Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 997 - Chương 997: Cảm Giác Lại Sắp Phát Tài Rồi

Chương 997: Cảm giác lại sắp phát tài rồi

Lời này vừa nói ra, các binh sĩ ở đầu thành lập tức thay đổi sắc mặt, đều nhìn người mới tới với ánh mắt sùng bái và cảm kích.

Ngày đó Hải tộc dốc toàn lực xuất trận, trận chiến gặp nguy cơ, mắt thấy đầu thành sắp thất thủ, chính là người người ngự kiếm bay đến này, ở cách xa mấy chục dặm đã đánh ra một đòn, trực tiếp đập tan tinh thần chiến đấu của Hải tộc, khiến cho cuộc tiến công được Hải tộc chuẩn bị nhiều ngày hoá thành bọt biển, cũng tương đương với biến tướng của việc giải cứu những binh sĩ thủ thành như bọn họ.

Đối với quân nhân mà nói, một người cố gắng xoay chuyển tình thế trên chiến trường, được sùng bái như vậy cũng không phải là quá.

Huống hồ còn có ân cứu mạng đối với bọn họ.

Lâm Bắc Thần đáp xuống trên tường thành, lao tới, trực tiếp giật lấy vài xiên cá và bạch tuộc trong tay Tiêu Bính Cam, cắn thử vài miếng, nhất thời đôi mắt sáng lên.

Không ngờ rằng.

Đồ chó Tiêu Bính Cam này hoá ra lại là một trù thần.

Lâm Bắc Thần một hơi ăn mấy xiên, sau đó mới quay đầu vẫy tay ra hiệu với Tiêu Dã, nói: "Tiêu đại ca, đừng đứng sững ra đó nữa, qua đây ăn thử đi, mùi vị rất ngon, đừng khách sáo với ta."

Tiêu Dã lúc này không chần chừ nữa.

Bởi vì trước đó hắn đã nhận được một mật lệnh từ quân đội cao tầng, phải dốc hết sức lực phối hợp với Lâm Bắc Thần, không được làm sứt mẻ tình cảm với hắn.

"Đại thiếu, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đầu thành vậy?"

Hắn thoải mái bước tới, cầm vài xiên nướng trên giá lên, vừa mỉm cười vừa ăn.

Không ngờ rằng thịt nướng vào miệng lại thơm ngon vô cùng, trong nháy mắt răng môi thơm ngát, có cảm giác linh hồn xuất khiếu.

"Ngon quá."

Tiêu Dã lớn tiếng nói: "Thật là ngon."

Lâm Bắc Thần bật cười, sau đó lại vẫy tay với các binh sĩ khác, nói: "Các huynh đệ đừng khách sáo, đến đây ăn đi, hôm nay ta mời khách..."

Nói xong, đá Tiêu Bính Cam một cái, nói: "Động tác nhanh nhẹn một chút, nướng thêm đi, mọi người đều còn chưa ăn."

Tiêu Bính Cam: ???

Ca à, ngươi có nhầm lẫn gì không đấy? Bản thân ta còn chưa ăn được mấy miếng.

Hơn nữa đám người các ngươi, vừa rồi khi ta giả vờ khách khí, ai nấy đều đứng rất xa, làm như ta hạ độc trong thịt nướng không bằng, bây giờ ca ta mời một câu, các ngươi lao tới ăn một cách nhiệt tình như vậy là ý gì?

Đây là đồ do ta nướng, ta nướng đấy.

Tiêu Bính Cam đáng thương không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ đành phải thành thật nướng thịt.

Trên tường thành nhất thời tràn ngập bầu không khí vui vẻ. "Ngon quá."

"Lần đầu tiên ta biết thì ra thịt của Hải tộc lại ngon như vậy."

"Xem ra trước đây chúng ta đều đã lãng phí rất nhiều thức ăn. Lần sau đánh nhau, giết thêm mấy Hải tộc nữa, vấn đề lương thực liền được giải quyết rồi."

"Không chỉ như vậy, chúng ta còn có thể cắt thịt Hải tộc bán trong thành."

Một tiểu thiên tài kinh doanh nào đó suy một ra ba nói.

