Vọng Nguyệt đại giáo chủ nằm sấp trên mặt đất.
Bà vội vàng nói: "Miện hạ, người đó tên là Lâm Bắc Thần, chính là Thần Quyến Giả của Nghịch Ma kia. Nhưng mà hắn cũng giống như rất nhiều tín đồ của Nghịch Ma, chính là một người tội nghiệp bị lừa gạt, hơn nữa, người này cực kỳ có tiềm lực, có đại ân với chúng ta. Kẻ đầy tớ này có thể giải cứu được thần hồn của ngài ra khỏi chiến trường. Miện hạ xưa nay đều ân oán rõ ràng, lúc này giết hắn, có phụ thần huy...”
"Người đó là Thần Quyến Giả của Nghịch Ma?”
Đồng tử của Dạ Vị Ương lại bắt đầu biến hoá không ngừng co dãn. Dần dần có chút giống với người bình thường.
"Đúng, miện hạ, Lâm Bắc Thần chính là một..."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vẫn muốn giải thích điều gì đó.
Bùm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ đã đánh vào người bà.
"Ưm, phụt..."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ bay ra ngoài, nặng nề đập vào bức tường của thần điện, mở miệng lại phụt ra nhiều đạo huyết tiễn.
"Ngu ngốc."
Giọng nói tức giận của Dạ Vị Ương vang vọng trong đại sảnh.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ bất chấp thương thế trên người, vội vàng bò lại, liên tục khấu đầu, nói: "Miện hạ tha tội, miện hạ tha tội..."
"Ngươi cho rằng nhân loại kia chỉ là một Ma Quyến Giả của Nghịch Ma đơn giản như vậy sao?”
Mái tóc đen dài của Dạ Vị Ương lơ lửng nhảy múa, thân thể trần trụi trắng nõn và hoàn hảo, lộ ra vẻ đẹp vô hạn không chút che đậy.
Đối với nàng mà nói, khỏa thân dường như không phải là một việc xấu hổ.
Thân thể trần trụi, tiên tư ngọc tư, băng cơ ngọc cốt, ngọc bích không tỳ vết. Dưới bóng tối lơ lửng, mái tóc đen dài kinh người của nàng khiến cả người nàng giống như vầng trăng bị bóng tối ăn mòn, từ từ lơ lửng trong hư không, uy áp đáng sợ bao trùm trong đại điện.
"Trong vòng một canh giờ, ta cần toàn bộ thông tin của nhân loại này."
Giọng nói không thể làm trái vang vọng trong đại điện.
Trong lòng của Vọng Nguyệt đại giáo chủ liền giật mình, vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, đầy tớ ti tiện của ngài sẽ đi làm ngay."
Dạ Vị Ương lại nói thêm một câu: "Càng chi tiết càng tốt... Sau một canh giờ, ở ngoài điện chờ ta.”
Một luồng thần lực ôn nhuận truyền vào trong cơ thể của Vọng Nguyệt đại giáo chủ. Vết thương của bà nhanh chóng hồi phục.
"Vâng, miện hạ."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vô cùng cảm kích, từ từ lui ra khỏi đại điện.
Ầm ầm.
Cửa của đại điện đóng chặt lại.
Dạ Vị Ương từ từ đáp xuống trên đài hoa sen thần ngọc ở trung tâm của Thần Trì.
Bàn chân tinh xảo trắng nõn như mỡ cừu rơi trên bạch ngọc còn bắt mắt hơn cả bạch ngọc hoàn mỹ kia.
Bước chân của nàng loạng choạng.
Sức mạnh trước đó ngay lập tức biến mất.
Khoé miệng tràn ra một vệt máu tươi, nàng chậm rãi ngồi trên đài sen thần ngọc.
Chất lỏng màu bạc trong Thần Trì từ từ ngưng tụ lại về phía cơ thể nàng, hòa vào trong cơ thể của nàng.
Ngay tức khắc, nàng đột nhiên mở mắt ra.
Đã hoàn toàn giống như ánh mắt của người bình thường, lộ ra một chút kinh ngạc khó che giấu.
"Làm sao có thể như vậy?"
Trong sự kinh ngạc mang theo sự vui mừng.
Biểu hiện trên gương mặt của nàng dần dần thay đổi, cuối cùng chuyển thành vẻ suy tư.
Một lúc lâu sau, nàng lại bật cười.
"Thú vị, niềm vui bất ngờ, nói như vậy... ha ha, có thể giữ lại một mạng.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ bước ra khỏi cửa, trong mắt tràn đầy vẻ mới mẻ và phấn khích.
Chuẩn bị bao nhiêu năm, hy sinh vô số, ẩn nhẫn dốc hết tâm huyết trong những năm tháng đen tối, cuối cùng cũng chờ được ngày ánh sáng xuất hiện trở lại.
Thần của bà đã trọng sinh rồi.
Không chỉ trọng sinh mà còn đi đến thế giới này.
Vinh quang của thần chắc chắn sẽ chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Dưới tâm trạng phấn khích, bước chân của bà thậm chí còn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người duy nhất bị thiệt thòi chính là Lâm Bắc Thần.
Bà đã lợi dụng thiếu niên này.
Kể từ khi nhìn thấy thiếu niên này ở Vân Mộng thành, bà đã có một cảm giác thân thiết.
Giống như nhìn thấy vãn bối mà mình nhiều năm không gặp.
Lợi dụng Lâm Bắc Thần để dẫn Kiếm Chi Chủ Quân từ trong chiến trường Thần Vực trở về, đây thực sự là sự lựa chọn bất lực cuối cùng.
Mặc dù sớm đã có mưu tính trước. Tất cả đều rất viên mãn.
Cho dù bà đã thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, đừng nói là một Lâm Bắc Thần, chỉ cần có thể khiến thần giáng lâm đến thế giới này, bất kỳ sự hy sinh nào cũng đáng giá.
Nhưng vẫn có chút hổ thẹn.
Có thể bổ cứu thì bổ cứu một chút.
Cho nên bà mới liều chết trong tay của Kiếm Chi Chủ Quân để cứu Lâm Bắc Thần. Coi như là một chút bù đắp đi.
Những chuyện khác cũng không còn cách nào.
Dù sao thì trước khi thực hiện hành động, bà đã hỏi qua Lâm Bắc Thần rằng hắn có nguyện trả giá để cứu Dạ Vị Ương hay không, bản thân Lâm Bắc Thần cũng lựa chọn bằng lòng.
Khi hỏi, bà cũng đã nói cái giá một cách rất rõ ràng.
Hơn nữa trên thực tế, cũng không thất hứa.
Mặc dù Lâm Bắc Thần đã mất đi một thân tu vi, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
Trong lòng không ngừng an ủi bản thân như vậy, nhưng cảm giác hổ thẹn trong lòng của Vọng Nguyệt đại giáo chủ dường như vẫn chưa tiêu tan bao nhiêu.
Bà vừa mới tiến bước, đột nhiên từ sau cột đá bên cạnh lóe lên một bóng người. "Đừng nhúc nhích."
Lâm Bắc Thần cầm 98K trên tay, chĩa vào trán Vọng Nguyệt đại giáo chủ.
"Ngươi vẫn còn chưa bỏ trốn sao?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào sự hiểu biết của bà về Lâm Bắc Thần, với tính khí của thiếu niên này, có lẽ sớm đã bị doạ bỏ trốn mất dạng rồi mới đúng.
Vậy mà lại ở lại phục kích mình?
Lâm Bắc Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, nếu ta có thể đi, ta sớm đã đi rồi."