Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 282 - Q3 - Chương 119: Độc Long Thiền

Q3 - Chương 119: Độc Long Thiền Q3 - Chương 119: Độc Long Thiền

Đồng tử của Hoàng Phổ Liên cũng co rút kịch liệt.

Hắn không thấy có chân nguyên chuyển động ở mặt ngoài thanh hắc kiếm, toàn bộ chân nguyên của Tạ Nhu đã đi qua chuôi kiếm mà trực tiếp truyền vào trong thân!

Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy có một đám khí màu tím bay lên từ mũi thanh hắc kiếm.

Vô số sợi khí màu tím nhỏ li ti như châm được phun ra từ mũi thanh hắc kiếm bằng một tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt trước mặt của hắn đã có một tầng sương mù màu tím. Bóng dáng của Tạ Nhu liền trực tiếp tan biến vào trong đó.

Hắn quát lên một tiếng chói tai.

Thanh Thất Diệu Kiếm vẫn hoành ngang trước ngực thì giờ đã được duỗi thẳng ra.

Bảy luồng ánh sáng chói mắt trên thân kiếm liền hợp lại, tạo thành một bức tường ánh sáng di động ngay trước người hắn.

Đây chính là kiếm thức phòng thủ trứ danh cuả Thiết Bình Kiếm Viện: “Hoành Sơn Đoạn.”

Khi chân nguyên của Tạ Nhu dũng mãnh truyền trực tiếp vào thanh hắc kiếm thì hắn cũng đã chắc chắn được rằng thanh kiếm trong tay đối phương hoàn toàn không phải là cương kiếm được bách luyện gì cả, hơn nữa chắc chắn nó còn là một danh kiếm kinh người.

Trong lúc còn chưa rõ thanh kiếm trong tay Tạ Nhu rốt cuộc là có năng lực kinh người như thế nào, tất nhiên hắn sẽ sử dụng một kiếm thế phòng thủ vững vàng.

Sương mù màu tím yếu ớt bị hắn hoành kiếm đánh tan trong nháy mắt, bóng dáng của Tạ Nhu lại hiện ra.

Nhưng đúng lúc đó, một mùi hương say người liền xông thẳng vào trong tâm trí, khiến cho đầu óc hắn bỗng nhiên mê muội.

“Độc!”

Hoàng Phổ Liên lập tức phản ứng lại, liền vô cùng cấp bách mà quát lên một tiếng chói tai . Mượn một tiếng quát này, hắn cưỡng ép phun ra chân nguyên và toàn bộ không khí trong lồng ngực.

Cùng lúc đó, trường kiếm màu vàng trong tay hắn liền tỏa ra ánh sáng chói lòa, mang theo một cỗ lệ khí chưa từng có mà tiếp tục chém về phía trước.

Không khí phía trước hắn không ngừng chấn động ầm ầm, ngay sau đó một tiếng nổ liền vang lên, thanh kiếm của hắn giống như một cây cột lớn được nhiều tên lực sĩ khiêng lên rồi đột ngột đánh vào người Tạ Nhu.

Đây chính là “Lôi Sơn Thức” của Thiết Bình Kiếm Viện, dù nó không phải là kiếm thức tinh diệu và ngoan độc nhất thì chắc chắn cũng là một trong những kiếm thức cương liệt nhất.

Mặc kệ màn sương tím ẩn chứa độc tố bậc nào, hắn vẫn có lòng tin đánh bại được Tạ Nhu trước khi độc phát.

Sắc mặt của Tạ Nhu trắng nhợt, thanh hắc kiếm ảm đạm vô quang trong tay nàng liền phóng ra, nhưng nó không chém ra phía trước mà lại lướt về đằng sau.

Thân thể của nàng được thanh kiếm này kéo đi tránh khỏi vòng chém giết, trông như một con chim yến vút bay.

Trong ánh mắt của rất nhiều thí sinh dần xuất hiện những tia sáng ngoài ý muốn

Ngoại trừ thanh kiếm thì bọn họ đã bắt đầu phát hiện ra chính Tạ Nhu cũng không hề yếu như mình tưởng tượng. Một chiêu “Yến Tường Trảm” vốn dùng để tấn công nhanh lại được nàng vận dụng để lướt ngược về sau tránh né, quả là vô cùng tinh diệu.

Phần lớn những người này cũng không thể nào phản ứng được nhanh hơn hoặc tốt hơn.

Nhưng trong mắt của đa số mọi người thì Tạ Nhu vẫn không thể nào chiến thắng.

Bởi vì Hoàng Phổ Liên cũng biến chiêu cực nhanh.

Một tiếng “Roẹt” vang lên.

Khi dư âm của tiếng nổ còn chưa biến mất trong không khí đã vang lên âm thanh như tiếng xé vải.

Hoàng Phổ Liên ngẩng cao đầu, trường kiếm trong tay hắn chém xuống rồi sau đó lại múa lên.

Một luồng lửa đỏ rực phóng ra từ thân kiếm, lướt nghiêng mà phi tới, đuổi theo thân thể đang tung bay của Tạ Nhu.

