Nhìn Thần Phàm rời đi, trong lòng đám đệ tử ở ngoài nhà gỗ ngũ vị tạp trần, phần lớn đều vô cùng khiếp sợ và khó mà tin nổi.
Chỉ mới được mấy ngày, một tên hề trong mắt mọi người, sau khi đi tới Yêu Vương cốc một chuyến, lại đột nhiên có thay đổi lớn như thế, không những thành thạo Vô Tướng bộ, có Kiếm Quyết cao minh, tu vi cũng từ Luyện Khí tầng hai tăng vọt đến Luyện Khí tầng sáu, bây giờ ở trước mặt nhóm cường giả cao tầng Trọng Kiếm phong còn cương thế như vậy.
"Đây chính là cường giả tâm mà chúng ta thiếu hụt, chính là loại tâm thái nà của hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh!" Một đệ tử nhìntheo bóng lưng Thần Phàm, nói với vẻ đầy tôn kình.
"Thôi đi, vừa nãy người gọi hắn đi ra lớn tiếng nhất chính là ngươi." Có người khinh bỉ nói.
"Thật mạnh, khi nãy hắn còn tránh được công kích của tên Thiếu Tông chủ kia, ồ, Mạc Hổ đến rồi." Lúc này, một đệ tử đang nói chuyện, đúng lúc nhìn thấy ba người vội vã đi tới, một người trong đó chính là Mạc Hổ, tu vi Luyện Khí sáu tầng, nhưng bởi vì chạy nhanh mà thở hồng hộc.
Nhìn thấy mọi người dường như đang thảo luận cái gì, Mạc Hổ cau mày, kết quả vừa hỏi mấy người này, mới biết huynh trưởng mình đã được Thần Phàm cứu, thậm chí trong tình huống Thiếu Tông chủ và các Trưởng lão không biết chuyện can thiệp, Thần Phàm vẫn thành thạo điêu luyện, khí định thần nhàn kéo Mạc Bạch từ trước quỷ môn quan trở về, bây giờ thương thế đã khỏi được tám phần rồi.
Mạc Hổ mới đầu còn không tin, nhưng đến khi hắn chạy vào nhà gỗ, nhìn thấy Mạc Bạch đã tỉnh lại ngồi đó, mới hoàn toàn khiếp sợ ;.
"Hắn lại mạnh như thế..." Mạc Hổ tự lẩm bẩm.
...
Trong khi Thần Phàm chậm rãi đi về nhà mình, trong đầu hắn vẫn hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện bên trong Thiên Đình, bây giờ hắn không cần Thiên Đình lệnh bài, cũng có thể tiến vào Thiên Đình, quan trọng hơn chính là, hắn có thể lấy từ bên trong ra thực vật, Tam Hoa Tụ Đỉnh phù vừa nãy chính là ví dụ sống sờ sờ.
"Ca, tấm phù kia từ đâu tới? Lần trước Ngũ Hành kỳ kiếm phù cũng vậy, sao ngươi lại có những bảo phù này?" Thần Thanh Thanh đuổi theo Thần Phàm, hỏi hắn.
Thần Phàm nghe vậy thì thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, đây là lần đầu tiên Thần Thanh Thanh gọi hắn là ca ca, mà không gọi thẳng tên của hắn.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù do ta vẽ ra, Tam Hoa Tụ Đỉnh phù dựa vào... Kỳ ngộ đoạt được." Thần Phàm do dự một chút rồi nói, dù sao Ngũ Hành kỳ kiếm phù nói do hắn vẽ còn nghe được, thế nhưng Tam Hoa Tụ Đỉnh phù cần Trung phẩm lá bùa, loại lá bùa này ở trong phố chợ Trọng Kiếm thành, hầu như rất ít xuất hiện, nếu xuất hiện một tấm, sẽ kinh động tới nhân mã khắp nơi, mọi người sẽ đến đây tranh mua, thậm chí sẽ làm ra một buổi đấu giá.
Thần Thanh Thanh nghe vậy mới khẽ gật đầu, nàng nghĩ đến Thần Phàm mới từ Yêu Vương cốc trở về, có thể bùa này chính là đoạt được trong Yêu Vương cốc.
