Tiêu Dã cũng có chút ngượng ngùng, cảm thấy tiểu cô nương thích náo nhiệt cũng không sao cả.
Nhưng dù sao thì đó cũng là tỳ nữ thân cận của Lâm Bắc Thần, cũng lo lắng nàng xảy ra chuyện. Dù sao thì trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cẩn thận suy nghĩ một lát, liền phái hai thị vệ nhanh nhẹn một chút ở bên cạnh bảo vệ nha đầu này, lại lệnh cho người đi chuẩn bị một bộ nhuyễn giáp Huyền Văn bó sát xinh xắn cho Thiến Thiến, bảo nàng đến Địch Lâu ở cổng thành mà thay...
Đợi đến khi Thiến Thiến khoác lên mình bộ giáp trụ Huyền Văn đặc chế màu đỏ, từ trong Địch Lâu bước ra, ngay lập tức, vô số ánh mắt đều tập trung vào người nàng.
Một tướng quân trẻ tuổi, môi đỏ răng trắng, tư thế hiên ngang, thực sự giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Ngay cả Tiêu Dã cũng phải thừa nhận rằng sau khi tiểu tỳ nữ khoác lên mình bộ giáp trụ, cuối cùng cũng có được một chút khí phách anh hùng.
"Ha ha, ta thích áo giáp."
Thiến Thiến cử động cơ thể, cảm thấy rất thoải mái, nói: "Đã không thể chờ đợi được muốn đại chiến một trận..."
Lời còn chưa dứt--
Bùm bùm bùm!
Xa xa bên ngoài bức tường thành, có tiếng kèn lệnh ốc biển ầm ầm truyền đến.
Đại quân đông nghìn nghịt của Hải tộc lao ra khỏi doanh trại, giống như thủy triều xông về phía đầu thành.
Phi thạch, kiếm sĩ, cốt thương, còn có ma pháp thuỷ đạn ùn ùn kéo đến đầu thành. "Địch công kích."
"Nhanh, đứng lên bảo vệ thành."
"Khởi động Hậu Thổ Đoạn Lãng trận, vận chuyển công suất 50%..."
Tiếng hét lớn cấp bách và tiếng chuông báo động chói tai vang lên, ngay lập tức vang vọng khắp bức tường thành.
Tiêu Dã và những người khác nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn Thiến Thiến. Cô nương này...
Cái miệng thật xui xẻo.
Còn Thiến Thiến thì lại vô cùng phấn khích.
Cảnh tượng lớn trong mong đợi cuối cùng cũng đã đến rồi. "Chiến đấu đi."
Nàng xông tới đầu thành.
......
......
"A, thiếu gia? Người để Thiến Thiến ở lại trên tường thành rồi sao?"
Trong căn đại trướng, Thiên Thiên nghe được tin tức này, vô cùng kinh ngạc: "Người cũng đã quá nuông chiều nàng rồi, để mặc nàng làm càn, trên chiến trường nguy hiểm, nàng còn quá trẻ, lỡ như... càng huống hồ, công việc của nàng là hầu hạ thiếu gia người mỗi ngày, làm sao có thể tuỳ tính đi lên tường thành chơi đùa chứ.
Lâm Bắc Thần cúi người vào bàn, viết viết vẽ vẽ, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Thiến Thiến thích đánh nhau, đánh nhau khiến nàng vui vẻ, cứ để nàng đi đi."
"Nhưng nàng là người của thiếu gia. Vương quản gia mua nàng về để hầu hạ thiếu gia. Thiếu gia ngài tốt với chúng ta như vậy, không đánh không mắng, còn dạy chúng ta luyện võ, có thể được ở bên cạnh thiếu gia, hai người chúng ta đã coi như hưởng hết phúc phận rồi, còn chưa vừa lòng, thực sự là quá làm càn... "
Thiên Thiên đi tới, vừa thủ pháp điêu luyện xoa vai bóp lưng cho Lâm đại thiếu, vừa oán thán: "Đợi đến khi nàng quay về, ta nhất định sẽ dạy dỗ nha đầu chết tiệt này.”