Luồng lửa này nhìn qua giống như là lửa thiêu mây trời, mà tên của kiếm thức cũng chính là “Hỏa Thiêu Vân.” Kiếm ý hoành ngang nhiều trượng trên không trung, Tạ Nhu lúc này có mọc cánh cũng không kịp trốn tránh.

Tạ Nhu chỉ có thể đón đỡ.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trương Nghi liền khẩn trương đến cực điểm, hô hấp hoàn toàn dừng lại.

Hắn cảm thấy Hoàng Phổ Liên thực sự rất mạnh, nếu đổi mình vào trong hoàn cảnh của Tạ Nhu thì chưa chắc đã có thể tiếp được một kiếm này.

Tiếng mưa gió mãnh liệt vang lên, tiếp theo đó liền có tiếng sấm sét.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Tạ Nhu không hề để ý đến đà bay của mình. Mặc kệ thân thể đang rơi xuống tự do, nàng vẫn vung thanh trường kiếm lên, trong tích tắc đã liên tục chém ra phía trước hơn mười kiếm như điên loạn.

Kiếm khí điên cuồng bắn ra cuốn theo thiên địa nguyên khí tạo thành mưa gió, sau đó trong làn mưa liền xuất hiện từng tia chớp tím.

Sự khiếp sợ trong mắt của rất nhiều thí sinh lại càng đậm.

Đây chính là kiếm thức “Quan Ải Phong Lôi” của Quan Trung.

Một kiếm này rất mạnh.

Nhất là khí thế của nó, cực mạnh.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được một thiếu nữ như Tạ Nhu lại có thể thi triển ra kiếm ý giống hệt với rất nhiều đại hào kiệt của Quan Trung này.

Hoàng Phổ Liên cũng không ngờ.

Nhưng hắn vẫn không cho rằng mình sẽ thất bại.

Nghĩ đến lời cảnh báo lúc trước của Cảnh Nhận, hắn hít vào một hơi thật sâu, vừa khống chế chân nguyên đang bắt đầu cuồng bạo của mình vừa truyền một cỗ chân nguyên vào bên trong thanh Thất Diệu Kiếm.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Những tiếng đâm liên tiếp vang lên.

Phong Vũ đã chính thức đụng vào Hỏa Thiêu Vân.

Một tiếng ‘Oanh’ trầm đục.

Chỉ trong tích tắc toàn bộ làn mưa đã trở nên tán loạn, thân thể đang rơi tự do của Tạ Nhu lập tức chấn động, sau đó liền văng ra ngoài như diều đứt dây.

Hô hấp của mọi người xung quanh đã hoàn toàn dừng lại, rất nhiều người híp mắt nhìn thân thể của Tạ Nhu đang bay ngược ra, nghĩ xem Hoàng Phổ Liên nên chấm dứt trận đấu bằng cách nào.

Nhưng đúng vào lúc này, thân thể đang lao mạnh về phía trước của Hoàng Phổ Liên bỗng đột ngột dừng lại.

Đất dưới chân hắn đã bị những hạt mưa li ti làm ướt, nhưng khi hắn đột nhiên phanh lại thì liền có hai làn sóng bụi đột ngột nổ tung ra dưới hai chân hắn.

Hắn lại phát ra một tiếng kêu to.

Tiếng kêu lần này tràn ngập sự sợ hãi vô bờ.

Bên trong luồng lửa đỏ rực đang phân tán cùng những tia chớp và hạt mưa li ti có hơn trăm tia sáng đen đang bắn về phía hắn!

Khi hắn vừa mới kịp phát hiên những tia sáng màu đen nhỏ như lông trâu này thì đã có cảm giác rõ ràng rằng những tia sáng đó đến từ mũi kiếm của Tạ Nhu.

Những tia sáng màu đen này đến từ thanh hắc kiếm trong tay Tạ Nhu, nhờ chân nguyên đang phun ra mãnh liệt của nàng mà được bắn ra ngoài thuận theo kiếm thế!

Mấu chốt nhất là những tia sáng đen này mang theo khí tức vừa thơm mát lại vừa tanh hôi, trong nháy mắt đã khiến cho hai đồng tử của hắn bắt đầu mờ mịt.

Khi hai làn sóng bụi nổ tung dưới chân, cánh tay phải đang cầm kiếm của hắn liền chuyển động vô cùng uyển chuyển, cấp tốc xoay tròn.

Một vòng kiếm quang được tạo ra và khuếch đại ở trước người.

Kiếm quang màu vàng rực trước người hắn tạo thành một chiếc dù bằng ánh sáng.

“Đây là kiếm thức gì?”

Một gã thí sinh khiếp sợ kêu lên.

Đây hiển nhiên là một kiếm thức phòng ngự còn kinh người hơn cả “Hoành Sơn Đoạn” nhưng gã lại chưa từng nghe nói tới, hẳn đó là một trong những bí kiếm của Thiết Bình Kiếm Viện.

Tất cả những tia sáng màu đen đang bay tới trước mặt Hoàng Phổ Liên đều bị một kiếm này ngăn trở.

Nhưng đúng lúc này sắc mặt của Hoàng Phổ Liên lại hoàn toàn trở nên trắng bệch.