Nàng chưa từng tiến vào Yêu Vương cốc, nhưng cũng nghe nói chỗ này là nơi tràn ngập nguy hiểm, khắp nơi đều là bảo vật, hấp dẫn cường giả khắp nơi đến rèn luyện, nhiều năm qua, tự nhiên có vô số cường giả ngã xuống, mà nếu tu sĩ trở thành đồ ăn trong bụng hung thú, thì những vật phẩm quý giá bên người cũng sẽ rơi xuống nơi hoang dã, những người may mắn nhặt được, chính là một đại cơ duyên.
Nàng nghĩ tới khả năng này, nhưng không biết kỳ ngộ mà Thần Phàm nói tới, là chỉ hắn có thể cách giới lấy vật bên trong Thiên Đình.
Chờ sau khi về đến nhà, Thần Phàm theo thói quen đi về phòng của mình, hắn cần tiến vào Thiên Đình để thử một lần nữa, nhưng đột nhiên Thần Thanh Thanh lại gọi hắn lại.
"Ca, ngươi có phát hiện hay không, ngày hôm nay Lý trưởng lão có chút kỳ quái?" Thần Thanh Thanh nhớ tới biểu hiện kỳ quái của Lý trưởng lão, nhíu mày nói.
"Lý trưởng lão? Sao vậy?" Thần Phàm không hiểu gì, có chút nghi hoặc.
"Khi cha lâm chung thì chúng ta đều còn nhỏ, vì thế hắn đã giao truyền thừa nhà chúng ta cho Lý trưởng lão, ta nhớ Lý trưởng lão luôn đối với chúng ta rất hòa ái dễ gần, nhưng hôm nay lại có chút lạnh lùng." Thần Thanh Thanh càng nói càng nghi ngờ.
"Ngươi cảm thấy hắn không muốn trả lại truyền thừa?" Thần Phàm nói.
"Năm đó cha nói chờ ngươi đạt tới Luyện Khí tầng sáu, là có thể đi lấy truyền thừa về. Nhưng vừa nãy trước khi đ, ta đã định nhắc Lý trưởng lão, nhưng chưa nói xong đã bị hắn cắt ngang, giống như không muốn nhắc tới khác trước mặt những người."
"Hay là hắn không muốn để cho người ngoài biết được Thần gia có truyền thừa, sợ dẫn tới đại họa?" Thần Phàm thử hỏi, tuy rằng trong lòng hắn càng hướng về suy nghĩ Lý trưởng lão muốn cướp đoạt truyền thừa của Thần gia, nhưng hắn không biết cách Lý trưởng lão làm người, vì thế không thể tùy tiện kết luận.
Nhưng sau khi Thần Thanh Thanh nghe vậy lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ gật đầu nói : "Rất có thể, ta nhớ đồ vật năm đó cha lưu lại, là một đồ vật bất phàm, là một khối ngọc to bằng lòng bàn tay, nhưng phía trên có chỉ châm, khi ta còn nhỏ, ta từng thấy cha cầm khay ngọc kia đi loạn chung quanh nhà, muốn tìm kiếm cái gì, cuối cùng tận mắt nhìn thấy hắn đào ra một khối tinh thạch ở hậu viện, cũng bởi vì có khối Hạ phẩm Linh thạch này, hắn mới thành công đạt tới Luyện Khí tầng tám."
"Đây là một loại la bàn tầm bảo?" Thần Phàm hơi run run, nếu Thần Thanh Thanh nói là thật sự, thì vật này này đúng là không phải chuyện nhỏ, trong tình trạng tài nguyên ở Tu Tiên giới thiếu thốn ngày nay, nếu loại pháp bảo này xuất hiện, nhất định sẽ dẫn tới các cường giả tranh mua.
"Vậy thì đúng rồi, lúc đó chúng ta còn nhỏ, cha cũng không nói nhiều, có lẽ Lý trưởng lão sợ vật ấy khiến người ngoài chú ý, cho nên mới không muốn nói thêm." Thần Thanh Thanh nói rằng.
Nhưng Thần Phàm lại tỏ vẻ nghiêm túc, nếu như là bảo vật phổ thông thì thôi, nhưng chí bảo bực này, cộng với biểu hiện hôm nay của Lý trưởng lão, càng khiến hắn thêm nghi ngờ.
