Tiếng nước nổ vang, hạm đội thiết giáp khổng lồ tràn ngập mặt sông đang tiến về phía Sở đô gần trong gang tấc.
Dòng nước trên sông bị nguyên khí trên thiết giáp hạm đè ép, phát ra thanh âm giống như lưu ly vỡ vụn.
Nó giống như một thế giới và thời đại mới tiến đến, kéo theo một cảm giác áp bức không thể diễn tả bằng lời.
Bên trong bến tàu và cảng ven sông này cũng có không ít binh thuyền và thương thuyền của vương triều Đại Sở neo đậu, nhưng chỉ riêng dòng nước trùng kích cũng đã khiến cho những chiếc thuyền này chen chúc cùng một chỗ, va chạm vào nhau, rất nhiều chiếc thậm chí còn trực tiếp biến dạng, nổ tung. (binh thuyền, thương thuyền: thuyền của quân đội và thương nhân)
Trên các bức tường thành dọc theo sông, sắc mặt nhiều Tu hành giả và quân sĩ lộ ra vị đắng.
Bọn họ vẫn như tượng sắt đứng trên tường thành, một bước không lùi, song ngay cả Tông sư như Bạch Sơn Thủy cũng không thể ngăn cản hạm đội này chút nào, bị ép xuống đáy sông, không biết sống chết, vậy bọn họ làm sao có thể ngăn cản.
Đứng ở chỗ này đã là vinh quang cuối cùng của bọn họ.
Rất nhiều quyền quý và phú thương trong thành đang suy nghĩ chạy trốn hoặc đầu hàng, đoàn xe hỗn loạn thậm chí còn va chạm vào nhau, ngăn chặn con đường lúc bình thường rất rộng rãi.
Một số văn sĩ không tiếc mạng sống thì ngâm tụng một ít câu danh ngôn lưu truyền thiên cổ, sau đó đâm đầu vào trong nước sông.
Chỉ có hạm lớn U Phù đang tiếp cận này vẫn duy trì sự lạnh lẽo tuyệt đối, dưới kiếm khí bao vây, trên boong tàu của những hạm lớn này thậm chí không có một bóng người, ai cũng không biết sau khi một ít cửa khoang mở ra, trong những hạm lớn của vương triều Đại Tần này sẽ có thứ gì trào ra.
Trong Hoàng cung Đại Sở ngày xưa oanh oanh yến yến bây giờ lại là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một ít thanh âm hỗn loạn và khóc lóc đều hoàn toàn biến mất, giống như biến thành một tòa mộ tử khí nặng nề.
Triệu Mộc tiến vào sâu trong Hoàng cung, hai chân lão đạp qua viên gạch ngọc tinh xảo, tiến vào Kim Loan điện hoa mỹ cùng uy nghiêm nhất.
Tòa cung điện này là một trong những kiến trúc vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại cho đến nay, trông qua cực kỳ mảnh mai, nhưng mỗi chi tiết thậm chí mỗi bức phù điêu trên dầm đều khiến những thợ thủ công hàng đầu mất nhiều thập kỷ làm việc chăm chỉ mới tạo ra được.
Muốn xây dựng một tòa điện như vậy chỉ sợ phải tích lũy gần trăm năm, nhưng dựng nên một vương triều có thể có được kiến trúc như vậy thì sao?
Bên ngoài nhìn qua rất mảnh khảnh, thế nhưng bên trong nhìn qua lại vô cùng trống trải, cho dù là lúc triều thần tập trung nghị luận ngày thường thì cũng là như vậy.
Đây chính là tác dụng thực sự của thợ thủ công.
Trong điện lúc này chỉ có một mình Liêu Lăng Quân ngồi trên ghế rồng, cho nên càng thêm trống trải, tới mức thậm chí giống như một mảnh lá cây trôi nổi trong biển lớn, trống trải đến mức làm cho người ta hoảng hốt cùng khó chịu.
Triệu Mộc cách Ly Lăng Quân trăm bước chợt dừng lại, quỳ xuống, hành lễ theo thứ tự quân thần.
Sau đó lão đứng dậy, nhìn thẳng vị vua trẻ ngồi trên ghế rồng, chờ đợi cho y cất tiếng nói.
Liêu Lăng Quân đã lau khô nước mắt và dơ bẩn vương trên mặt, nhưng sắc mặt y cực kỳ trắng, tựa như được bôi lên một lớp phấn trắng vậy.
