Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 351 - Q4 - Chương 34: Chịu Đựng

Q4 - Chương 34: Chịu đựng Q4 - Chương 34: Chịu đựng

- Nếu ta đã nói ngươi có thể dồn ép đến mức ả không nhịn được nữa, thì dĩ nhiên là có cách.

Thiệu Sát Nhân nhìn Đinh Ninh, thản nhiên nói:

- Nhưng ả đã Lục cảnh, còn ngươi chỉ mới Tứ cảnh. Ngươi làm sao khiến ta tin là ngươi không phải đang hành động theo cảm tính? Nếu vất vả bức ép được ả tiếp nhận quyết đấu với ngươi, nhưng ngươi lại bị giết chết, thì ta không chỉ tổn thất một chút sức lực như vậy mà thôi.

Đối mặt với chất vấn của Thiệu Sát Nhân, Đinh Ninh chỉ vô cùng đơn giản là ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của gã, nói:

- Ta đã lĩnh ngộ được Tục Thiên Thần Quyết.

Cả người Thiệu Sát Nhân khẽ chấn động, đột nhiên ngẩng đầu.

Đinh Ninh bình thản nghênh đón ánh mắt không chút tin tưởng của gã, khẽ gật đầu.

Thiệu Sát Nhân nhíu mày, đột nhiên nở nụ cười:

- Đúng là một chuyện thú vị.

***

- Trước tiên, ta muốn giết ả cung nữ kia, sau đó nghĩ cách giết Lương Liên, cướp Đại Phù Thủy Lao. Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì chúng ta có thể rời khỏi Trường Lăng. Kế hoạch của ta là vậy.

Trở về tiểu viện nơi sâu nhất trong Mặc Viên, Đinh Ninh không để Trưởng Tôn Thiển Tuyết đến tìm hắn như thường lệ, mà đến thẳng bên ngoài phòng ngủ của nàng, nói:

- Giết ả cung nữ kia trọng yếu đến vậy sao?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không ra ngoài, chỉ có giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vọng ra.

- Được Mân Sơn Kiếm Tông chú ý càng nhiều, thì những việc ta muốn làm càng thêm khó khăn hơn. Nếu muốn làm một vài chuyện tránh khỏi tai mắt của Mân Sơn Kiếm Tông, thì trước hết phải để họ thấy ta đủ cường đại đã.

- Muốn giết chết cung nữ kia trước khi Lương Liên rời khỏi Trường Lăng, ta không cảm thấy ngươi có thể làm được.

- Không thể tưởng tượng được, thì sẽ không làm được. Chỉ cần ta có ý nghĩ như vậy, Mân Sơn Kiếm Tông nhất định sẽ làm vài chuyện gì đó cho ta. Bởi vì ta đã là đệ tử lĩnh ngộ được Tục Thiên Thần Quyết của Mân Sơn Kiếm Tông.

Đinh Ninh cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, nói tiếp:

- Cô đã đặt cược vào Dạ Sách Lãnh, đã cược thắng. Nhất định Dạ Sách Lãnh sẽ làm vài thứ gì đó. Nàng ta đã ở Trường Lăng lâu đến vậy, thì mấy thứ nàng ta làm, chắc chắn sẽ không tầm thường.

Trong phòng một mảnh yên tỉnh.

- Ngoại trừ Dạ Sách Lãnh, chúng ta còn có Tạ gia. Tạ Trường Thắng và Tạ Nhu cũng sẽ giúp ta. . .

Đinh Ninh nói tiếp:

- Cho nên nghĩ kỹ lại, lần báo thù này sẽ nhanh hơn, sẽ có nhiều hi vọng hơn.

Nói xong câu này, không nghe thấy trong phòng vọng ra thanh âm gì nữa, Đinh Ninh bèn quay người rời đi.

Thật ra mấy chuyện này cũng chỉ là lời tán nhảm vô dụng giữa hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết như những lần nói chuyện thường ngày mà thôi. Nhưng hôm nay hắn cố tình tìm Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói mấy lời này, là vì cảm giác được tâm tình của nàng tựa như có chút sa sút.

Nói thế nào đi nữa, hắn vẫn hi vọng Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thể vui vẻ lên một chút.

Chỉ là lúc này, phân tích mãi hắn cũng không biết lí do vì sao Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại không vui.

Ngay khi hắn chuẩn bị quay người trở về phòng, thì giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại vọng ra.