Cho dù không muốn nhắc tới truyền thừa, cũng không cần biểu hiện lạnh nhạt, hắn nhớ tới khi ở nhà gỗ nhỏ, Lý trưởng lão đều không thèm nhìn đến huynh muội bọn họ, tình cờ nhìn thấy mấy người, lại tỏ vẻ nhưu đang nhìn người xa lạ.
"Ngày mai chúng ta trên Trọng Kiếm phong tìm hắn." Thần Phàm trầm giọng nói.
"Ừ." Thần Thanh Thanh gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, sau đó lại hơi há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Sức quan sát của Thần Phàm mạnh cỡ nào, tự nhiên là phát hiện ra dáng vẻ này của nàng ấy, hắn hỏi : "Sao vậy?"
Thần Thanh Thanh thấy động tác mờ ám của mình bị phát hiện, không thể làm gì khác là khẽ lè lưỡi, nói rằng : "Ca, ngày mai ngươi lên Trọng Kiếm phong, thuận tiện chuyển đi vào nội viện đi, hôm nay mặc dù người nói sẽ rời khỏi Trọng Kiếm phong, nhưng dù sao ngươi đã cứu được đại sư huynh, như thế đám Lâm trưởng lão cũng sẽ không tính toán."
"Việc này không cần nói lại, cho dù hôm nay Lâm trưởng lão này không ép ta, thì không lâu nữa ta cũng sẽ rời khỏi Trọng Kiếm phong, ta cần đi xa rèn luyện." Thần Phàm lắc đầu nói.
Nhìn dáng vẻ của Thần Phàm, Thần Thanh Thanh thoáng sững sờ, tiếp theo mới nhớ lại, thực lực hôm nay của Thần Phàm đã vượt xa những người cùng thế hệ, đặc biệt hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy Thần Phàm ung dung tránh thoát tập kích của Thiếu Tông chủ kia, trong lòng cũng hiểu rõ về thực lực của Thần Phàm.
Đúng vậy, bây giờ hắn mạnh mẽ như vậy, Trọng Kiếm thành nho nhỏ này không thể là nơi để hắn bay lượn được!
Thần Thanh Thanh biết Thần Phàm tiếp tục ở lại nơi này, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới con đường tương lai của hắn, với tư chất của hắn, muốn Trúc Cơ kỳ cũng không thành vấn đề.
"Chờ ngày mai giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ dạy ngươi Vô Tướng bộ, cùng với một ít Kiếm Quyết, đối với ngươi sẽ có chỗ tốt, hiện tại con đường chúng ta Tu Tiên, ngoại trừ tư chất ra, tài nguyên cũng là thứ vô cùng quan trọng." Thần Phàm nhìn thấy ánh mắt không nỡ của Thần Thanh Thanh, vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng rồi nói, sau đó xoay người đi về phòng của mình.
Trong lòng Thần Thanh Thanh nhất thời cảm thấy một tia ấm áp, đây là hành động thân mật nhất mà từ nhỏ đến lớn vị huynh trưởng này làm với nàng, một cảm giác an toàn chưa bao giờ trải nghiệm tự nhiên sinh ra.
"Hóa ra đây chính là cảm giác có ca ca." Trên mặt Thần Thanh Thanh hiện lên một nụ cười, rồi cũng đi về phòng của mình.
...
Lúc này Thần Phàm lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, lệnh bài Thiên Đình của hắn đã vỡ nát, không thể sử dụng, nhưng hắn đã mở ra một con đường khác để đi về Thiên Đình, cũng có thể thông qua con đường này để lấy ra đồ vật bên trong.
"Nếu như thần thức của ta trong tương lai đủ mạnh, có lẽ có thể đưa đồ vật ở ngoài này vào Thiên Đình trong, ví dụ như Thần gia truyền thừa tầm bảo bàn kia." Thần Phàm thầm nghĩ.
Hắn hơi nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, người đã ở trong động phủ Thiên Đình, thân thể của mình trong Thiên Đình vẫn đang ngồi như trước, mà chim màu xanh lại đi loạn chung quanh.
