Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 207 - Q3 - Chương 44: Khí Phách

Q3 - Chương 44: Khí phách Q3 - Chương 44: Khí phách

Hoành sơn Hứa Hầu nhìn Vu sư tóc rối bời kia, hai hàng chân mày đen như mực nhíu lại.

Hắn cảm thấy người này có vẻ quen mắt, nhưng không nhớ ra được hắn là ai.

"Nếu đã vất vả chạy ra khỏi Hàn đô làm một vu y rồi, còn quay trở về làm gì?"

Nguyên Vũ Hoàng Đế lên tiếng, ánh mắt nhìn vu sư tóc rối đầy trào phúng.

Vu sư kia thở dài cảm thán: "Vì trốn là để cho ngày hôm nay."

Hoành sơn Hứa Hầu nghiêm mặt, hắn đã nhớ ra người kia là ai.

Trên đỉnh núi mọi người xôn xao, chỉ qua hai câu đối thoại, tất cả mọi người cũng đều đã nghĩ ra nam tử chân trần tóc rối kia là ai.

Hắn là một người đã từng được ghi vào trong sách sử.

Hắn là Hàn Thần Đế.

Nói về mặt ý nghĩa, hắn cũng là một Đế Vương.

Hắn là em trai ruột của Hàn Ai Đế, có huyết thống vương thất thuần chính nhất của Hàn Vương triều.

Ngày xưa lúc Hàn Ai Đế trúng kế dời đô, dẫn tới vương triều suy vong, Hàn Ai Đế buồn bực mà chết, đã phát chỉ lập em trai làm Đế, cũng chính là nam tử chân trần tóc rối mọi người đều nhìn thấy.

Nhưng Hàn Thần Đế chưa hề ngồi trên đế vị một ngày nào.

Lúc Hàn Ai Đế hấp hối sắp chết, quân Tần đã sắp kéo tới vây thành.

Kinh đô mới của nước Hàn là Lạc Ấp nội loạn nổi lên bốn phía, quân Tần còn chưa chính thức công thành, kinh đô đã bị chia năm xẻ bảy, không còn vẹn nguyên.

Vừa bị quân Tần vây khốn cộng thêm nội loạn, Hàn Thần Đế trong truyền thuyết đã trốn trên xe chở phân chạy ra khỏi thành, thoát được một mạng.

Một Đế Vương chính thức không một ngày tại vị đã thuộc vào chuyện thập phần bi thảm, huống chi ngồi xe chở phân chạy trốn ra khỏi thành.

Nên trong mắt người Hàn, Hàn Thần Đế thà rằng hi sinh trong lúc bị công thành, còn hơn bị ghi chép vào trong sách sử làm đời sau hổ thẹn.

Với một người có xuất thân chính thống Đế Vương, bị chính con dân của mình ước thà rằng đã chết, quả là một sự thống khổ.

Đều là Đế Vương, một người bị vạn dân xem thường, một người được vạn dân kính yêu, nên trong ánh mắt Nguyên Vũ Hoàng Đế nhìn Hàn Thần Đế, đương nhiên mang theo trào phúng.

"Kéo dài hơi tàn đến hôm nay, để làm được cái gì?" Nguyên Vũ Hoàng Đế hỏi.

Trong mắt Hàn Thần Đế hiện lên tia thống khổ.

Hắn thống khổ không phải vì thanh danh không tốt của hắn, không phải vì những lời bình luận của người ngoài dành cho hắn, mà vì những người đã phải chết để cho hắn sống sót.

Chỉ có hắn mới biết rõ nhất, để giúp hắn trốn thoát được ra khỏi đất Hàn, để giúp hắn thoát khỏi sự đuổi giết của Tu hành giả Tần Vương triều, đã có bao nhiêu người phải mất mạng.

Sự thống khổ nhanh chóng chuyển thành kiên định, mang theo ý như được giải thoát.

"Mời chỉ giáo."

Hắn chìa tay, mời Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Nguyên Vũ Hoàng Đế nheo mắt.

Trên đỉnh Lộc Sơn lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng, chỉ có Thiên Địa Nguyên Khí hỗn loạn tạo nên cuồng phong gào thét chung quanh.

Nguyên Vũ Hoàng Đế đứng dậy.

Hàn Thần Đế nhất định là một Tu hành giả cường đại, nhưng trước hết, hắn là một Đế Vương.

Văn hóa tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, và bản tính tôn sùng sự mạnh mẽ của Đại Tần Vương triều, khiến Nguyên Vũ Hoàng Đế không thể từ chối lời khiêu chiến này.

"Ngươi dựa vào cái gì để chiến đấu với ta?"

Nguyên Vũ Hoàng Đế hỏi.

Đứng dậy nghĩa là đã đồng ý ứng chiến, nhưng trước khi ra tay, hắn lại hỏi đối thủ có tư cách khiêu chiến hắn hay không.

