Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu, nhưng nghĩ đến Đinh Ninh sẽ làm mấy chuyện này trước mắt mình nên cũng không phải suy nghĩ thêm nhiều, chậm rãi cất tiếng nói:
- Tuy rằng không biết ngươi cùng Tạ gia qua lại như thế nào, nhưng mà e rằng Tạ Trường Thắng sợ Tạ gia không muốn cho ra quá nhiều tiền tài là lo lắng vô cớ rồi. Tạ gia Tiêu vĩ tín tương đương với thư báo ân, muốn tất cả những người Quan Trung từng thụ qua ân huệ của Tạ gia hết lòng tương trợ, như vậy sao có thể keo kiệt tiền tài.
- Suy nghĩ nhiều là suy nghĩ nhiều, ít ra hắn đem tình bạn hữu so với bất cứ thứ gì đều trọng yếu hơn.
Đinh Ninh nhìn viên Dạ Hỏa Minh Châu trong tay, rất nghiêm túc nói ra:
- Cái này chính là một trong những phẩm chất sáng giá nhất của hắn.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nghĩ đến biểu hiện của hắn từ lúc Mân Sơn Kiếm Hội cho đến bây giờ, cảm thấy tựa như Đinh Ninh nói cũng không phải không có đạo lý.
Đinh Ninh cười một cách khó hiểu, nhìn Tịnh Lưu Ly mặc bộ y phục màu trắng cực kỳ bình thường hỏi:
- Ngươi vì sao không mặc y phục của Mân Sơn Kiếm Tông?
- Thông qua y phục của Mân Sơn Kiếm Tông, người ta rất dễ dàng đoán ra được ta là ai. Không phải bởi vì tu vi của ta, mà bởi vì thận phận của ta nên không có mấy kẻ dám trêu vào. Làm việc mà bị người ta nhìn chòng chọc thì cũng không tiện.
Tịnh Lưu Ly nhìn thoáng qua Đinh Ninh, nói:
- Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cũng không có ai ngại có quá nhiều.
Đinh Ninh lại nở nụ cười,
- Tại một nơi như Trường Lăng này, muốn gây phiền toái cùng chiến đấu cũng không đơn giản, chỉ cần đến lúc đó ngươi không hiềm ta lợi dụng ngươi là được.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên:
- Nếu như muốn theo ngươi học tập, trong thời gian này ta tất nhiên là học trò của ngươi. Ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút, nói:
- Bảo ngươi hỗ trợ đào đất trồng hoa cũng được?
Tịnh Lưu Ly nhìn hắn một cái, rất dứt khoát mà hỏi:
- Muốn đào ở đâu, trồng hoa gì?
Đinh Ninh nhìn nàng nở nụ cười,
- Ngươi đeo kiếm vẫn làm cho người khác chú ý, quá mức sắc bén, kiếm cũng thu lại.
Quá mức tùy tính thì hoàn toàn sẽ không khiến người khác chú ý.
Không người nào nghĩ tới thiên tài được Mân Sơn Kiếm Tông cực kỳ coi trọng, Tịnh Lưu Ly lại đi vào Trường Lăng mà không có một chiếc xe ngựa, không có một gã sư trưởng đi cùng.
……….
Tất cả mọi người, nhất là trong tư liệu của các đại nhân vật thật sự, Tịnh Lưu Ly luôn luôn có Đàm Thai Quan Kiếm – người xuất kiếm nhanh nhất Mân Sơn Kiếm Tông đi bên cạnh.
Theo bọn hắn, Đàm Thai Quan Kiếm luôn luôn đi bên cạnh Tịnh Lưu Ly cũng không phải là dạy bảo, mà mục đích chính là bảo hộ.
Tịnh Lưu Ly bản thân lại có thủ đoạn ẩn nấp hành tung.
Vì vậy, dù cho Dung cung nữ có tai mắt khắp cả Trường Lăng cũng không biết rằng Tịnh Lưu Ly đã đi ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông, lẻ loi một mình đi vào Mặc Viên của Chu gia.
…….
Cung nữ họ Dung thông thường sinh hoạt cũng không đơn điệu như những cung nữ bình thường khác, từ một ý nào đó mà nói, nàng giống như là một cái bóng của hoàng hậu Trịnh Tụ, một cái ý chí chạy khắp Trường Lăng.
