Kiếm Vương Triều

Chương 123 - Ngư Thị​

Đinh Ninh tiếp tục đi về phía bến tàu Quỷ Kiến Sầu .

Ở đó có mấy ngôi nhà sàn chứa của, nhà sàn cao hơn mặt nước một khúc, đồ để trong nhà khá là nặng, nên cột chống bên dưới nhà khá to và nhiều hơn nhà sàn bình thường. Những cây cột chống được lắp khá là tùy tiện, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, trên bến tàu đỗ khá nhiều những chiếc thuyền đen nhỏ, dây cột vào cột, theo kiểu thòng lọng, làm cho người ta dễ liên tưởng tới quỷ thắt cổ.

Hắn bước đi nhìn rất thoải mái tùy tiện, nhưng kì thực là đã được tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác.

Nơi này là Ngư Thị, quy tắc ở đây không cho phép người ngoại lai tới đây giết người, nên muốn ở đây giết hắn, đương nhiên hắn có ưu thế.

Sở dĩ và Thẩm Dịch phải tính toán thời gian, là vì hắn muốn cho địch nhân có cơ hội động thủ, nhưng hắn lại phải cam đoan có thể khống chế cục diện cho đến khi người kịp thời đi tới.

Hắn muốn một lần giải quyết hết địch nhân, nếu không sau này sẽ còn nhiều hung hiểm, tính hắn vốn suy nghĩ sâu xa, lần này dù không thể biết được người đứng sau lưng rốt cuộc là ai, nhưng có thể lợi dụng họ để hoàn thành mục đích của hắn.

Mặt nước đã kết băng, vì ngày thường nước ở đây dơ bẩn không sạch, nên mặt băng bây giờ cũng có màu tối tăm, càng thêm phụ trợ cái danh tiếng Quỷ Kiến Sầu.

Những tấm ván gỗ kết một lớp băng màu đen xỉn, trên những mui thuyền đen và tròn cũng bị đông lạnh, dọc theo những sợi dây thừng cũng là những sợi đá dài dài ngắn ngắn.

Cảnh vật chết hoàn toàn yên tĩnh, trong tầm mắt căn bản không có bất cứ bóng dáng ai.

Nhưng Đinh Ninh lại biết có một Tu Hành Giả đang cách mình rất gần, ngay bên trong một mui thuyền đen bên trái cách hắn mấy trượng.

Tu Hành Giả này hô hấp rất mỏng, nhưng rất vững vàng, lâu thật lâu mới hít thở một lần.

Đinh Ninh tới gần như vậy, mà nhịp hít thở của ông ta không hề thay đổi chút nào.

Ngoài Tu Hành Giả này, còn có hai người nữa vị trí xa hơn, hắn không cảm giác được khí tức của đối phương.

Hắn chỉ ngửi thấy mùi của họ.

Đây là chỗ đặc biệt của Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh.

Cảm giác đối với chân khí, Chân Nguyên, Thiên Địa Nguyên Khí không bằng Cửu Tử Tằm, nhưng đối với những thứ như âm thanh, mùi vị. . . , thì Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh lại là một công pháp mạnh tuyệt đối.

Trên người Hai Tu Hành Giả khi nãy âm thầm đi theo hắn đều có một mùi tanh hôi, làm cho người ta phát chán.

Đó là mùi của Xà Bàn Hoa, Đinh Ninh chẳng xa lạ gì với nó.

Xà Bàn Hoa là chất kịch độc, Tu Hành Giả dưới Ngũ Cảnh hầu như không có khả năng dùng tu vi cá nhân bức độc ra được, đối với Tu Hành Giả tam cảnh trở xuống, có thể nói là kiến huyết phong hầu (gặp máu là mất mạng).

Nhưng nếu dùn nó bôi lên đao kiếm, thì lại là một hành vi cực kỳ đáng xấu hổ sự tình, trong cả Đại Tần, chỉ có giặc cỏ cuồng đồ ở khu vực Giao Đông mới bôi kịch độc lên đao kiếm của mình.

