"Lâm thiếu, ta không có ý mạo phạm, nhưng...đổi cái tên khác có phải tốt hơn không."
An Mộ Hi do dự, rối rắm nói.
Mặc dù loại thuốc này không có tiềm lực to lớn như Lục Vị Thần Hoàng hoàn, nhưng rất cần thiết trong cuộc hành tình tiếp theo đây, dùng để cho hàng vạn thị dân của Vân Mộng ăn. Nếu như mọi người bàn luận, một người một câu "Bắc Hải sắp kết thúc", nghe cũng quá là không may mắn rồi.
Lâm Bắc Thần nói: "Ờ... không hay sao? Ha ha, nghe quả thực là không may mắn... Vậy thì gọi là Đại Thanh Dược Hoàn đi."
Đại Thanh Dược Hoàn?
An Mộ Hi gật đầu nói: "Cái tên này không tồi."
Cuộc tranh cãi về tên thuốc rất nhanh chóng trôi qua.
Toàn bộ khu vực khai thác của Tiểu Tây sơn cũng bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Ngay sau đó, lại có một vấn đề khó khăn đặt ra trước mặt Lâm Bắc Thần.
Bốn vị thảo dược thông thường khác trong điều chế Đại Thanh Dược Hoàn không đủ để bắt đầu.
May mắn thay, những loại thảo dược này đều là thảo dược thông thường, mỗi năm chín hai lần. Lâm Bắc Thần tìm được một ít hạt giống, trồng vào trong đất, sau đó trực tiếp lợi dụng năng lực làm cho chín mùi của 'thuộc tính mộc', trong vòng hai canh giờ, hắn đã làm chín một lượng lớn thảo dược.
Vốn dĩ Lâm Bắc Thần muốn sử dụng năng lực làm chín để vận dụng vào một số loại thảo dược quý hiếm hơn, thậm chí còn muốn lấy một số hạt giống Thần Thảo từ Kiếm Tuyết Vô Danh hoặc là Thổ Phỉ ca, cố gắng làm chín chúng trong thế giới hiện thực...
Chỉ có điều trước giờ đều quá bận, không có thời gian hành động.
Không ngờ rằng lần đầu tiên thực hành, lại dùng trên loại cỏ hoang thông thường này.
Nhưng mà cũng tốt.
Luyện thêm vài lần nữa, đợi đến khi quen tay thì sau này tỷ lệ thúc chín Thần Thảo thành công sẽ càng cao hơn.
Lâm Bắc Thần nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích, khiến An Mộ Hi, một thương nhân dã dược luôn tự cao tự đại về trình độ chuyên môn của mình nhất, hoàn toàn bị thuyết phục.
Trong khi hắn đang tranh thủ từng phút từng giây để điều chế Đại Thanh Dược Hoàn, cũng bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề——
Một dược sư như mình, nếu vẫn giống như trước đây, không hiển sơn không lộ thuỷ, có lẽ sẽ sống một cuộc sống tương đối giàu sang hơn, nhưng đó không phải là điều mà mình theo đuổi.
Hắn đã thề rằng sẽ đem An Thị Bách Thảo Kinh phát dương quang đại.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng rất rõ.
Một khi các đan dược và dược thuật trong An Thị Bách Thảo Kinh được tiết lộ ra ngoài, nó chắc chắn sẽ khơi dậy sự thèm muốn của vô số người và vô số thế lực.
Trước khi mình trở nên hoàn toàn mạnh mẽ, cần phải phụ thuộc vào một sự tồn tại ở bên cạnh có thể bảo vệ mình.
Và sự tồn tại này phải là một người thực sự sẵn lòng giúp đỡ hắn, cũng sẽ không thèm muốn bản lĩnh và thủ đoạn của hắn, thậm chí là không tiếc bất cứ giá nào để giành lấy An Thị Bách Thảo Kinh.
Người như vậy thực sự là quá ít.
Bởi vì sức nặng của An Thi Bách Thảo Kinh vượt xa sức tưởng tượng của bất cứ ai.
Còn bây giờ, Lâm Bắc Thần có phải là đối tượng đáng để dựa vào và hợp tác hay không?
Ít nhất thì tất cả mọi thứ mà thiếu niên này thể hiện ra đều đáng để hắn tin tưởng. ......
......
"Ồ, biến thành đồi trọc rồi..."
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn trang viên trơ trụi của mình, trong lòng than thở một trận: "Không biết bao giờ mới có thể mọc lại được."
Để gom đủ số lượng thảo dược mà Lâm Bắc Thần yêu cầu, nàng đã nhổ sạch toàn bộ cỏ nhà, cỏ dại, cỏ tạp trong trang viên của mình, cuối cùng mới hoàn thành số lượng đặt hàng.
Không hề dễ dàng.
Bàn tay nhổ cỏ cũng xanh cả lên rồi.
"Xem ra phải trồng lại một số loại cỏ dại để đề phòng lúc cần thiết.” Kiếm Tuyết Vô Danh suy nghĩ một lát, vẻ mặt lại trở nên vui vẻ.
Chỉ là một đám cỏ dại vô dụng mà thôi. Lại có thể đổi được thần thảo Trọng Lâu từ chỗ của Lâm Bắc Thần để tu bổ thần cách, cho dù có dựng một cái Thông Giới Phù, thực sự là có lời đến cực điểm.
"Này, hàng hoá của ta đã được giao đến rồi. Thần quả Trọng Lâu mà ngươi đã hứa cũng nên thực hiện rồi đấy.”
Kiếm Tuyết Vô Danh dùng hệ thống siêu dẫn thế hệ thứ tám của Kỳ Lân gửi một tin nhắn.
"Đã ở trên đường rồi."
Tin nhắn của Lâm Bắc Thần nhanh chóng trả lời. Kiếm Tuyết Vô Danh nhất thời vui mừng khôn xiết. Lần này, chính là hai thần quả Trọng Lâu.
Mình lại có thể tu bổ và khôi phục một số thần lực rồi.
Nàng nhảy lên đỉnh thần điện, đứng trên đỉnh của mái vòm rồi nhìn về phía ao nước lớn cách đó hàng nghìn mét.
Một cái ao lớn có đường kính khoảng một ngàn mét được nối liền với một con mương nhỏ.
Sóng nước lăn tăn.
Bên cạnh cái hồ là rừng cây, một bên khác lại là một ruộng nước lớn.
"He he, đợi đến khi ta khôi phục một ít thần lực, sẽ tìm ngươi để tính sổ, một nữ thần kinh rõ ràng là nương thân trong cái ao nước thối nhưng lại nhất quyết tự cho mình là Hải Thần. Tới lúc đó, trực tiếp rút cạn ao nước của ngươi, xem ngươi có còn kiêu ngạo được nữa không!"