Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 233 - Q3 - Chương 70: Kiếm Hội Bắt Đầu

Q3 - Chương 70: Kiếm Hội bắt đầu Q3 - Chương 70: Kiếm Hội bắt đầu

Tuy nói những cấp bậc lễ nghi phức tạp rườm rà có thể giúp tăng cảm giác thần bí cùng trang nghiêm nhưng ai cũng biết bản thân Nguyên Vũ Hoàng Đế lại vô cùng không thích chúng, cho nên văn tế trời báo tổ của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có hơn mười câu ngắn ngủi trình bày rõ ràng về thành tựu hắn đạt được sau khi đăng cơ tại Đại Tần và nguyên nhân vì sao lập Phù Tô lên làm thái tử.

Sau khi niêm phong cái chuông vàng đang cầm trong tay ở núi đá trước Tế Thiên Đài, vị Đế Vương vĩ đại nhất từ trước đến nay của Đại Tần liền xoay người lại, bóng dáng màu vàng bắt đầu biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tấm màn che vô hình cũng dần mất đi khiến cho những người đang nhìn lên trên ngọn núi này lại một lần nữa bị kiếm ý làm chói mắt đến đau nhức vô cùng.

Một ánh mắt vô cảm đảo qua các thí sinh và các độị ngũ cùng Sư trưởng.

Có rất nhiều người nhạy cảm cảm thấy được ánh mặt kia và nhìn lại, liền phát hiện ra đó là một cung nữ đứng sau các viên quan của Tông Pháp Ty.

Hiểu được cung nữ này chính là người có nhiệm vụ tuyển sinh và dẫn đường cho các thí sinh, nét mặt của các Sư trưởng liền trở nên lạnh lẽo. Mặc dù hai mắt của mọi người đều đang vô cùng đau đớn nhưng không ai dám để rơi bất cứ một giọt nước mắt nào.

Bọn họ rất sợ người cung nữ này cảm thấy mình vì chuyện Tiết Vong Hư qua đời mà bi ai rơi lệ.

Có lẽ nếu biểu hiện sự cảm thông rõ ràng thì kết quả sau đó tại Mân Sơn Kiếm Hội sẽ vô cùng bất lợi.

Đến thời gian bắt đầu của Mân Sơn Kiếm Hội còn có thể dịch chuyển đến sớm hơn như vậy thì thay đổi được các hạng mục tỷ thí bên trong Kiếm Hội cũng đâu có gì là lạ?

Huống chi các hạng mục tỷ thí hàng năm của Mân Sơn Kiếm Hội vẫn luôn khác biệt, muốn vài tên tu hành giả trong Mân Sơn Kiếm Tông điều chỉnh một hai hạng mục còn đơn giản hơn nhiều so với dời ngày tổ chức Mân Sơn Kiếm Hội.

Viên quan mặc đồ đen lúc trước đã lên tiếng mắng Chu Vong Niên chậm rãi đi đến phía sau Trương Nghi và Thẩm Dịch.

Lúc này Tiết Vong Hư đã qua đời, nếu dựa theo lẽ thường thì không thể nào để di thể của Tiết Vong Hư nằm lại ở giữa sân, chẳng qua hắn rất đồng tình với cảnh ngộ của đám người Đinh Ninh và Thẩm Dịch, cho rằng nàng cung nữ kia xử lý chuyện này quả là có phần quá đáng cho nên giờ đây hắn lại cực kỳ quan tâm đến tâm tình của đám người Trương Nghi.

Nhưng hắn không ngờ rằng ngay khi vừa dừng chân lại, còn chưa mở miệng ra thì Trương Nghi đang đứng phía trước đã quay lại khom người thi lễ một cái thật sâu với hắn.

“ Mời đại nhân chăm sóc di thể của Động chủ cho ổn thỏa, chờ sau khi Mân Sơn Kiếm Hội kết thúc chúng ta sẽ đem di thể của Động chủ về Bạch Dương động an táng.”

Viên quan mặc đồ đen này nhíu mày, không biết nên nói điều gì, nhưng khi Trương Nghi vừa thẳng người lên thì có người đã hỏi:

"Sư huynh, tại sao?"

Thẩm Dịch không thể hiểu được vì sao Trương Nghi lại hành động như thế, hắn khiếp sợ và bi thương nhìn Trương Nghi, kêu lên thành tiếng.

Trương Nghi lau nước mắt.

Thực ra hắn đang không ngừng rơi lệ.

Động tác gạt lệ này làm cho hắn trông vô cùng nữ tính, thế nhưng khuôn mặt đầy vệt nước mắt đó lại lóe lên một vẻ kiên nghị không thể nói nên lời.

“Động chủ còn nằm nơi đây, tất cả chúng ta đều không thể suy nghĩ được gì. Chúng ta cần phải cân nhắc thật tốt xem tiếp theo phải làm gì.”

Hắn nhìn Thẩm Dịch trả lời.

