Đội quân này dường như đã trải qua bôn ba gian khổ quá lâu, thậm chí ngay cả đế giày trên chân rất nhiều người cũng đã bị mài mòn, thậm chí vết máu và đế giày vỡ vụn dính lại cùng một chỗ, nhìn qua cực kỳ thê thảm, nhưng không biết vì sao trong nháy mắt đội quân này xuất hiện, đã hấp dẫn tầm mắt của vô số người trên chiến trường này, làm cho trái tim người ta đập nhanh một cách khó hiểu.
Một tia cười lạnh xuất hiện ở khóe miệng Triệu Hương Phi, nàng thả người tung bay cực kỳ nhẹ nhàng, nhảy về phía sau.
Mỗi hành động của nàng đều cực kỳ đơn giản dứt khoát giống như khi tiến công lúc trước.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ tuôn ra ở lòng bàn chân nàng đã hình thành cái hố thật lớn trên mặt đất lại tiếp tục chấn động mãnh liệt, mà bóng dáng của nàng cực kỳ dứt khoát biến mất ở trung tâm cái hố này, xuất hiện ở xa xa phía sau, sau đó biến mất thêm lần nữa, xuất hiện ở chỗ càng xa nơi hậu phương.
Ba lần như vậy, bóng dáng của nàng thậm chí đã xuất hiện ở phía sau hơn bảy vạn người Sở.
Mà hơn bảy vạn người Sở kia lại giống như là bức tường của nàng.
Sau đó nàng tựa như quần chúng, không hề có phong phạm của Tông sư và Hoàng thái hậu ngồi xuống, tựa như tùy ý ngồi xuống bên hồ trước đó, nhưng khác biệt chính là lúc này nàng đã mặc Phượng y hào quang vạn trượng.
Mấy Tông sư trong quân Tần chuyển thiên địa nguyên khí như núi tới, song không ngờ đến việc nàng lại bày ra tư thái như vậy, đây rõ ràng là không chiến mà chạy, nhưng tư thái đơn giản dứt khoát của nàng lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy không thể chê bai chuyện này, thậm chí đây là điều đương nhiên.
Mấy gã Tông sư này không chỉ có loại cảm giác khó chịu khi một quyền rơi vào chỗ trống, thậm chí còn có một loại cảm giác thất bại khi chưa từng giao thủ đã thấp bé hơn đối thủ.
- Giết!
Trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng quát trầm trọng đến cực điểm, làm cho hô hấp của mấy Tông sư này đều chậm lại trong một tích tắc đó.
Tiếng quát này đến từ đội quân đột nhiên xuất hiện kia, thanh âm phát ra từ mỗi người bên trong đó, thế nhưng bởi vì quá mức chỉnh tề, gần như ra khỏi miệng cùng một lúc, cho nên tiếng quát này lại giống như phát ra từ một người.
Theo tiếng quát này, tất cả những người trong đó đều lấy binh khí mang theo ra, tiếp theo lại làm một động tác chỉnh tề, mở vải vóc bọc trên binh khí.
Dưới vải vóc đều là một mảnh ánh vàng chói mắt, khi tất cả mọi người trong đội quân này đồng thời xé vải vóc bao bọc binh khí, những ánh vàng này đã hoàn toàn liên kết thành một mảnh, tựa như vô số mặt trời nhỏ nối liền với nhau, biến thành một vầng mặt trời chói mắt thật lớn bốc lên ở trên chiến trường này.
Tất cả những người trong đội quân này đều không mặc áo giáp, song khi tắm rửa trong ánh vàng này, cả người bọn họ đều được mạ một tầng giáp vàng, hơn nữa mỗi người trong bọn họ đều gần như có khí tức y hệt nhau, một loại ý chí cứng cỏi cường đại đến cực điểm, khiến cho đội quân này hiện tại có vẻ nghiêm trang huy hoàng nói không nên lời.
Mấy tông sư trong quân Tần đều biến sắc, sâu trong mắt tất cả đều tràn ngập cảm xúc hoảng hốt.
Loại cảm xúc này nhanh chóng lan tràn, trải rộng trong quân Tần, mà cùng lúc đó, từng đợt tiếng hoan hô cùng tiếng hò hét rung trời không ngừng nổ vang, giống như dời núi lấp biển ở trong trận hình quân Sở!
- Làm sao có thể!
Ở cuối hàng ngũ quân Tần, Ngụy Vô Cữu trong nháy mắt thoát ly ngoài chiến trường đều hơi thất thần, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Khi ánh vàng như nắng gắt chiếu rọi chiến trường, hiển nhiên đã không cần hoài nghi lai lịch của đội quân này nữa.
Kim Qua Quân của Hướng Diễm vốn là quân đội cường đại nhất vương triều Đại Sở, mặc dù chiến lực thuần túy của mỗi cá nhân chưa chắc đã cường đại như Sát Thần quân của Bạch Khải, nhưng lại có được ý chí cùng phương pháp chiến đấu độc đáo mà các đội quân khác trên đời khó có thể tưởng tượng được, đánh đâu thắng đó ở biên cảnh phía khác của vương triều Đại Sở.
Nhưng đó cũng là ở một chỗ khác!