Lâm Bắc Thần đặt bút xuống, giơ tay bóp khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Thiên Thiên, bóp ra cái miệng cá vàng hồng hào, cười nói: "Ngươi và Thiến Thiến, đúng là do đồ chó Vương Trung mua về, nhưng đi theo ta lâu như vậy rồi, ta đã coi các ngươi như người thân của mình, là bằng hữu tốt nhất, đã là người thân, là bằng hữu, vậy chúng ta chính là bình đẳng, Thiến Thiến trời sinh đã thích đánh nhau, có lẽ nàng cảm thấy ở trong chiến tranh mới có thể tìm được giá trị của bản thân, hơn nữa đánh nhau cũng là sở trường của nàng, nàng đã thích như vậy, tại sao ta phải ngăn cản hạn chế thiên tính của nàng chứ?”
"Nhưng mà... nhưng mà..."
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết phải phản bác lại như thế nào.
Lâm Bắc Thần lại nói: "Ta không có nhiều bằng hữu trên thế giới này, ngươi và Thiến Thiến là một trong số đó, ta hy vọng các ngươi có thể vui vẻ và hạnh phúc, hy vọng các ngươi cũng có thể tìm thấy giá trị và ý nghĩa trong cuộc sống của mình, chứ không phải đem tâm tư và tinh lực đều đặt vào những chuyện ngang chán như hầu hạ ta. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như có một ngày, Thiến Thiến trở thành một nữ tướng quân danh chấn thiên hạ, uy phong lẫm liệt, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?"
Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nàng không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.
Nhưng trong tiềm thức, cũng cảm thấy rằng... dường như cũng rất tốt.
Lâm Bắc Thần lại nói: "Thiếu gia ta cũng muốn hỏi, Thiên Thiên, ngươi có hứng thú với cái gì? Thực ra ngươi cũng có thể giống như Thiến Thiến, tìm thấy chuyện mà mình hứng thú và đi làm nó, thiểu gia ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”
Thiên Thiên lập tức cướp lời nói: "Người ta thích đi theo bên cạnh thiếu gia người, hầu hạ thiếu gia người, tắm rửa thay y phục, nấu cơm, bưng trà rót nước cho người, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.”
Lâm Bắc Thần lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Cách nói này không đúng. Nhớ kỹ, nữ nhân nhất định phải có sự nghiệp của mình, bất kể ngoại hình của ngươi như thế nào, bất kể gia cảnh của ngươi ra sao, cho dù bên cạnh ngươi có một thiếu gia mỹ nam vừa có tài hoa vừa nhiều tiền, vừa lương thiện anh tuấn, lại mạnh mẽ và có trái tim ấm áp như ta, nhưng cũng phải có sự nghiệp và sở thích của bản thân. Nhớ kỹ, xinh đẹp là một lợi thế, sống đẹp mới là bản lĩnh, nữ nhân có thể độc lập mới là nữ nhân xinh đẹp nhất!”
Ha ha.
Cho uống tô súp gà đậm đặc mùi vị trên Internet của kiếp trước, nha đầu Thiên Thiên này dù sao cũng nên thức tỉnh một chút đi.
Lần này Lâm Bắc Thần cũng không tỏ vẻ nữa.
Mà thật lòng hy vọng rằng hai nha đầu này có thể càng trở nên xuất sắc hơn.
Đừng giống như dây leo quấn quanh cây đại thụ, chỉ có thể ký sinh chứ không thể tự mình xuất sắc.
Dù sao thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở lại trái đất.
Lâm Bắc Thần không muốn sau khi mình rời khỏi thế giới này, Thiến Thiến và Thiên Thiên mất đi chỗ dựa, lại rơi vào trong tai hoạ, thậm chí còn có thể vì dung mạo xinh đẹp và thân phận của mình mà trở thành đồ chơi của người khác.
Đối với hai nha đầu này, Lâm Bắc Thần có thể nói là thật lòng giống như móc tim móc phổi.
Thiến Thiến sững sờ.
Dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc này của thiếu gia thật đẹp trai.
"Nói hay lắm."
Một giọng nói thứ ba vang lên trong đại trướng.
"Không ngờ rằng một tên ăn chơi trác táng như ngươi, lại có thể nói ra những lời lẽ chí lý đinh tai nhức óc như vậy.”