Nàng cần thường xuyên ra vào Hoàng Cung, thậm chí có lúc nàng phải đi quận Giao Đông xử lý một chút công việc bí mật, vì vậy thường ngày nàng cũng không có ở trong cung. Nàng thường xuyên cư trú trong ngõ hẻm Nam Thiên La, trong cái ngõ nhỏ đó phần lớn cũng là gia quyến của những người trong nội cung.
Đình viện của nàng cũng không lớn, nhưng mà nằm tại ví trí tốt nhất của cái hẻm này, trên đình viện của nàng có một dòng nước, mà chỗ đình viện của nàng chính là nơi đầu nguồn hình thành một cái dòng suối thanh tịnh.
Thị nữ hầu hạ của nàng đã theo nàng mấy năm, vì vậy hiểu rất rõ ràng sở thích của người quý nhân trong nội cung này, biết rõ người quý nhân trong nội cung này mỗi sáng sớm rất thích băng ẩm, vì vậy lúc sáng sớm khô ráo của mùa hạ sẽ đi lấy ít nước suối thật trong làm canh giải nhiệt hạt sen hoặc đậu xanh, thêm vào chút ít vụn băng để ướp lạnh.
Trong những ngày mùa hè, sau khi rửa mặt lúc sáng sớm rồi uống một chén canh ngâm băng, ăn một ít rau xanh cùng trái cây, điều này đã trở thành thói quen rất nhiều năm nay của cung nữ họ Dung.
Thói quen lâu ngày dần dần biến thành một điều gì đó tự nhiên.
Lúc sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, cung nữ họ Dung cẩn thận rửa mặt, sau đó đi vào đình viện, ngồi trong nội viện phủ đầy cây nho, mở cái tráo trúc* đã được đậy lại từ trước lên. Cầm cái chén canh đậu xanh, lông mày nàng không tự giác được nhăn lên.
*Tráo - cái lồng bàn
Không đợi nàng mở miệng, một thị nữ bên cạnh đã hạ thấp giọng nói khó khăn nói ra:
- Thật sự là trùng hợp, phòng băng của nhà Lý Ký phía Nam đã đóng cửa, mà phòng băng xa hơn ở phía Thành Tây lượng băng dự trữ đã bán hết sạch, vì vậy vụn băng để ướp lạnh cái này nhất thời không tìm ra được.
Thói quen đã hình thành bị phá vỡ tất nhiên sẽ khiến tâm tình người ta không được tốt, huống chi cung nữ họ Dung hiểu rất rõ một cái phòng trữ băng đủ để cung cấp cho rất nhiều phú hộ sử dụng trong suốt mùa hè đã bán hết là khái niệm như thế nào.
Cái này quá dễ làm cho người ta liên tưởng tới Tiêu vĩ tín của Quan Trung Tạ gia đã phát ra.
- Vung tiền như rác chỉ để cho ta không uống được một chén canh đậu xanh ướp lạnh?
Chậm rãi bưng chén canh đậu xanh lên uống, trên gương mặt trắng sáng như sứ của nàng không có một chút tức giận, ngược lại khóe miệng của nàng lại xuất hiện một chút tươi cười cùng trào phúng.
- Suy nghĩ của những Quan Trung hào khách này thật là thú vị.
Một chén canh đậu xanh ướp lạnh bất quá cũng chỉ làm cho nàng không vui một chút, xem ra cũng không thể nào ảnh hưởng được cái gì, nhưng mà đúng lúc nàng đang châm biếm nói ra, bưng chén canh lên chuẩn bị uống một hơi, nàng hơi nhích mũi một chút, lông mày lập tức nhíu lại.
- Là cái gì mà thúi như vậy?
Thị nữ bên cạnh nàng theo bản năng mà bịt kín miệng mũi, chán ghét lẫn buồn bực nói ra.
Cái ngõ hẻm này trước đây rất thanh tịnh, bây giờ cũng mơ hồ phát ra tiếng chửi rủa khó chịu, rất nhiều âm thanh mở cửa mà ra.
Cung nữ họ Dung là một tu hành giả cường đại, cho nên nàng căn bản cũng không cần đi ngoài mà vẫn biết ngoài đó xảy ra chuyện gì.
Một vài đoàn xe ngựa thồ đi ngang qua phụ cận cái hẻm.
Mà vài đoàn xe ngựa thồ này lại vừa vặn đi ngay đầu hướng gió.