Mang theo bên người binh khí như vậy, đương nhiên chỉ có thể là tới giết người, chứ không phải là đàm phán.

Bước chân Đinh Ninh vẫn đều đều, nét mặt không có bất kỳ khác thường nào.

Hắn không hề nhìn qua mui thuyền đen kia.

Nhưng đột nhiên, tay phải hắn đã cầm Mạt Hoa tàn kiếm, với tốc độ cực kỳ kinh người chém ra mấy kiếm.

Một cái Kiếm Phù lập tức hình thành, rồi biến mất.

Trong màn sương trắng, mấy cây đá phóng về phía mui thuyền đen, vang lên tiếng rít chói tai trong không gian vốn đang yên tĩnh.

Tu Hành Giả trong thuyền vốn cũng đang định ra tay, ông ta vốn không nghĩ tung tích của mình bị bại lộ, càng không ngờ Đinh Ninh lại không nói đạo lý, không hỏi nguyên do mà ngang nhiên ra tay.

Trong tình huống khẩn cấp, Tu Hành Giả không dám giữ lại Chân Nguyên, cuồn cuộn phun ra, cũng không kịp thi triển chiêu kiếm nào, chỉ kịp đánh mạnh về phía mấy cây đá đang bắn tới, tiếng vỡ tan còn chưa truyền ra, cả người ông ta đã giống như một con chim đen lướt ra ngoài.

Tu Hành Giả này có hàm râu ngắn, bờ môi dày rộng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, và không che mặt.

Phản ứng của ông ta không chậm, nhưng ông ta chỉ vừa kịp thoát ra, còn chưa kịp nghĩ ra dùng phương thức gì để phản kích, thì vô số những bông hoa trắng nhỏ tạo thành một làn kiếm quang đã nhanh như chớp đâm tới phần eo ông ta!

Tên thiếu niên quán rượu kia, lại giống như đã đoán ra phản ứng của ông ta, nên đã lướt tới đằng sau cột buồm, với một tư thế vô cùng chuẩn xác đâm vào eo ông ta!

Tu Hành Giả râu ngắn nghe thấy trong cơ thể của mình phát ra âm thanh giống như tấm da dê bị xé rách.

Cơn đau kịch liệt làm cho ông ta theo bản năng co người lại.

Ông ta cảm giác được lực lượng trong người đang ào ạt tuôn ra ngoài, nhưng cánh tay phải vẫn cố gắng đâm tới, muốn trước khi chết trước bồi cho Đinh Ninh một kích trí mạng.

Nhưng ngay lúc ấy, trên cổ ông ta lại nhói lên đau đớn, động tác đâm còn chưa hoàn thành đã bị một lực kéo ngã ngửa về phía sau.

Phịch một tiếng trầm đục.

Ông ta cảm giác mình giống như miếng thịt trong tay đồ tể, bị đồ tể đập mạnh lên thớt.

Lúc phần lưng của ông ta chạm vào mặt băng, ông ta nghe được cổ mình kêu lên xèo xèo, sau đó trên mặt băng cũng phát ra vô số âm thanh xèo xèo thật nhỏ.

Đến lúc này ông ta mới nhớ ra, sau khi đâm trúng eo ông ta, Đinh Ninh không hề dừng tay, rút kiếm ra, cực nhanh đâm vào cổ của mình.

Âm thanh xèo xèo kia, chính là máu nóng từ cổ ông ta phun ra, chạm vào mặt băng, mới phát ra âm thanh ấy.

Làm sao có thể!

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên phố phường chưa từng ra chiến trận, làm sao lại có được thủ đoạn giết người, còn tàn khốc, còn thuần thục hơn cả mình như thế!

Ông ta không thể nào hiểu được.

Ông ta cảm thấy sợ hãi.

Ông ta há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Cảm giác cuối cùng ông ta cảm nhận được, chính là máu tươi tanh nóng từ trong cổ vọt lên, tràn vào trong miệng, rồi trào ra ngoài.