- Trước kia ngươi tính toán không bỏ sót chuyện gì, là vì ngươi đều làm từng bước một. Nhưng lần này chỉ vì quá mức lo lắng cho Lâm Chử Tửu trong Thủy Lao nên tâm tình ngươi đã rối loạn. Năm đó hắn bại, là bại do tâm loạn, bại là do quá mức để tâm tới những người ở bên cạnh hắn….Nếu như ngươi muốn báo thù thành công, cũng đừng dẫm vào vết xe đổ của hắn.

Thân thể Đinh Ninh sững lại.

Giọng nói của Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn cứ vang lên bên tai hắn:

- Loại chuyện báo thù này, nhất định phải thật lãnh khốc. Nếu như năm đó hắn không hề để ý đến sinh tử của mấy người kia, mưu rồi hành động, như thế thì đã sớm báo được thù rồi. Nếu không muốn ta chết, thì không cần phải lo lắng chuyện sống chết của ta. Bây giờ như vậy, sau này cũng thế.

Đinh Ninh chậm rãi cúi đầu xuống, hắn không đáp lại gì cả, chỉ lặng yên trở về phòng ngủ của mình.

***

Cỗ xe ngựa của Giám Thiên Ti chậm rãi xuyên qua mấy ngõ phố trong Trường Lăng, nghênh đón rất nhiều ánh mắt kính sợ và phức tạp nhìn theo, cuối cùng dừng lại tại trước cửa viện của Dạ Sách Lãnh.

Bạch Sơn Thủy xuyên qua tiểu viện u tĩnh, cảm nhận được có tiếng động bên trong, gương mặt trong sáng chậm rãi nở một nụ cười mỉm.

Nàng không đi về phòng ngủ của mình, mà chầm chậm bước về phía nhà bếp.

Mở cửa nhà bếp ra, Dạ Sách Lãnh với một thân quần áo trắng đang ngồi lặng yên trước bếp lò.

- Tâm tình của ngươi hình như rất không tồi.

Dạ Sách Lãnh không quay đầu lại, thản nhiên nói.

Bạch Sơn Thủy mỉm cười, đáp:

- Thanh danh đại nghịch tuy vang dội, nhưng lại chỉ toàn độc lai độc vãng, không có lấy một chỗ dựa. Lần này không phải chỉ một mình đơn độc giãy dụa, mà đột nhiên còn có thêm nhiều bằng hữu cùng đối nghịch với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ như vậy, tâm tình ta tất nhiên không tệ.

Dạ Sách Lãnh cũng nở nụ cười. Nhìn nghiêng qua cũng thấy được cái lúm đồng tiền bên má nàng.

- Nhìn qua, tâm tình ngươi cũng không tệ.

Bạch Sơn Thủy kéo chiếc ghế trúc bên cạnh đến ngồi xuống cạnh Dạ Sách Lãnh. Đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc truyền ra từ trong ấm thuốc trên bếp lò. Gương mặt nàng chợt biến, lại có chút nghẹn ngào:

- Hoàng Tê Giác, Hải Lưu Ly, Ngao Long Đan... Trấn Hải Thảo... Sao ngươi lại có thể có nhiều như vậy...

Dạ Sách Lãnh quay đầu, nhìn thấy Bạch Sơn Thủy biến sắc như vậy có chút đắc ý, lại nhìn thấy bộ ngực Bạch Sơn Thủy khẽ phập phồng, nhớ tới lời mình nói trong tiểu viện của Triệu Trảm khi mới trở về Trường Lăng, nàng nhịn không được hé miệng cười trêu:

- Nữ tử hải ngoại có nhiều người ngực lớn. Tuy ta đã ở hải ngoại nhiều năm, nhưng so ra vẫn kém xa Bạch cung chủ.

Những lời này tựa như là một câu nói vô thưởng vô phạt, thế nhưng Bạch Sơn Thủy lại như đột nhiên hiểu ra, đôi mắt thanh tú khẽ nheo lại.

- Ngươi đã tu hành ở hải ngoại nhiều năm, đấu thú giết giao, nhập hải kiếm dược, có được nhiều Linh dược thế này sao lại không sử dụng?

Dạ Sách Lãnh kiêu ngạo cười cười, cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Bạch Sơn Thủy, mà nói:

- Nếu tu hành quá nhanh, Trịnh Tụ làm sao yên tâm đối với ta được.

