"Thần linh của ta, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện cuối cùng của tín đồ."
Dường như là giọng của Trác Định Ba, lại dường như là giọng của tất cả mọi người, vào lúc này đã ngay lập tức tập hợp lại với nhau.
Dạ Vị Ương cười lạnh: "Muốn truyền tin cho Nghịch Thần kia à? Ha ha..."
Nàng giơ tay.
Sức mạnh khủng khiếp của ngân sương hàn băng ngay lập tức bành tướng.
Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên dừng động tác lại, từ bỏ ý định ngăn cản của mình.
Dạ Vị Ương nhìn thấy cột sáng màu bạc kia, phá vỡ trận pháp và cấm chế thần đạo bao phủ núi thần điện, đem tin tức ở đây truyền ra ngoài.
Đợi đến khi cột sáng màu bạc tan biến, Trác Định Ba cùng với hơn hai mươi người, thân hình đều cứng đờ ngay tại chỗ giống như một tác phẩm điêu khắc, biểu hiện trên khuôn mặt sống động như thật, nhưng một cơn gió thổi qua, hơn hai mươi người đều biến mất như mây khói, hoá thành bột mịn theo gió bay đi...
Tiền vàng chất đống như một ngọn núi nhỏ trước mặt ngay lập tức chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của cẩu vật Lâm Bắc Thần.
Số tiền mặt trước mắt tổng cộng là một trăm vạn tiền vàng.
Để thể hiện thành ý tuyệt đối, Khấu Trung Chính đã lệnh cho người trực tiếp đổ những tiền vàng này từ các loại bảo cụ trữ vật khác nhau ra, chất thành đống giống như một ngọn núi nhỏ trên bãi đất trống bên ngoài căn lều sang trọng của Lâm Bắc Thần.
Ánh sáng vàng tỏa ra màu sắc giống như ảo giác trong mùa đông.
Vân Mộng trại vốn dĩ trông có vẻ rách nát đột nhiên đã trở nên phú quý giống như hoàng cung.
Đứng trước ngọn núi tiền vàng này, khuôn mặt của mọi người đều được chiếu thành màu vàng.
Còn những thiếu nữ có khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc như Thiến Thiến, Thiên Thiên, lúc này, từng khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều kia đều sắp trở thành 'ngọc dát vàng'.
Kinh ngạc.
Sức xung kích thị giác của nhiều tiền vàng chất đống lên nhau như vậy quả thực là khiến người ta nghẹt thở.
"A, thô tục, thật là thô tục con mẹ nó."
Lâm Bắc Thần phát ra tiếng hét đầy mãn nguyện.
Sau đó hắn lập tức mở rộng vòng tay nhảy vào trong ngọn núi tiền vàng: "Nhưng lão tử thích thô tục kiểu này, oa ha ha ha."
Thật đáng tiếc, cảm giác thoải mái khi nhảy vào trong đống tiền như trong tưởng tượng không hề truyền đến.
Ngược lại, da mặt bị tiền vàng cấn vào có hơi đau.
Chết tiệt.
Trong anime đều là dối trá.
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên khỏi ngọn núi tiền vàng, lớn tiếng nói: "Vương Trung, Vương Trung, đồ chó nhà ngươi chết ở đâu rồi?"
Vương Trung lập tức hùng hổ chạy tới, trong mắt cũng hiện lên ngôi sao vàng nhỏ, nịnh nọt nói: "Thiếu gia, người có gì dặn dò?”
Lâm Bắc Thần xua tay nói: "Ngươi bảo quản một trăm vạn tiền vàng này đi, các chi phí cho việc xây dựng trường học tới đây đều lấy từ trong đống này. Nếu như ngươi không thể tạo ra hiệu quả hai trăm vạn cho ta, thiếu gia ta đánh gãy chân chó của ngươi."
Vương Trung sững sờ một lúc, sau đó nước mắt lưng tròng. Cho ta bảo quản một trăm vạn tiền vàng?
Đây là thiếu gia tin tưởng ta.
Ông ta lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Vâng, thiếu gia người hãy nhìn cho thật kỹ, trong cái tiên Vương Trung của ta có một chữ trung, nổi tiếng trung thành tuyệt đối. Luôn coi thiếu gia người như người thân... "
"Câm miệng."
Lâm Bắc Thần nghiêm nghị hét lớn, một cước đá bay lão già này.
Cái đồ không bằng chó nhà ngươi, lúc này lại còn dám lợi dụng bổn thiếu gia.
Các thị dân của Vân Mộng thành đều tụ tập lại, từ xa nhìn về phía núi tiền vàng, không khỏi sợ hãi thán phục.
Rất nhiều người đã sống nhiều năm nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng nhiều tiền vàng như vậy chất thành đống.
Thật sự- sống lâu mới thấy.
Ở bên ngoài doanh trại, một số dân lưu lạc và nạn dân to gan cũng dần dần tiếp cận Vận Mộng trại, từ xa nhìn về phía ánh sáng vàng rực rỡ ở trung tâm trại kia, cho dù cách rất xa, dường như cũng có thể cảm nhận được một chút ấm áp, khiến cho cái lạnh buốt của mùa đông không còn thấu xương nữa.
Ánh sáng vàng rực rỡ kia loé lên niềm hy vọng mà bọn họ đã từng nhìn thấy, từng sở hữu, nhưng đã vĩnh viễn mất đi từ sau chiến tranh.
"Lâm hiền điệt, thành ý này của ta, cũng coi như là biểu đạt đúng chỗ rồi chứ?” Khấu Trung Chính lúc này đã điều chỉnh xong tâm thái của mình, cười híp mắt nói. Giống như một ông lão hiền từ và tốt bụng.
"À, đúng vậy, đúng vậy, phần thành ý này rất trọn vẹn, rất có tình cảm, rất đúng chỗ.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên hùa theo, nhặt một đồng tiền vàng lên, dùng miệng cắn, sau đó lại thổi một hơi, đặt bên tai lắng nghe.
Hắn đã muốn làm hành động này từ rất lâu rồi.
Bởi vì trên trái đất kiếp trước, nhiều người sau khi lấy được vàng đều đã làm như vậy. Chúng ta phải kế thừa truyền thống lâu đời của trái đất.
"Ha ha, Lâm hiền điệt, đêm nay ta đã mở tiệc ở Tuý Hoa Lâu trong thành để thiết đãi hiền điệt, ta và ngươi phải cùng nhau uống cho thật thoả thích, ôn lại chuyện cũ, ngươi thấy thế nào?"
Khấu Trung Chính cười híp mắt nói.
Tâm thái của ông ta được điều chỉnh rất nhanh.
Đã đập ra năm trăm vạn tiền vàng, bị rút một ống máu hung hãn như vậy, cũng không thể nào đập ra mà ngay cả hai giọt bắn cũng không nhìn thấy, thậm chí cả tiếng vang cũng không nghe thấy được.
Ông ta quyết định tiến thêm một bước nữa, muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên này nắm giữ sức mạnh của cảnh giới thiên nhân, bất kể hắn có phải là thiên nhân hay không, thì đều là người đủ thực lực để thay đổi cục diện.
Đừng nói là khống chế hắn, chỉ cần có quan hệ tốt với hắn, đối với địa vị sau này của mình trong Triều Huy thành, đều có lợi ích rất lớn.
Lão hồ ly này đang suy nghĩ lung tung, bàn tính như ý.