Bầu không khí của các binh sĩ vô cùng náo nhiệt.

Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng biết rằng điều đó không hề dễ dàng như vậy.

Các chiến sĩ của Hải tộc vô cùng hung hãn, cũng không phải phân nhánh chủng tộc nào của Hải tộc cũng có thể ăn được.

Những Hải tộc ‘nhân hoá’ kia rõ ràng không khác là bao so với Nhân tộc, cho dù mùi vị có ngon cũng không thể nuốt xuống được.

Chỉ có những chiến thú Hải tộc hỗn độn, trí tuệ chưa phát triển kia, máu thịt của nó mới có thể làm thức ăn được.

Điều đó có nghĩa là một đội ngũ thực lực hung hãn như quân đào khoáng mới có thể bắt được loại chiến thú Hải tộc này.

Những binh sĩ bình thường như bọn họ, trong trận chiến, cũng chỉ có thể liều mạng giết địch, giữ được mạng sống của mình mà thôi.

Còn rất nhiều sĩ quan cấp cao trong quân đội, không thiếu thức ăn, đương nhiên không thể nào hao tâm tổn trí mà đi săn giết chiến thú hoang dã của Hải tộc.

Vẻ đẹp kiều diễm vô song của tiểu tỳ nữ Thiến Thiến cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều tiểu chiến sĩ.

Trên bức tường thành tràn đầy máu tươi này, hiếm khi có một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy xuất hiện, như thể bỗng chốc mang đến một màu sắc tươi sáng cho chiến trường đẫm máu.

Các tiểu chiến sĩ thẹn thùng len lén nhìn trộm, giống như nhìn thấy tiên nữ.

Còn tiểu tiên nữ Thiến Thiến lại hoàn toàn không chú ý được những điều này.

Nàng với đôi mắt phát sáng đứng trước tường chắn, hai tay vịn vào tường thành và nhìn ra ngoài.

Một trận chiến ác liệt vừa kết thúc. Phía dưới bức tường bên ngoài, chất đầy thi thể của các Hải tộc khác nhau, còn có một số đội nhặt thi thể của binh sĩ Hải tộc đang thu dọn xác chết. Đây là một trong những quy tắc ngầm trên chiến trường. Sau khi chiến tranh kết thúc, cả hai bên đều sẽ cử người đi thu thập xác chết của binh sĩ, thu hồi xác của những binh sĩ đã chết trận của phe mình và chôn cất bọn họ, trong quá trình này, đôi bên không được tấn công lẫn nhau.

Nghe đồn năm đó có thần linh đã tham gia vào việc đưa ra quy định này. Bầu trời trên chiến trường tràn ngập mây đen.

Trong không khí có mùi máu tanh.

Thiến Thiến nhìn chiến trường ngổn ngang xác chết, tưởng tượng mình là một nữ tướng quân rung trời chuyển đất, xông pha chiến trường, những nơi đi qua, công thành đoạt đất, đã đánh là thắng, bảo vệ quốc gia, cuối cùng đã giành được sự yêu quý của vô số người, chiến thắng trở về, gả cho thiếu gia, sinh được ba nam ba nữ...

"Ha ha, ha ha ha..."

Suy nghĩ đến điều đó, Thiến Thiến bất giác bật cười.

"Cười ngây ngô cái gì vậy?"

Bên cạnh vang lên giọng nói của Lâm Bắc Thần: "Mau qua đây, giúp tiểu mập nướng thịt, hắn bận quá trời..."

"Ồ, vâng, thiếu gia."

Thiến Thiến xắn tay áo rồi bước đến giúp đỡ.

Lâm Bắc Thần vừa ăn vừa nghĩ: Trước đây không phát hiện ra, đột nhiên cảm thấy lại có một ngành kinh doanh mới có thể kiếm tiền.

Hắn nhìn về phía doanh trại của Hải tộc ở phía xa bên ngoài thành, giống như nhìn thấy tiền vàng óng ánh rải đầy trên mặt đất.

Ý tưởng liên quan đến việc xây dựng trường học lại trở nên toàn diện.

Bình Luận (0)
Comment