Một cỗ hắc khí truyền dọc theo lưỡi kiếm trong tay hắn, qua chuôi kiếm mà truyền vào lòng bàn tay.

Hắn bỗng có cảm giác suy yếu như nhiều ngày không được ăn cơm, cảnh tượng trước mắt lập tức trở nên hoàn toàn mờ mịt.

Hắn đã không thể nhìn được nữa.

Một tiếng ‘Bịch’ trầm đục vang lên đằng trước mặt.

Hắn biết rõ đó chính là âm thanh Tạ Nhu chạm đất.

Tay của hắn cố sức nâng lên, muốn ném thanh kiếm này đi, biến nó thành một ngôi sao băng.

Nhưng khí lực của hắn trong thoáng chốc đã bị rút cạn, vừa giơ tay lên hắn đã cảm thấy mình không thể ném nổi thanh kiếm này đến được chỗ của Tạ Nhu.

“Sao có thể chứ!”

Tất cả khí lực còn lại của hắn hóa thành một tiếng thét khó tin.

Thất Diệu Kiếm trong tay hắn đã rơi trên mặt đất, trở nên ảm đạm vô cùng

Cả người của hắn trở nên thoát lực mà ngã về phía trước, hai đầu gối quỳ lên trên mặt đất.

“Rốt cuộc đây là loại kiếm gì?”

Rất nhiều tiếng kinh hô cũng đồng thời vang lên.

Trong số những người lên tiếng thậm chí còn có một vài sư trưởng đang xem cuộc chiến.

Tất cả mọi người đều đã hoàn toàn hiểu ra thanh kiếm của Tạ Nhu có ẩn chứa kịch độc kinh người, trên thanh hắc kiếm ảm đạm vô quang đó có rất nhiều cái lỗ có thể phun ra kịch độc.

Nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy khó hiểu đến cực độ chính là, nếu như thanh kiếm này ẩn chứa kịch độc khủng bố như thế thì lẽ ra Tạ Nhu cũng phải trúng độc mới phải.

Với việc truyền nguyên khí vào bên trong thanh kiếm thì khí độc lẽ ra cũng phải tràn ngập vào trong cơ thể nàng.

Nhưng đúng lúc này, Tạ Nhu đã đứng lên sau khi rơi xuống đất.

Toàn thân nàng vẫn run rẩy và lảo đảo, nhưng bóng dáng của nàng lại làm cho tim của rất nhiều người đập nhanh.

“Độc Long Thiền! Là Độc Long Thiền!”

Một tiếng kêu sợ hãi không biết được phát ra từ đâu, nhưng chỉ nghe giọng nói là đã có thể cảm thấy rõ ràng rằng nội tâm người này đang tràn ngập sự kinh hãi.

“Độc Long Thiền!”

“Vậy mà lại là…”

Rất nhiều sư trưởng của các chốn tu hành cùng thí sinh đều hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.

Cuối cùng vẫn có người nhận ra được thanh kiếm này.”

Bên trong một căn lều, Tịnh Lưu Ly cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Đạm Thai Quan Kiếm có chút cảm khái mà quay đầu lại, nhìn vào bóng Đinh Ninh đang chìm trong ánh hoàng hôn.

Thanh kiếm này là một truyền kỳ.

Nó từng là bội kiếm của Liên Phả, tu hành giả mạnh nhất Vương triều Đại Triệu ngày xưa.

Bên trong thanh Huyền Thiết Kiếm nhìn rất bình thường này kỳ thật có khảm một viên Đan tinh được lấy ra từ cơ thể của Độc Long. Tùy vào chân nguyên mạnh hay yếu mà Đan Tinh sẽ tiết ra các loại độc tố khác nhau, nhưng chuôi kiếm của thanh kiếm này lại được chế tạo từ sừng của Hoàng Long, có thể dễ dàng triệt tiêu được sự uy hiếp của độc tố.

Trong cuộc chiến giữa hai triều Tần, Triệu, có lần thanh kiếm này đã giết hơn một vạn quân Tần.

Bởi lẽ đây là chuyện xưa từ vài thập niên trước, cho nên thanh kiếm này và chủ nhân của nó đã biến mất khỏi tầm mắt của tu hành giả trong thiên hạ rất lâu, có rất ít người nhận ra được nó.

Vậy mà tên thiếu niên quán rượu này lại có thể nhớ rõ.

Chẳng lẽ hắn lại biết sau khi Liên Phả chết, thanh kiếm này thuộc về viên tướng trấn giữ cửa quan Triệu Khoát, cuối cùng khi quân đội Đại Tần công phá cửa quan nó lại được chuyển đến Mân Sơn Kiếm Cốc hay sao?

“Thắng…”

Trương Nghi nhìn Tạ Nhu đang cầm kiếm, nhất thời cũng cảm thấy khó tin.

Nhưng khi vừa run rẩy lên tiếng thì hắn cũng bắt đầu hiểu ra vì sao Tạ Nhu có thể thông qua được cửa ải trước dễ dàng hơn đa số các thí sinh.

Bình Luận (0)
Comment