đã làm được chút chuyện cho Vân Mộng thành. Cũng không phụ nỗi khổ tâm của ca ca.
Hắn rất vui mừng.
Đừng thấy Tiêu Bính Cam suốt ngày chỉ biết ăn giống như một cục sắt ngu ngơ, thực ra trong lòng hắn cũng đơn thuần như một tấm gương.
Ai thật lòng đối tốt với hắn, hắn rõ nhất.
Hơn nữa, trực giác của Tiêu Bính Cam rất nhạy bén.
Hắn trời sinh đã có bản năng tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi.
Đây cũng là lý do tại sao sau trận chung kết cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, hắn mặt dày mày dạn cứ nhất quyết đi theo Lâm Bắc Thần làm tiểu đệ.
Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng đi theo Lâm Bắc Thần sẽ có thịt ăn. "Nổi tiếng rồi."
Lâm Bắc Thần vỗ vai Tiêu Bính Cam, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao thì việc cử tiểu tử này xuất chiến cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Nếu như Hắc Lãng Phá Huyền xông lên xuất thủ, không cho Tiêu Bính Cam cơ hội nổ súng thì tên béo mập này thực sự có thể chết.
Đây cũng là sự lựa chọn bất lực và bị ép của Lâm Bắc Thần.
May mắn thay, lý tưởng rất đầy đủ, và thực tế cũng là một tên béo tốt.
"Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta."
"Tiểu Bính Kiền, bây giờ ngươi thực sự là một anh hùng."
"Huynh đệ, từ nay về sau, ai dám nói xấu ngươi một câu, ta sẽ sống chết với hắn —đương nhiên là ngoại trừ Lâm đại thiếu ra, he he."
Các cường giả khác của Vân Mộng Nhân tộc đều đến đập một cái vào ngực của Tiểu Bích Kiền, vỗ vai, xoa đầu, dùng các phương thức khác nhau để bày tỏ sự chúc mừng.
Trải qua nhiều ngày luyện tập cùng nhau như vậy, giữa mười hai người đã nảy sinh một 'tình hữu nghị cách mạng' sâu sắc. Nhìn thấy Tiêu Bính Cam thắng ngay từ trận đầu mang hào quang bước xuống võ đài, tất cả mọi người đều thật lòng vui mừng cho hắn.
Lâm Bắc Thần thu lại tâm trạng, nhìn về phía võ đài. Hải tộc đã mang thi thể của Hắc Lãng Phá Huyền xuống. Trận chiến thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Tiếp theo phải chọn ai xuất thủ đây?
Lâm Bắc Thần nhanh chóng cân nhắc trong đầu.
Tuy nhiên--
Xoẹt!
Một bóng người lướt qua Lâm Bắc Thần, trực tiếp đáp xuống võ đài. "Tên khốn của Hải tộc, ai dám lên đài chiến đấu với lão nhân gia ta?" Tư thế kiêu ngạo và độc đoán.
Ăn mặc buông thả và tuỳ tính.
Không phải Lân Hoa Lão Tiên Lăng Thái Hư thì là ai chứ?
Chết tiệt.
Lâm Bắc Thần mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Lão gia tử, ông đây là đang làm loạn sao?
Ta còn chưa kịp mở "quét mã QR" nhìn lén sơ hở của đối phương, ngài đã nóng lòng muốn tỏ vẻ rồi à?
Đây là bị kích thích bởi biểu hiện của Tiêu Bính Cam sao?
Quá trẻ con rồi đấy.
Khó khăn lắm mới thắng một trận.
Tiếp theo chỉ cần thắng đều đặn hai trận nữa, thì có thể sớm giành được thắng lợi, không cần hai người tiếp theo xuất trận nữa.
Ông cứ như vậy mà lên...
Nội tâm của Lâm Bắc Thần vô cùng suy sụp.
Đối diện.
Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt lóe lên, cuối cùng đã đưa ra quyết định, nói: "Thiên Trọng Ảnh, trận chiến này, ngươi xuất trận đi, dốc toàn lực ứng phó, không được khinh địch."
"Vâng. Tướng quân."
Từ bên cạnh bước ra một tên Hải tộc thân hình cao gầy, nước da màu bạc.
Mặt hình tam giác, thân cao khoảng 2,5 mét, gầy giống như một cột tre.
Hoàn toàn khác hẳn với đại đa số Hải tộc, thần chiến sĩ của Hải tộc có tên là Thiên Trọng Ảnh này không có vảy hay mai, làn da màu bạc của nó vô cùng tinh tế, trong môi trường tối tăm như thành chủ đảo mới này vẫn loé lên vi quang.
Thứ bắt mắt nhất chính là đôi mắt của hắn.
Con ngươi màu đỏ, mí mắt màu vàng rực rỡ.
Trong mắt hắn dường như ẩn chứa ngân hà vô tận, khi chớp mắt, mí mắt vàng loé lên ánh sáng kỳ dị có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như có thể nhấn chìm linh hồn của sinh linh trong đó.
"Chậc chậc, đây hình như là một con cá hố tinh."
Lâm Bắc Thần, người thích nhất là trông mặt mà bắt hình dong đã đưa ra phán quyết bằng cái đầu khôn ngoan của mình.
Và khi hắn dùng Quét mã QR để nhìn trộm, đáp án cũng hoàn toàn giống hệt như những gì mà hắn đoán.
"Thiên Trọng Ảnh, cường giả của Hắc Nhĩ Thái Nhĩ Đới Ngư Hải tộc, 78 tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên đỉnh phong, tu vi cảnh giới tông sư võ đạo cấp bảy, thuộc tính Huyền khí cấp triều hải..."
"Vũ khí, Vô Ảnh Đao..."
"Thiên phú thần thông: Kim Tình Bạc Diễm Huyết Đồng Thuật, một trong mười đại đồng thuật trong trăm tộc ở đại dương..."
"Nhược điểm: Cường độ thể lực, mắt."
Từng thông tin mà chỉ có Lâm Bắc Thần mới có thể nhìn thấy được trình chiếu ra trước mặt hắn.
Còn lúc này, cuộc chiến trên võ đài đã bắt đầu.