Tu Hành Giả râu ngắn, như một con cá chuối, vặn vẹo nằm trên mặt băng.

Máu đỏ loang rộng ra, nhanh chóng thấm xuống dưới.

Hai kiếm đâm chết một người xong, Đinh Ninh lạnh lùng quay người nhìn lại.

Một Tu Hành Giả áo bào xanh và một Tu Hành Giả mặc cẩm bào màu đỏ sậm, đang đứng cách hắn không xa.

Cả hai đều không che mặt.

Tu Hành Giả áo bào xanh có tóc ngắn, chừng hơn bốn mươi tuổi, lông mi khá thưa thớt, hai tròng mắt có màu nâu rất đặc biệt.

Tu Hành Giả cẩm bào đỏ sậm có mặt tròn, dáng người thấp tròn, chẳng khác gì đám thương nhân béo mập của Trường Lăng, khác chăng là đôi mắt rất lạnh, tròng mắt híp lại như độc xà lúc sắp cắn người.

"Tuy không biết là ai bảo các ngươi tới giết ta, nhưng dám tới đây giết người, các ngươi thực quá kiêu ngạo."

Cảm nhận được hai người bắt đầu phát ra khí tức cường đại, Đinh Ninh không sợ chút nào, còn hơi trào phúng nói: "Nơi này là Ngư Thị đó, các ngươi tưởng chỗ này chó mèo gì cũng có thể tới đây chơi một vòng rồi thoải mái rời khỏi hay sao?"

Tu Hành Giả áo bào xanh lạnh lùng không nói gì, Tu Hành Giả tròn mập lại lắc đầu, bắt chước kiểu nói của hắn: "Tuy không biết làm sao ngươi phát hiện ra chúng ta, nhưng phát hiện rồi mà còn dám dẫn dụ chúng ta ra tay, dù nơi này là Ngư Thị, thì chúng ta vẫn kịp giết ngươi rồi rời khỏi."

Ngay lúc ông ta lên tiếng, một thanh tiểu kiếm không chút âm thanh đã bay sát vào cột gỗ sau lưng Đinh Ninh hạ xuống, sau đó bắn thẳng về phía gáy Đinh Ninh.

Đây là cảnh giới Ngũ Cảnh, phi kiếm tập kích không hề báo hiệu.

Tuy Đinh Ninh đã ngửi thấy mùi của nó, nhưng hắn không hề nhúc nhích, cũng chẳng buồn xuất kiếm chặn đường phi kiếm.

"Không đúng!"

Hai Tu Hành Giả cùng lúc cảm thấy khác thường, đồng tử kịch liệt co lại.

Tu Hành Giả béo tròn cảm nhận được hàn ý từ mặt băng dưới chân, ông ta sợ hãi, Chân Nguyên trong người cuồn cuộn trào ra, hai tay điên cuồng trảo, như đang muốn bắt cái gì đó.

Nhưng ông ta và Tu Hành Giả áo bào xanh đã phát hiện quá muộn, không có khả năng thay đổi được nữa.

Xùy một tiếng nứt vang, mặt băng dưới chân ông ta nứt ra, hơi nước phun ra như suối.

Một thanh tiểu kiếm màu đỏ từ chân phải ông ta đâm lên, mang theo một dòng suối máu và những mảnh vỡ, như một con quái xà, từ sau đầu ông ta bay ra!

Tu Hành Giả mập tròn trừng mắt, ngã ngửa ra sau, mãi cho tới giờ khắc này, ông ta vẫn không phát hiện ra được một kiếm này là do ai phát ra.

Thanh phi kiếm mỏng mất đi khống chế, bay lảo đảo, lướt qua cách cơ thể Đinh Ninh cả mấy thước, nghiêng nghiêng cắt vào một cột gỗ, rung rung, rồi nằm im như chuồn chuồn chết.

Bình Luận (0)
Comment