Cho dù vứt bỏ tất cả giáp vàng, trang bị đơn sơ nhẹ nhàng đi nữa thì làm sao có thể nhanh đến trình độ này?
Trong dự đoán của bất kỳ tướng lĩnh cao cấp nào trong quân Tần, bất kể đội quân này cuối cùng đến vùng Âm Sơn hay là quận Dương Sơn thì đều phải ít nhất mười ngày sau.
Đây chính là phỏng đoán cực hạn nhất.
Hơn mười ngày vượt quá ước tính cực hạn, đây là loại khái niệm gì?
Trong nháy mắt thất thần, Ngụy Vô Cữu chợt cảm thấy thống khổ, thân thể lão không kìm được bắt đầu run rẩy.
Cho đến lúc này, lão mới hoàn toàn nhìn ra dụng tâm hiểm ác của địch thủ Triệu Hương Phi!
Triệu Hương Phi đương nhiên không muốn dùng lực một người, mang theo bảy vạn người Sở này trùng kích bên sườn quân Tần, chỉ là muốn để cho đội quân Tần bên sườn bị nàng dẫn dắt, bắt đầu dây dưa.
Nếu không có Kim Qua quân, nàng thậm chí sẽ không thể sống sót khi quân Tần ở bên cánh trùng kích.
Song giờ phút này, trận hình của quân Tần bên cánh đã loạn bởi vì nàng, ngay cả trận hình Phù khí cũng không ổn định, thời điểm này chính là lúc tốt nhất để Kim Qua quân đánh tới.
Kim Qua quân xông lên cánh này, quân Sở bên trong hiển nhiên cũng không phải ngu ngốc, trong ngoài giáp công, bên cánh quân Tần chỉ sợ sẽ bị đánh tan, ăn tươi nuốt sống rất nhanh.
Hơn nữa bảy vạn người Sở này cũng là người, khí thế như cầu vồng, cũng không phải quân Tần hoàn toàn bao vây những quân Sở này, mà ngược lại quân Sở đang mở miệng, muốn nuốt trọn bọn họ!
- Bắt giặc trước bắt vua!
- Chém thủ cấp Hướng Diễm!
Trái tim của mấy tông sư quân Tần bên cánh kia đều kịch liệt nhảy lên trong tiếng hoan hô và hò hét dời núi lấp biển của quân Sở. Mấy Tông sư trấn thủ cánh bên này có kinh nghiệm chiến trận phong phú cỡ nào, đương nhiên đã nhanh chóng nhìn ra được tình thế lúc này, biết chiến lực của Kim Qua quân vốn bôn ba con đường cực kỳ dài này hiện tại rốt cuộc như thế nào cũng không dễ nói, nhưng đội quân vốn là truyền kỳ này mang yếu tố trí mạng đối với sự tin tưởng và khí thế tăng lên của toàn bộ quân Sở.
Sau khi hơn mười vạn quân đều ở vào trong một loại trạng thái cuồng nhiệt liều lĩnh phấn đầu quên mình, cho dù chỉ là đánh bậy đánh bạ, chỉ sợ cũng không có bất kỳ một đội quân nào trên thế gian này có thể chống lại.
Mấy tên tông sư quân Tần này trong lúc tâm niệm chớp động đều có cùng một ý nghĩ, chỉ có dùng thủ đoạn lôi đình, nhanh chóng ám sát thống soái Hướng Diễm của Kim Qua quân thì mới có thể thay đổi kết quả của trận chiến này.
Mấy tiếng xùy xùy vỡ vụn, mấy gã Tông sư này thúc giục chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, biến thành mấy đường hồng quang nhanh chóng lướt về phía Kim Qua quân, tựa như mấy thanh đại kiếm trong nháy mắt cắt ra hư không, mạnh mẽ chém tới Kim Qua quân.
Mà phía sau bọn họ cũng là tiếng xé gió kịch liệt dồn dập vang lên, có ít nhất thân thể hơn mười Tu hành giả cũng giống như kiếm quang của phi kiếm, theo sát phía sau mấy gã Tông sư, xông về phía Kim Qua quân.
Người Tần vốn dũng mãnh, cho nên khí thế mà hơn mười Tu hành giả này tạo ra trong tích tắc này thậm chí hoàn toàn không thua gì Kim Qua quân.
Hơn nữa trong nháy mắt này, trong đội hình quân Tần cũng vang lên từng đợt tiếng quát lớn,
- Kim Qua quân thì như thế nào, đội quân nào của chúng ta không bằng bọn chúng? Bôn ba mà đến như thế thì chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Có lượng lớn Phù khí bên trong quân Tần được kích phát theo những tiếng quát lớn này, từng đợt hồng quang như phong bạo dồn dập vẩy xuống trận hình quân Sở.
- Chém đầu?
Nhìn kiếm quang do mấy gã Tông sư nước Tần dẫn đầu, nghe thấy từng đợt tiếng quát trong quân Tần lúc này, Triệu Hương Phi lại tùy ý ngồi trên mặt đất cười cười, khẽ nói một cách đầy châm chọc,
- Kim Qua quân mà ngay cả ta cũng không thể nào đối mặt để lấy đầu lâu Hướng Diễm, huống chi là các ngươi? Người nào bị chém đầu còn chưa biết?