Hô hấp của viên quan trung niên hơi ngừng lại, hắn nhìn Đinh Ninh vẫn ngồi một bên, hai mắt nhắm chặt tựa như hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, sau đó lại nhìn Trương Nghi, trong lòng vô cùng tôn kính Tiết Vong Hư.

“Đây cũng là lý do vì sao ngươi có thể bình thản ra đi như thế.”

“Bất luận là ai có được đệ tử như vậy cũng đều đáng được kiêu ngạo.”

Viên quan áo đen này không hề gọi những người còn lại qua trợ giúp, chỉ tự mình đỡ lấy Tiết Vong Hư, tựa như đang dìu bạn bè đi tản bộ, chậm rãi đi về phía sau. Cùng lúc đó, hắn hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng thành khẩn nói như vậy.

"Sư huynh, chúng ta phải cân nhắc cái gì?"

Thẩm Dịch trước giờ vẫn cố nén để không rơi lệ. Tại Quan Trung rơi lệ trước mặt địch nhân được cho là biểu hiện hèn yếu, vô cùng mất mặt, vậy mà đến giờ khắc này nước mắt của hắn đã không kìm được mà chảy ra.

Tuy hắn đã chính thức trở thành đệ tử của Bạch Dương Động nhưng thực ra hắn chưa từng ở tại Bạch Dương Động để tu hành, ngay cả động Kinh Sử của Bạch Dương Động cũng chưa tiến vào, trước giờ luôn một mực theo hầu bên người Tiết Vong Hư.

Cho nên trên thực tế hắn chính là đệ tử chân truyền cuối cùng của Tiết Vong Hư, Tiết Vong Hư chính là lão sư của hắn.

Giờ đây trong đầu hắn chỉ nghĩ rằng, Đinh Ninh đến giờ còn chưa mở mắt ra để nhìn lão sư lần cuối thì sao có thể để cho người khác mang lão sư đi?

Hắn không thể nào nghĩ đến chuyện gì khác.

“Giành vòng nguyệt quế để cúng tế linh hồn lão sư trên trời.”

Trương Nghi nghiêng đầu, không ngừng rơi nước mắt nhìn Đinh Ninh ở bên cạnh, nói: “ Đây là chuyện mà Tiểu Sư Đệ cần làm.”

Hắn lại một lần nữa xưng hô sai.

Nhưng ai cũng biết Tiểu Sư Đệ mà hắn nói là Đinh Ninh.

Thẩm Dịch hơi hoảng hốt, mơ hồ có chút tỉnh lại từ trong bi thương, nếu như không thể giúp Đinh Ninh chuyện gì, nếu như Đinh Ninh không thể nào thắng được Mân Sơn Kiếm Hội thì tất cả những chuyện hiện tại Đinh Ninh đang làm sẽ đều trở nên vô nghĩa.

“Đinh Ninh không có lòng dạ đàn bà giống như ngươi.”

Đúng lúc đó, thanh âm lạnh như băng của Tạ Trường Thắng vang lên.

Thẩm Dịch không khỏi nhìn vào Tạ Trường Thắng.

Tạ Trường Thắng nhìn hắn và Trương Nghi, cười lạnh rồi nói tiếp: “ Quý nhân ở trong cung không muốn cho hắn thắng, nếu hắn thắng được chính là mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt của quý nhân kia… Cho nên Đinh Ninh không phải muốn cúng tế Động chủ có linh thiêng ở trên trời, mà là muốn thay động chủ đánh mạnh vào mặt mũi của quý nhân ở trong cung. Các ngươi hẳn là cũng hiểu Bạch Dương Động bị sát nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện là bởi ý tứ của ai, nếu như đệ tử của Bạch Dương Động cuối cùng lại có khả năng thắng được trong Mân Sơn Kiếm Hội, người tu hành trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?”

Tạ Trường Thắng vừa nói xong, ngay cả Nam Cung Thải Thục cùng Từ Hạc Sơn cũng đều vã mồ hôi lạnh trên lưng.

“Một nơi tu hành bị quý nhân trong cung hủy bỏ tại sao lại có thể thắng được bên trong Mân Sơn Kiếm Hội có hào quang vạn trượng? Điều này không phải sẽ chỉ rõ ra rằng nơi tu hành đó cực kỳ ưu tú, căn bản không nên bị phế trừ sao?”

Tạ Trường Thắng nhìn xung quanh cười lạnh, lộ ra vẻ vô cùng cô đơn. Hắn nói chậm lại: “ Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào nhưng ta đã quyết sẽ làm một việc tại Mân Sơn Kiếm Hội này, đó chính là giúp Đinh Ninh chiến thắng.”

Bàn tay của Nam Cung Thải Thục không tự chủ được mà run lên.

Tạ Trường Thắng tỉ mỉ nói ra suy nghĩ của mình làm trong lòng nàng sợ hãi khôn cùng.

Thế nhưng nàng vẫn gật đầu một cái, nói: "Ta cũng thế."

Thẩm Dịch theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trương Nghi.

Không phải hắn sợ, mà là theo thói quen thường ngày hắn muốn nghe ý kiến của Đại Sư huynh.

