Vù vù vù vù!
Lưỡi kiếm sắc bén phá hư không như xé giấy, giữa ánh kiếm đan xen, chỉ thấy Hắc Ám Song Long hung tợn bị kiếm khí chặt chém, thân hình to lớn hung bạo đứt lìa, kình khí tiết ra ngoài như sương khói ảo ảnh, rồi từ từ phiêu tán...
“Cùng một chiêu thức, không nên sử dụng hai lần trên một thánh đấu sĩ.” Lâm Bắc Thần cười to.
Đột phá đến Hoàng Kim Kiếm Cốt, thể lực của hắn đã tăng gấp mấy lần, không chỉ có sự gia tăng sức mạnh, mà việc mượn lực đất trời cũng gia tăng đáng kể trong giới hạn, chiến lực toàn thân thẳng lên tận mây xanh, trực tiếp chạm tới võ đạo tông sư cấp sáu.
Một lần nữa thi triển Kiếm Lục, uy lực trực gấp ba bốn lần, chém tới Hắc Ám Song Long.
Một kiếm đã phá quyền, điều này làm hắn có lòng tin, hai đại chiêu của đối thủ là Phá Hải Cường Sát Quyền cùng Song Long Giảo Sát Quyền đều không còn gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho hắn nữa.
Tiếp theo chỉ cần đề phòng đến chiêu khác của hắn là Ám Lân Phong Bạo cũng như hai kỹ thuật tất sát là Long Môn Nhất Kích cùng U Ám Chi Lân là được.
Kiếm Lục.
Hồi sinh kiếm khí, bóng người chuyển động, thay đổi vị trí, lấp loé. Kiếm khí sinh diệt, phá không, kích phát.
Sau khi hoán đổi vài vị trí, thân hình của hai người lại lần nữa đứng im.
Hắc Lãng Vô Nhai từ từ giơ tay lên, có một vết kiếm sâu như đụng vào xương ở tay phải, một tia máu màu đen nhàn nhạt rỉ ra, trong lòng hắn không kiềm được lộ ra một tia cảm khái: “Kiếm kỹ của Nhân tộc đúng là phi thường, kiếm pháp này của ngươi tên gì?”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kiếm Lục.”
Không giống với lần trước hắn giả vờ giả vịt, lần này hắn lại nói ra tên của chiêu vừa rồi, bởi vì Hắc Lãng Vô Nhai quả thực là người đầu tiên bắt được chiêu Kiếm Thập Thất của hắn, mặc dù tay của Hắc Lãng Vô Nhai đã bị thương nhưng đó chỉ là do sự sắc nhọn của Tử Điện Thần Kiếm tạo thành mà thôi.
Hơn nữa ngay lúc Hắc Lãng Vô Nhai giơ tay lên, vết thương kia đã từ từ lành lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không để lại một vết sẹo.
“Kiếm Lục?” Hắc Lãng Vô Nhai gật gật đầu, nói: “Cái tên kỳ cục...Ta chưa từng nghe qua, nhưng quả thực là kiếm kỹ tốt, Hải tộc ta cũng có Ngư Nhất tộc tinh thông kiếm kỹ, kiếm thuật của ngươi cùng với Liệt Hải Thiết Thiên Nhất Kiếm Ngấn của họ ngang nhau đấy.”
Lâm Bắc Thần không nói gì, hắn có cảm giác khi Hắc Lãng Vô Nhai đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy đối với hắn mà nói thì có lẽ không phải là chuyện tốt.
“Không biết kiếm thuật của ngươi có còn Kiếm Thất không?”
Trong mắt Hắc Lãng Vô Nhai loé lên một tia nguy hiểm, ở giữa con ngươi xanh lục bảo của hắn, hai chấm đen mờ nhạt thay nhau nhấp nháy.
Da thịt vốn bóng loáng, bỗng nhiên có từng cái vảy chắc chắn nhỏ xíu như lông tơ nhấp nháy, từng miếng từng miếng như móng tay trong nháy mắt hiện ra.
Ám Lân Phong Bạo!
Lâm Bắc Thần đang tập trung cao độ, nhìn thấy cảnh này, lập tức ý nghĩ đó loé lên truong đầu hắn.