Đoàn ngựa thồ này cũng chỉ là vận chuyện một ít hàng hóa bình thường, chỉ là thời tiết quá nóng, trên người những con ngựa này tản ra mùi vị cực kỳ khó ngửi.
Mùi tanh tưởi càng nhiều hơn nữa đến từ chính túi phân sau lưng mỗi con ngựa.
Trong túi phân kia có một ít phân ngựa tỏa ra mùi vị làm cho mấy trái nho trên giàn đang sinh trưởng bị hun đến mức muốn lên men, làm cho người ta cảm giác trên người phát ra mùi vị cơm nhão bị thiu.
Nàng còn nghe thêm được tiếng quát mắng vang lên, ánh mắt hơi trầm xuống, sắc mặc dần dần trở nên khó coi.
Những người đẩy cửa ra bên ngoài thương lượng cùng đoàn xe ngựa thồ cũng không có đạt được bất cứ kết quả gì.
Bởi vì đoàn ngựa thồ kia làm việc hoàn toàn đúng, không có bất cứ vấn đề gì. Mặc dù là những túi phân kia tỏa ra mùi vị tanh tưởi nhưng mà đó là đồ vật thiết yếu khi đi trong thành, túi phân treo ở sau mỗi con ngựa làm cho những con ngựa này đi trong đường phố không có rơi vãi phân ngựa ra ngoài.
Tuyến đường mà đoàn ngựa thồ đi qua cũng là con đường mà họ có quyền được đi, cư dân xung quanh ngõ hẻm muốn cản trở đoàn ngựa thồ đi tiếp thì thật không có chút đạo lý nào.
Nhưng mấu chốt chính là, nơi đây bình thường không có đoàn ngựa thồ đi qua, hơn nữa lại đứng ở nơi đây ngay vào giờ phút này.
Quan trọng hơn nữa là những cái con ngựa kia thải ra phân và nước tiểu hết sức tanh tưởi, chứng tỏ rằng chúng đã được ăn một loại cỏ đặc thù nào đó.
Có thể càn rỡ trực tiếp mua hết một căn phòng dự trữ băng thì tất nhiên có khả năng khiến cho đoàn ngựa thồ này đi trái đường mà vòng qua nơi đây.
Mấy cái này chẳng qua cũng chỉ là một chút thủ đoạn vô sỉ nhỏ nhoi, ảnh hưởng cũng chỉ là một chút tâm tình của nàng, nhưng mà Tạ gia vừa phát ra tiêu vĩ tín không lâu liền xuất hiện chuyện như thế, như vậy rõ ràng hết thảy mọi thứ chỉ để nhắm vào nàng.
Trầm mặc một vài giây, nàng ngầng đầu lên quát bảo mấy tên thị nữ đang chuẩn bị chạy ra cửa lý luận với đoàn ngựa thồ kia, đồng thời cho người chuẩn bị xe.
Nếu như hoàng hậu chính miệng ân chuẩn cho nàng an toàn, vì vậy nàng biết rằng chỉ cần mình không đáp ứng quyết chiến cùng Đinh Ninh thì không cần cân nhắc chuyện an toàn của bản thân.
Nàng hiểu rất rõ những người Quan Trung này nếu đã vô sĩ thì có vô số thủ đoạn mà nàng không thể nào nghĩ tới.
Dù là có giải quyết phiền toái trước mắt thì sẽ có thêm nhiều phiền toái mới.
Nếu không muốn cho nàng yên ổn ở nhà dùng điểm tâm thì chỉ cần đổi một chỗ khác là được.
Trường Lăng lớn như vậy, chẳng lẽ những hào khách Quan Trung này có thể dùng đoàn ngựa thồ lấp hết?
Nàng đi ra ngoài sân nhỏ, leo lên xe ngựa.
Không có phát sinh điều gì ngoài ý muốn, xe ngựa nhanh chóng ly khai cái hẻm nhỏ hôi thôi ngút trời này, bắt đầu hướng về một cái hẻm nhỏ u tĩnh, vắng vẻ.
Trong cái hẻm nhỏ này có rất nhiều tiểu điếm có thức ăn hết sức thanh cao cùng tao nhã.