Trương Nghi nhìn Tạ Trường Thắng nói: “ Ta không thể nào đại diện cho ý kiến của các ngươi nhưng trong ba sư huynh đệ Bạch Dương Động chúng ta thì người có hy vọng thắng nhiều nhất tất nhiên là Đinh Ninh, Mân Sơn Kiếm Hội cường giả như mây, ta và Thẩm Dịch vốn không có bao nhiêu cơ hội thắng.”

Bộ dạng của hắn vẫn lề mề như trước, cách nói chuyện vẫn uyển chuyển nhưng tất cả mọi người đểu hiểu ý của hắn.

“Việc đầu tiên là kế tiếp sẽ tỷ thí cái gì?”

Đúng lúc này, thanh âm của Hà Triêu Tịch liền vang lên.

Ngày thường hắn đến đi luôn vội vàng, bận bịu tu hành không có bao nhiêu thời gian để cùng người ta nói chuyện nên từ lúc nhìn thấy đám người Tiết Vong Hư và Đinh Ninh hắn vẫn luôn trầm mặc, đến giờ mới mở miệng nói ra một câu này đã khiến cho Tạ Trường Thắng chợt thấy phiền não.

"Chúng ta làm sao biết được tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì!"

“Chỉ có tên nhân tài được Đinh Ninh cứu mạng ở phía trên kia mới biết được tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì.”

Hắn buồn bực và tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tế Thiên Đài ở cuối tầm mắt, nói hai câu này rồi nhổ mấy ngụm nước miếng.

“Chuyện đó và Phù Tô không có quan hệ gì, hắn căn bản không thể quyết định bất cứ việc gì ở đây.”

Tạ Nhu thấp giọng khiển trách, trong đôi mắt đẹp cũng hiện ra vẻ nôn nóng và phẫn nộ khó mà áp chế.

Bất kể bàn bạc thương lượng thế nào, bất kể những người xung quanh Đinh Ninh dự định vào thời khắc thích hợp sẽ không màng bản thân để giúp hắn, nhưng thứ cuối cùng sẽ quyết định tất cả chính là quy tắc tỷ thí.

Mà cái quy tắc tỷ thí này lại không phải do mấy người bọn họ quyết định

Lúc này, bọn họ giống như một bầy kiến nhỏ đang bò trên chảo nóng.

***

Hơn một nghìn nam nữ trẻ tuổi đang đứng trên sơn đạo trước ngọn Ma Thiên của Mân Sơn Kiếm Tông, gió núi thổi tay áo bay lất phất, ánh sáng chói mắt mạ vàng thân thể họ.

Âm thanh lễ nhạc vẫn còn tiếp tục được tấu lên, nhưng từ sâu trong Mân Sơn bỗng có một tiếng động mạnh vang lên lanh lảnh, tựa như có một người đang đứng rất xa đột nhiên búng vào mũi kiếm.

Tất cả đoàn người xôn xao lên.

Phía trên sơn đạo đang không có bóng người đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng vặn vẹo như gợn nước, một Kiếm Sư mặc áo xanh bỗng hiện ra từ hư không, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Áo xanh trên người Kiếm Sư này dù chỉ có một màu nhưng lại là một màu xanh ngọc thuần khiết, dù trong toàn bộ Trường Lăng hay bất cứ nơi nào khác cũng không hề nhìn thấy. Khuôn mặt của hắn đoan trang, nói năng thận trọng, nhìn không ra được là bao nhiêu tuổi, trên người toát ra một cảm giác sắc sảo và uy nghiêm khó tả.

Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là kiếm địa mạnh nhất thiên hạ, bất kỳ một Sư trưởng nào ra ngoài đều trở thành nhân vật gây kinh sợ một phương, nhưng lúc này đa số ánh mắt của các thí sinh lại không ngừng nhìn chăm chăm vào người của Kiếm Sư áo xanh kia.

Bởi vì sau khi Kiếm Sư áo xanh này xuất hiên, màn ánh sáng kỳ dị trên sơn đạo liền như thủy triều chậm rãi thoái lui, cuối cùng chẳng còn lại thứ gì. Trên sơn đạo thẳng tắp dẫn lên tận đỉnh của ngọn núi xanh bỗng đột nhiên xuất hiện một cái cửa.

Một Đại môn bằng thanh ngọc đang đóng chặt.

Gã Kiếm Sư mặc áo xanh đang đứng ở một bên của Đại môn bằng thanh ngọc, mà sau đại môn đó sơn đạo bỗng như bị ai đó xóa đi, đột nhiên biến mất.

Thật giống với một bức tranh ban đầu liền một khối, sau đó lại đột ngột xuất hiện một chỗ trống trơn, nhưng những hình ảnh khác thì vẫn còn ở đó.

"Kiếm hội đã bắt đầu, xin mời vào cửa."

Gã Kiếm Sư áo xanh này bình thản nhìn tất cả mọi người bên dưới, đơn giản nói.

Bình Luận (0)
Comment