Thần Phàm không thể động tới bất luận đồ vật gì, hắn đột nhiên bắn thần hồn vào thân thể của mình.
"Tiểu tử, ở đây có ma."Hắn vừa mở ra mắt, bên tai đã truyền đến going nói tràn ngập vẻ thần bí của chim màu xanh.
"Có tiên thì có quỷ, có ma thôi mà, có gì kỳ quái chứ?" Thần Phàm tùy ý nói, vẫn không nói với chim màu xanh chuyện tấm bùa kia là do hắn gây nên, chứ không phải ma quỷ gì.
Nhưng chim màu xanh hiện lại lộ ra vẻ nghiêm túc, hai mắt to như đèn lồng, nó tận lực muốn biểu hiện ra vẻ trịnh trọng, nhưng nhìn có vẻ hơi buồn cười.
"Nhưng động phú này có cấm chế bảo vệ, sao ma có thể giở trò chạy vào đây? Nếu như có, thì đay nhất định là ác quỷ siêu phàm, ngươi đến rất đúng lúc, mau cùng ta tìm xem ." Chim màu xanh gầm gầm gừ gừ chạy loạn bên trong vườn thuốc, suýt nữa đã giẫm lên vài cây Thất Tinh Thảo.
"Ngươi tìm nó làm gì? Mau theo ta đi ra ngoài, ta cần mau chóng tích lũy 500 Tiên khí, sau đó vượt ả Thiên Đình tầng thứ hai." Thần Phàm nói, bây giờ nếu có thể lấy vật từ bên trong Thiên Đình, như vậy hắn cũng không cần trì hoãn, chỉ khi nhanh chóng tăng lên thực lực, mới có cơ hội tiếp xúc với những khu vực rộng lớn hơn, bên trong Thiên Đình tài nguyên phong phú, cơ hội mà hắn có được, chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với ở trên địa cầu.
"Không được, bản tọa sống nhiều năm như thế, còn chưa từng gặp quỷ đâu, hắn thế mà lại dám lấy một tấm phù trên người ngươi đấy, ngươi không đau lòng?"
"Không đau lòng, không còn thì lại vẽ." Thần Phàm lắc lắc đầu, rất hờ hững.
"Tiểu tử, sao ta lại cảm thấy có điểm không đúng nhỉ." Chim màu xanh nghe vậy thig ngờ vực quan sát Thần Phàm.
Thần Phàm chỉ cười mà không nói, nghĩ mình nên tham gia mấy trận khiêu chiến, mới có thể tích lũy 500 Tiên khí.
"Lúc này ta có 110 điểm Tiên khí, nếu như thắng được một trận, là có thể đạt đến hơn 200, lại thắng thêm một trận, nếu may mắn là có thể đạt đến 500 điểm Tiên khí." Thần Phàm tự nói, hắn sẽ không chọn đối thủ có cảnh giới tương đương, dù sao Thiên binh một sa là Luyện Khí tầng bốn, e là bên trong Thiên Đình có rất ít, hơn nữa hắn càng hy vọng có thể đối đầu với cường giả.
"Tính toán của ngươi không đúng, lẽ nào ngươi không tính đến chuyện thất bại sao? Chả may ngươi thua, thì toàn bộ Tiên khí đều sẽ không còn, đến lúc đó ngươi phải làm lại từ đầu." Chim màu xanh đi tới bên cạnh hắn nói.
"Ta sẽ không thua, đi ra ngoài đi." Thần Phàm cười nhạt nói.
Lúc này chim màu xanh mới cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó hai cánh vung lên, Thần Phàm đã xuất hiện ở ngoài Lăng Tiêu điện, chim màu xanh cũng hóa thành ngọc, treo ở bên hông hắn.
"Ta là chủ nhân động phủ, lại không thể khống chế ra vào sao?" Thần Phàm cảm thấy mỗi lần đều để chim màu xanh truyền tống, có chút phiền phức.
"Đương nhiên có thể, ngoại trừ muốn mang theo ta, ngọc bội truyền vào tai hắn.
"Hóa ra là có khẩu quyết, vì sao ngươi chưa nói với ta?"
"Tiên sư nó, ngươi lại không có hỏi." Chim màu xanh truyền âm nói.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com