Vì có lẽ hắn chính là Bát Cảnh duy nhất trên thế gian này.

Hàn Thần Đế không đáp.

Làn da của hắn từ từ chuyển thành màu đỏ.

Những tia Nguyên Khí màu đỏ, từ trong người hắn tỏa ra.

Khí tức của hắn, cũng bắt đầu không ngừng bành trướng to ra.

Sau khi luồng nguyên khí đầu tiên tỏa ra, hắn đã có khí tức Thất Cảnh.

Theo những luồng nguyên khí tiếp theo không ngừng tỏa ra, khí tức của hắn cũng tăng dần lên, đột phá Thất Cảnh đến cực hạn.

Mọi người đều hít sâu, bật lên tiếng kêu thảng thốt.

Vẻ trào phúng trong mắt Nguyên Vũ Hoàng Đế đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nhướng mày, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Thì ra là Đạo Thiên Đan."

"Thì ra là Đạo Thiên Đan."

Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế lên tiếng, trong lòng nhiều người cũng đã vang lên câu nói tương tự.

Họ rút cuộc đã hiểu vì sao ngày xưa Hàn Thần Đế nhất định phải sống sót.

Tông môn mạnh nhất ngày xưa của Đại Hàn Vương triều là Nam Dương đan tông.

Đan dược của Nam Dương đan tông, đều là đan dược cực phẩm, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Đạo Thiên Đan, chính là đan dược cực phẩm nhất của Nam Dương đan tông.

Nghĩa của "Đạo thiên", chính là trộm lấy cảnh giới Khải Thiên.

Trong các điển tịch ghi chép, sau khi nuốt viên đan này vào, Tu hành giả Thất Cảnh sẽ tiến thẳng vào Bát Cảnh.

Một viên đại đan nghịch thiên như vậy, đương nhiên sẽ phải hao tốn cực nhiều linh dược quý báu.

Nam Dương đan tông qua mấy đời, nghe nói đến lúc Hàn Ai Đế sắp chết, cũng mới chỉ gom góp đủ nguyên liệu cho chủ dược mà thôi.

Thế nên sau khi Đại Hàn Vương triều diệt vong, mọi người đều cho rằng, đan dược kia không thể nào có mặt trên đời, Nam Dương đan tông chỉ là bịa đặt ra để dọa người khác.

Mà bây giờ, khí đỏ trên người Hàn Thần Đế không ngừng tỏa ra uy áp kinh người, nhắc cho họ biết rằng, "Đạo Thiên Đan" của Nam Dương đan tông là có thật.

"Sự khác biệt lớn nhất giữa Đan tông và các Tu hành giả khác là sự vô tình."

Nguyên Vũ Hoàng Đế nhìn dược khí tỏa ra khiến cho vùng đất dưới chân Hàn Thần Đế đều bị nhuộm thành màu đỏ, lắc đầu: "Ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta."

Hàn Thần Đế cười: "Chỉ là một cuộc chiến đấu, làm sao luận được thắng bại?"

Nguyên Vũ Hoàng Đế cũng cười: "Chiến đấu sẽ làm cho địch nhân của quả nhân ngày càng ít đi, nên quả nhân không sợ chiến đấu."

Nguyên Vũ Hoàng Đế nói xong, chuyển mắt sang nhìn mỹ nam áo đen đứng bên cạnh Tề đế.

"Hôm qua lúc lên núi có nhìn thấy một tia nguyên khí, chỉ có Sơn Âm Tông mới có thủ đoạn như vậy. Tiên sinh có khí độ này, chắc hẳn chính là Sơn Âm tông Yến Anh Yến tiên sinh?"

Nguyên Vũ Hoàng Đế nói rất bình tĩnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng từ tiên sinh, từ khi Minh Hội chính thức bắt đầu tới giờ, chưa từng thấy ai được hắn dùng từ tôn kính như thế.

Sơn Âm tông Yến Anh không phải là cái tên nổi danh gì trên thế gian, nhiều người ở đây chưa từng nghe thấy cái tên này.

"Hắn ta là ai?"

Một viên tướng Đại Yến hỏi nhỏ viên quan đứng phía trước mình.

Viên quan được hỏi đó chính là danh Tướng của Đại Yến vương triều, Thu Ngọc Chân.

Còn người hỏi hắn là danh tướng Lệ Hàn Sơn.

"Hồi trước, lúc Bạch Vĩnh Đại Tướng Quân của chúng ta với Tề quân giao chiến, lúc sắp toàn thắng, thì lại ra lệnh rút quân, chính là vì có người đưa tới một cái bình màu đen." Thu Ngọc Chân quay lại trả lời.

Lệ Hàn Sơn giật mình, "Chẳng lẽ người ngày đó đưa cái bình đó tới chính là Yến Anh này?"

Thu Ngọc Chân cười đau khổ, không phải Yến Anh này, thì còn có thể là ai?