Kỹ năng chiến đấu chính thứ ba. Chiêu thức thứ ba.
Đậu xanh, cá mập mà sao lại có vảy?
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai điểm đen trong con ngươi của Hắc Lãng Vô Nhai trong nháy mắt ngưng kết, hàng vạn điểm U Ám Chi Lân lập tức từ trên người hắn rơi xuống.
Tách tách tách!
Trông như một cái cung nỏ cứng rắn, những chiếc vảy vô tận, giống như những mũi tên thí thần vô tận phá không mà ra.
Mặc dù Lâm Bắc Thần không rõ giới hạn lực của những chiếc vảy này ở đâu ra, nhưng trực giác lúc này nói cho hắn biết, cho dù hắn đã tiến vào cảnh giới Hoàng Kiêm Kiếm Cốt nhưng nếu bị nhiều vảy như vậy bắn trúng thì...sợ là gục tại chỗ mất.
Vì thế mà Tử Điện Thần Kiếm trong tay hắn đã thay đổi kiếm thức, mũi kiếm chéo về bên trái của cơ thể.
Kiếm Thất.
Theo vết xước của trường kiếm, một bức tường gió kiếm quang trong suốt xuất hiện trước mặt hắn.
“Đối mặt với gió táp đi.” Bệnh trẻ trâu của Lâm Bắc Thần lại một lần nữa hết thuốc chữa mà vênh váo.
Cuốn qua đầy trời, Ám Lân nhiếp hồn đoạt phách đánh vào bức tường gió của kiếm, nhưng lại không hề có một chút gợn sóng, thời điểm xuyên qua bức tường gió, liền hoàn toàn lặng lẽ biến mất.
“Cái gì?” Đôi mắt của Hắc Lãng Vô Nhai cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là loại kiếm kỹ gì vậy? Thực sự có thể hoá giải tất sát kỹ của hắn?
Hơn nữa Lâm Bắc Thần dường như đã chuẩn bị từ lâu, biết hắn sẽ thi triển nhất chiêu này cho nên ngay lúc đó đã thi triển ra chiêu số chưa từng được thực hiện kia, rõ ràng là nhắm vào tàng thủ Ám Lân Phong Bạo của hắn.
Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Hắc Lãng Vô Nhai quay đầu nhìn về chiếc xe lộng lẫy ở phía xa.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là ả tiện nhân kia thông đồng với chồng ả nói hết võ đạo át chủ bài của hắn ra ngoài.
Trước đó ba người Tần Khứ Y, Trịnh Chấn Kiếm cùng Hạng Đại Long đã từng báo cáo qua, vợ chồng tiện nhân kia muốn mượn tay Lâm Bắc Thần để ám sát hắn, chỉ là lúc đó thiếu niên Tần Khứ Y không hành động bí mật và Lâm Bắc Thần lại quá xảo quyệt nên đã dẫn đến việc giết Lâm Bắc Thần thất bại, nhưng điều này đã cho thấy việc cặp vợ chồng này muốn diệt trừ hắn là rất rõ ràng.
Trong lòng Hắc Lãng Vô Nhai hung hãn nhớ đến trưởng công chúa cùng Đinh Tam Thạch.
Hắn quay đầu lại, kiếm khí gào thét hướng vào mặt.
Lâm Bắc Thần hời hợt hoá giải chiến kỹ của đối thủ, trở tay thêm một chiêu nữa, Hắc Lãng Vô Nhai nhanh chóng lùi về phía sau, sau đó tập trung Ám Phong Bạo nhanh chóng hướng về phía cơ thể mình.
Những đám mây đen kịt bao phủ hòn đảo chính của tân thành chủ bấy lâu nay đều bị một thế lực vô hình lôi kéo, tập trung về phía thân hình khổng lồ của hắn, huyền khí màu đen đậm ở bên cạnh Hắc Lãng Vô Nhai không ngừng huyễn hoá thành hai toàn tháp cao chọc trời, ở giữa tạo thành một khe hẹp, có thác nước dâng trào, phát ra tiếng động rung trời, nhanh chóng đổ xuống.
“Đây là...” Lâm Bắc Thần liếc nhìn ảo ảnh này, trong lòng chấn động, trong đầu hiện ra hai chữ...Long Môn.