Vẻ mặt Bạch Sơn Thủy chợt nghiêm lại:

- Trước đây người ta nói Dạ Ti Thủ là thiên tài tu hành hiếm thấy ở Trường Lăng nhưng ta lại không cho là đúng, còn thầm nghĩ rằng đã đạt được chân truyền của “người đó” mà cảnh giới tu hành chẳng qua chỉ có vậy. Hôm nay mới hiểu, thì ra Dạ Ti Thủ cố tình khống chế tốc độ tu hành của mình lại.

Nhìn Bạch Sơn Thủy nghiêm túc như vậy, nhưng Dạ Ti Thủ lại không cho là đúng, chỉ lắc đầu:

- Thiên tài chân chính năm đó, ngoại trừ Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, còn lại đã chết hết từ lâu rồi.

Lần này Bạch Sơn Thủy không đáp lại câu nói của nàng, chỉ cau mày lại, có chút cảm khái nói:

- Kiếm được nhiều linh dược tại hải ngoại như vậy, ngươi lại không dùng đến. Lúc đó lại không có bất kỳ tin tức gì về Cửu Tử Tằm, “người nọ” cũng hoàn toàn biến mất trong tất cả cố sự của Đại Tần các ngươi, vậy mà ngươi vẫn có thể chịu đựng được…Đời ta rất hiếm khi bội phục ai, còn người đời đều nói Dạ Ti Thủ ngực nhỏ nên lòng dạ cũng nhỏ, nhưng ta lại thật lòng bội phục Dạ Ti Thủ.

- Kiểu như nắng hạn gặp mưa rào, một khi đã có tin tức, rồi sợ bản thân là người trong cuộc, tâm tình bị ảnh hưởng khiến mọi chuyện dễ xảy ra vấn đề. Tên thiếu niên quán rượu kia là truyền nhân của hắn, lại nói đến những chuyện thiếu niên đó bày mưu nghĩ kế làm ra, ta không tự chủ mà đặt cược mọi thứ lên người hắn.

Dạ Sách Lãnh nhìn ấm thuốc đang sôi sục trên bếp lò, chậm rãi nói tiếp:

- Hôm nay ngươi gặp hắn, lại không mang theo cái chấp niệm như ta, chắc hẳn sẽ nhìn thấy vài thứ rõ ràng hơn so với ta. Ngươi đừng ngại nói thẳng cho ta biết, ta làm như vậy có vấn đề gì hay không?

Bạch Sơn Thủy cười cười, nói:

- Ta giao Cô Sơn Kiếm Tàng cho hắn. Ngươi nói xem có vấn đề gì hay không?

Dạ Sách Lãnh giật mình.

- Ngươi cảm thấy hài lòng với biểu hiện cẩn thận trước kia của hắn, cho nên mới đem hết thảy đặt cược lên người hắn.

Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh, có chút ngạo nghễ đáp:

- Ta đặt cược tất cả lên người hắn là vì nguyên nhân khác. Ta thấy tính tình hắn chân thật, khi đạt được Cô Sơn Kiếm Tàng cũng không đặc biệt mừng rỡ mà lại càng thêm lo lắng thâm trầm. Cái loại lo lắng này là đến từ băn khoăn cho an nguy của người khác.

Dạ Sách Lãnh đã trầm mặc một lát, nói:

- Sở dĩ hắn thất bại, chỉ bởi vì chưa đủ lãnh khốc. Không nghĩ tới truyền nhân của hắn cũng như vậy.

Bạch Sơn Thủy nhìn nàng một cái.

- Như thế thì tốt chứ sao.

Dạ Sách Lãnh lắc đầu, ánh mắt rơi xuống ngực nàng ta, không khỏi nghĩ thầm trong lòng, nữ tử này không chỉ có ngực lớn mà lòng dạ cũng rất lớn.

Dường như Bạch Sơn Thủy hiểu được ý tứ trong ánh mắt nàng bèn trừng mắt liếc nàng một cái, nói:

- Lo nấu thuốc của ngươi cho tốt vào, nấu gần khô rồi, uổng phí tâm huyết nhiều năm như vậy.

***

Đôi lời dịch giả (hoangtruc) về tên chương:

(*) Nguyên bản tên chương là "熬" (Ngao), từ này có lẽ mang 2 nghĩa:

1. "Chịu đựng": ý nói về sự nhẫn nhịn chịu đựng của Dạ Sách Lãnh trong bao nhiêu năm qua.

2. "Nấu": ý nói về chuyện Dạ Sách Lãnh đang nấu thuốc (một trong hai phân cảnh quan trọng của chương - trong lúc nấu thuốc, Dạ Sách Lãnh đối thoại rất nhiều với Bạch Sơn Thủy).

Bình Luận (0)
Comment