Lúc chưa có minh ước, bốn nước đánh đấm, xâm chiếm đất đai của nhau, là chuyện thường xảy ra.

Lúc đó, Đại Yến vương triều vì mấy tên đào binh đã xảy ra xung đột với Tề quân, dẫn đến đại chiến, viên tướng mạnh nhất của Đại Yến vương triều lúc đó là Bạch Vĩnh sau ba trận chiến chớp nhoáng, đã phá vỡ liền ba tòa thành của nước Tề, ép quân Tề quân đến bờ sông Quỷ Mã, lương thảo vận chuyển tới không kịp, quân Tề quân sắp phải đại bại, thì có một tông sư nước Tề tới đưa một cái bình màu đen cho Bạch Vĩnh.

Bạch Vĩnh mở bình, bên trong không có gì cả, nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng có cái gì đó rất huyền ảo, trầm tư suy nghĩ suốt nửa ngày, mới phát hiện ra huyền cơ không phải nằm ở trong bình, mà là nằm ở bản thân của cái bình.

Cái bình màu đen này, chính là do Chân Nguyên tinh thuần đến cực điểm ngưng tụ mà thành.

Chân Nguyên ngưng tụ thành vật không tan bản thân đã là một thủ đoạn kinh thế hãi tục, mà lại giấu giếm được cảm giác của cường giả Thất Cảnh như Bạch Vĩnh, làm hắn phải đau khổ nghiên hết nửa ngày mới nhìn ra huyền cơ, loại cảnh giới này, Thất Cảnh tông sư bình thường không thể nào bì được.

Lúc ấy lý do thực sự khiến Bạch Vĩnh phải hạ lệnh lui quân, là vì hắn tính ra rằng, nếu cùng quân Tề quân giao chiến, Yến quân không có cách nào cản được một tông sư như vậy đi vào trong trung quân, giết hết thống soái.

Mà trong quân Bạch Vĩnh lúc ấy có ít nhất bốn cường giả Thất Cảnh.

Nếu bốn cường giả Thất Cảnh đều mất mạng. . . nên sau lần Đại Yến Vương triều phải lui quân đó, Thu Ngọc Chân liền nhớ kỹ cái bình màu đen kia, và cái tên Yến Anh này.

"Thì sao?"

Mỹ nam áo đen gật đầu đáp lễ, lạnh lùng nhả ra hai chữ.

"Đã sớm cảm thấy địch ý và chiến ý của ngươi."

Nguyên Vũ Hoàng Đế ngạo nghễ: "Trong mắt quả nhân, ở đây, chỉ có một mình ngươi có khả năng đấu một trận với quả nhân mà thôi."

"Nếu muốn chiến, thì chiến, không cần phải phiền toái như vậy."

Hắn quay sang nhìn Sở Đế, Yến Đế và Tề đế, giọng điệu vô cùng tự tin, và kiêu ngạo: "Hai người các ngươi cùng lên đi. . . Quả nhân cho các ngươi một cơ hội, nếu hai người các ngươi chiến thắng ta, đừng nói ba năm, quả nhân sẽ nhường lại Dương Sơn Quận chín năm, chín năm sau lại gặp lại ở Lộc Sơn."

"Cái gì!"

Trên đỉnh Lộc Sơn toàn là các nhà quyền quý, tinh thần đã sớm luyện thành sắt thép, nhưng nghe thấy câu nói kia của Nguyên Vũ Hoàng Đế, không mấy ai kềm được phải buột miệng kinh hô.

Ngay cả Tề đế vốn chỉ định ngồi rung đùi xem cuộc vui cũng nằm trong nhóm này.

Trên đường đi hắn đã nói rất nhiều lời vô sỉ, thỏa mãn tất cả mọi điều kiện của Yến Anh, vì hắn biết Yến Anh cường đại, vốn với cảnh giới của Nguyên Vũ Hoàng Đế, lẽ ra sau một giao thủ nho nhỏ với hắn lúc đi lên núi, không thể nào cảm giác ra cảnh giới thực sự của Yến Anh được.

Đã có Hàn Thần Đế dựa vào "Đạo Thiên Đan" có được thực lực Bát Cảnh, lại còn đòi luôn Yến Anh. . . gan của Nguyên Vũ Hoàng Đế quả thực là lớn!

Sở Đế cũng rất ngạc nhiên.

Lão không ngờ Nguyên Vũ Hoàng Đế đã nhìn thấy tình hình của Hàn Thần Đế, mà lại còn dám khiêu chiến luôn cả Yến Anh.

"Khí phách lắm!"

Lão lên tiếng khen.

Mặc kệ Nguyên Vũ Hoàng Đế là điên cuồng, hay là quá kiêu ngạo đến mức mất trí, hay đã tính toán kỹ lưỡng, thì sự can đảm lấy một địch hai này, vẫn là khí phách mà chẳng có mấy ai trên đời dám làm.

Bình Luận (0)
Comment