Nhưng mà nàng ở trong chiếc xe ngựa này còn chưa kịp lái vào hẻm, một gã một nam tử mặc áo ngắn, nhìn qua rất hào phóng, đi qua từng cái cửa hàng, đồng thời thanh toán cho lão bản mỗi cửa hàng một khoản tiền tương đương mấy ngày doanh thu, muốn những cái cửa hàng này đóng cửa, không buôn bán.
Một vài khách nhân đang dùng cơm trong cửa hàng cũng nhận được một khoản bồi thường kha khá đều vui sướng rời đi.
Chỉ có một người duy nhất không vui chính là cung nữ họ Dung này.
Lúc xe ngựa nàng tiến vào cái hẻm này, trong hẻm đã trở nên u tĩnh, hầu như tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Nàng giống như một trận ôn dịch.
Tất cả những nơi nàng đến như là biến thành một khu vực chết.
Ánh nắng đã bắt đầu lan tỏa, nóng muốn trêu ngươi.
Xa phu bắt đầu rối rắm, không biết làm như thế nào, nàng trầm mặc một chút rồi nói:
- Đi Hỉ Sáo Lâu.
Hỉ thượng mi sao (**), Hỉ Sáo Lâu là một trong những tửu lâu nổi tiếng nhất Trường Lăng, hơn nữa lửu lâu này còn thuộc về quận Giao Đông.
Nàng không tin những người Quan Trung này có cách khiến nàng không thể nào ở trong tòa tửu lâu này yên tĩnh ăn uống.
Xa phu rất quen thuộc chỗ tửu lâu này, xe ngựa tựa hồ cũng trở nên mau lẹ hơn một chút, thành thạo tiến đến một cây cầu đá cách tửu lâu không xa, bánh xe hơi hơi nhảy lên, tựa như muốn bay lên.
Nhưng mà vào lúc này, cung nữ họ Dung đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nàng nghe được rất nhiều tiếng vó ngựa.
Những nơi trước đây nàng đến giống như là ôn dịch lướt qua, trở thành một con phố chết, nhưng lúc này nàng đi đến thì bỗng nhiên đường phố lại hết sức náo nhiệt.
Nhiều ngõ nhỏ xung quanh xuất hiện rất nhiều đoàn ngựa thồ.
Những đoàn ngựa thồ này tựa hồ cũng rất gấp, ai cũng vội vã giành đường.
Vì thế mà trong khoảng thời ngắn, xung quanh xe ngựa của nàng trở nên chật chội như nêm.
Vố số tiếng ồn ào ầm ĩ theo đoàn ngựa thồ vang lên.
Sau đuôi mỗi một con ngựa đều mang theo một túi phân, từ trong ấy tản ra một tảnh tưởi xông lên người.
Nàng giống như đang đặt mình trong một đống phân.
Nhưng cũng vào lúc này, nàng tựa như cảm ứng được điều gì, dọc theo khe ở trên bức rèm của xe ngựa nhìn ra ngoài.
Chỗ đó chính là Hỉ Sáo Lâu.
Trước lan can trên lầu cao, một gã thiếu niên mặc thanh y bình thường đang đứng đạm nhiên nhìn nàng như đang ngắm phong cảnh, trong tay còn bưng một chén canh đậu xanh ướp lạnh, bên ngoài chén còn đọng lại đầy những giọt nước.
============
Chú thích:
** Hỉ thượng mi sao – Ở Tàu Khựa (Việt Nam cũng có), chim Hỉ Thước (Hay còn gọi là chim khách, còn có tên là Bồ Các ở miền Bắc, Ác Là ở miền Nam Việt Nam) được xem như là loài chim mang đến điềm lành, người ta cho rằng loài chim này có thể biết trước được sự việc, chim Hỉ Thước “喜鹊”, chữ đầu tiên là “喜” (Hỉ) có nghĩa là tốt lành, hạnh phúc. Còn các nhánh của hoa Mai là “梅梢” nghe giống giống như là đuôi lông mày “眉梢”. Như vậy, sự kết hợp này mang ý nghĩa như là “thật vui mừng khi biết được một điều tốt lành” – Hỉ thượng mi sao – Nhướng mày vui mừng.
Cụm từ này xuất phát từ một trong những trong những ý nghĩa của loài hoa Mai với phong thủy, nếu bạn đọc có hứng thú tìm hiểu thêm thì google search cụm từ “Chim Ác Là & hoa Mai phong thủy”. Có rất nhiều điều thú vị đấy nhé! – Dịch giả Amschel.