Vừa nghĩ tới đây, Lâm Bắc Thần liền cảm thấy lồng ngực của mình... không, là lông toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Một cảm giác kinh hoàng khó hình dung bằng lời ngay lập tức bao trùm lấy hắn. Con mẹ nó đây không phải là làm một cách mù quáng, lại xảy ra chuyện rồi sao? Vọng Nguyệt bà bà ơi, sao bà vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
Bước chân loạng choạng, hắn cẩn thận dè dặt nghiêng người về phía cửa.
Lúc này, Dạ Vị Ương, người luôn nhìn chằm chằm vào hai đôi cánh kiếm sau lưng Lâm Bắc Thần, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tà ma, chết đi."
Đó tuyệt đối không phải là giọng nói thuộc về Dạ Vị Ương.
Mà là một loại âm thanh giống như kim loại cộng hưởng, không thuộc về con người, trong vẻ lạnh lùng tràn đầy sự uy nghiêm của chúa tể thống lĩnh sinh tử.
Khoảnh khắc tiếp theo--
Nước thần thanh tịnh trong Thần Trì hóa thành từng con ngân tinh băng long gầm thét, giương nanh múa vuốt, mang theo sát ý lạnh lùng cực độ, đông chết vạn vật, quét về phía Lâm Bắc Thần.
Đậu xanh.
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần thay đổi đáng kể, chỉ có thể chấn động cánh kiếm, điên cuồng né tránh.
Bùm!
Một đạo băng long đã đập vào vai trái của hắn.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức bay ngược ra ngoài, hung hãn va đập vào vách tường của thần điện, tạo thành một hình dạng ‘大’ lõm xuống.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Tiếng của tinh thể băng ngưng tụ vang lên.
Một lớp tinh thể băng màu bạc lan tràn dọc theo vai của Lâm Bắc Thần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chớp mắt một nửa cơ thể của hắn đã đông thành núi băng.
Bất cứ nơi nào mà xúc cảm cực hàn đi qua, cơ thể mất đi sự kiểm soát.
Có một số con rồng băng đang gầm thét mà lao tới.
"Toi rồi toi rồi toi rồi, sắp chết sắp chết..."
Thân thể của Lâm Bắc Thần không thể nào nhúc nhích được, trơ mắt nhìn bản thân sắp bị con rồng băng ‘kinh khủng’ này đánh giết.
Quả thực là giống như tình tiết cẩu huyết được mô tả trong rất nhiều tiểu thuyết mạng huyền huyễn hạng 3. Lúc này, Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy thời gian giống như đang trôi chậm lại.
Giống như pha quay chậm.
Nhưng cho dù có chậm đến đâu thì cũng vô dụng. Không thể động đậy được.
Lâm Bắc Thần lo lắng nhe răng nhếch mép.
Chính vào lúc này--
Bên trong cơ thể, lực lượng kết kén của ‘Tiểu Hoả Tinh Thần’ vốn đã im lặng rất lâu, đột nhiên hơi chấn động, răng rắc một tiếng.
Giống như một quả trứng nứt vỏ, phía trên cái kén nứt ra một khe nhỏ.
Ngọn lửa màu bạc ngay lập tức từ trong khe hở phun ra.
Gần như trong khoảnh khắc đó, Lâm Bắc Thần cảm nhận được rõ ràng sức mạnh Huyền khí hoả hệ biến mất từ lâu đã được khôi phục một cách khó tin.
Tiểu Hoả Tinh Thần ngay lập tức bao trùm cơ thể của Lâm Bắc Thần.
Giống như năng lượng của bất kỳ loại hàn băng nào đều có sự khắc chế tuyệt đối, khoảnh khắc khi Tiểu Hoả Tinh Thần xuất hiện, Huyền băng màu bạc đóng băng cơ thể hắn, ngay lập tức bốc hơi và tiêu tan.
Tâm niệm của Lâm Bắc Thần khẽ động.
Thân hình mơ hồ.
Khoảnh khắc tiếp theo, đã xuất hiện ngoài mười mét bên phải.
Đồng thời, cảm giác chuyển động chậm biến mất.
Ầm ầm ầm!
Ngân Tinh Băng Long gầm gừ đánh giết, đánh phá bức tường của thần điện. Đại điện lại lần nữa rung chuyển dữ dội.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.
Hả?
Lần này, Tiểu Hoả Tinh Thần lại không đốt cháy y phục? Dường như có thể hoàn toàn kiểm soát.
Hắn đang định thi triển chiến kỹ hoả hệ.
Lúc này--
Ầm ầm ầm ầm!
Cánh cổng của Thần Trì luôn đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra. Vọng Nguyệt đại giáo chủ lao vào.
Lâm Bắc Thần vừa nhìn thấy liền vui mừng khôn xiết, giống như nhìn thấy cứu tinh, lớn tiếng gào thét: "Bà bà, người mau tới đây, Tiểu Dạ Dạ đã bị tà ma đoạt xác rồi, nàng ta điên rồi, mau nghĩ cách chế ngự nàng ta... "
Vọng Nguyệt đại giáo chủ không nhìn Lâm Bắc Thần. Mà ngay lập tức xông tới trước mặt Lâm Bắc Thần. "Miện hạ!"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ toàn thân run lên vì kích động, giống như một nô lệ, phủ phục quỳ xuống dưới chân Dạ Vị Ương, giọng nói run rẩy: "Vọng Nguyệt, đầy tớ ti tiện nhất của ngài, tham kiến tôn quý vô song, cuối cùng lại được gặp lại ngài rồi......"
Động tác của Dạ Vị Ương dừng lại.
Nàng chậm rãi cúi đầu.
Toàn bộ đều là đôi mắt đen láy, nhìn về phía Vọng Nguyệt đại giáo chủ, trên mặt hiện lên một chút vẻ dịu dàng.
"Miện hạ, đầy tớ hèn mọn của ngài, ngày đêm đều mong chờ ngài giáng lâm lần nữa, vĩnh viễn không dám quên sự tồn tại của ngài... tốt quá rồi, nhiều năm như vậy, những cống hiến và nỗ lực người trước ngã xuống, người sau kế tục của chúng nô bộc đều xứng đáng, ngài cuối cùng đã phục sinh rồi... "
"Miện hạ, các tín đồ của ngài đều đang chờ ngài!"
"Vinh quang của ngô thần cuối cùng lại chiếu sáng vùng đất tràn đầy tội ác và dối trá này ..."
Trong giọng nói của Vọng Nguyệt đại giáo chủ tràn đầy phấn khích, cuồng nhiệt và kích động.
Giờ phút này, bà đâu còn có vẻ ung dung điềm đạm như xưa. Thân hình của bà quỳ phủ phục trên mặt đất, run rẩy kịch liệt. Giống như một tín đồ điên cuồng hoàn toàn mất đi lý trí.
Lâm Bắc Thần cảm thấy có chút không ổn.
Bầu không khí giống như đột nhiên bị sương mù bao phủ.
Còn trong làn sương mù này, dường như lại ẩn giấu một đoạn chân tướng và bí ẩn sâu xa phủ bụi đã lâu.