Bóng người y không ngừng run rẩy trên ghết rồng, da thịt trắng như tuyết đung đưa trong hào quang u ám, sau khoảng mấy hơi thở, một tiếng cầu xin run rẩy vang lên trong điện này:
- Đầu hàng đi.
Triệu Mộc có hai hàng lông mày nhỏ nhắn rất đẹp mắt, nhưng khi nghe được như vậy lại chợt dựng thẳng lên, giống như là lưỡi đao sắc bén.
- Không thể hàng.
Lời nói của Liêu Lăng Quân rất đơn giản, câu đáp lại của lão cũng rất đơn giản, cũng chỉ là ba chữ.
Thân thể Liêu Lăng Quân cứng đờ.
Y dường như hoàn toàn không nghĩ tới vị đại tướng có vẻ cực kỳ khiêm tốn trước mặt y này lại từ chối dứt khoát cùng bình tĩnh như thế.
Loại bình tĩnh này làm cho y liên tưởng đến một thiếu niên mà mình từng gặp trong ngõ nhỏ Trường Lăng.
Trong đại điện tĩnh mịch vang lên rất nhiều thanh âm vụn vặt.
Những thanh âm này giống như rất nhiều con chuột đang di chuyển, cắn xé quần áo.
Triệu Mộc ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thẳng Liêu Lăng Quân, ánh mắt không còn giống như nhìn một vị đế vương nữa.
- Ta rất thất vọng về ngươi.
Lão chậm chạp mà nặng nề nói:
- Nước có thể mất, nhưng linh hồn không thể chết. Trước kia mặc kệ ngươi ấu trĩ đến mức nào, có vấn đề ra sao nhưng ngươi vẫn luôn là Đế vương của Đại Sở, đại biểu cho quốc gia này. Cho dù chúng ta chạy trốn không được quá xa, chết trận trên đất nước này, vậy nước Sở ta vẫn còn có không ít đất đai, còn có rất nhiều quân đội ở bên ngoài. Nhưng nếu ngươi lấy Hoàng mệnh hạ lệnh đầu hàng, chính là phản bội toàn bộ Đại Sở, vứt bỏ toàn bộ những biên quân đang liều chết chiến đấu vì Đại Sở ở bên ngoài, để cho bọn họ hai mặt thụ địch một cách triệt để. (Hoàng mệnh: lệnh của vua)
- Chẳng lẽ bọn họ không thể hàng sao?
Thanh âm Liêu Lăng Quân càng run rẩy.
- Đừng nghĩ quá ấu trĩ.
Triệu Mộc lắc đầu, nói:
- Người Tần sẽ không để cho trăm vạn quân Sở lưu lại, ngươi nên ngẫm lại kết cục sau khi mấy chục vạn quân đội vương triều nước Triệu đầu hàng.
Liêu Lăng Quân nói không nên lời.
- Tất cả những gì xảy ra ở Sở đô hôm nay đều sẽ được ghi chép trong sử sách hậu thế. Cho nên ta khuyên ngươi nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngẫm lại mình sẽ được lưu lại trong sử sách hậu thế như thế nào.
Triệu Mộc hít sâu một hơi, nghiêm túc mà chậm rãi nói:
- Đừng bỏ rơi cả vương triều, ngẫm lại ý nghĩa thân là Hoàng huyết Đại Sở của ngươi. Không cần nghĩ tới việc ta không hàng lại muốn giết chết ta, cho dù ngươi đã thiết lập sát cục trong Hoàng cung này. (Hoàng huyết: huyết thống của Hoàng thất)
Liêu Lăng Quân cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Ánh mắt Triệu Mộc hơi híp lại.
Loại hèn nhát này đối với lão mà nói đã có ý nghĩa là đáp án.
- Không chỉ có ta muốn giết ngươi, Trịnh Tụ cũng đã chuẩn bị tốt.
Thanh âm Liêu Lăng Quân lại vang lên.
Thanh âm của y vang lên lần thứ hai, thanh âm vụn vặt như vô số chuột gặm cắn trong nháy mắt dày đặc như mưa to.
Vô số sát ý bao phủ thân thể Triệu Mộc.
- Ngươi sẽ không có cơ hội hạ ý chỉ đầu hàng. Nếu sinh tử đã không thể tránh khỏi, vậy mấu chốt cuối cùng nằm ở thái độ. Ta nguyện hóa thành ánh sao, ở trong bầu trời đêm dẫn lối cho người lạc đường.
Triệu Mộc không có bất kỳ động tác nào, lão chỉ có chút tiếc nuối mà dùng ánh mắt đáng thương nhìn Liêu Lăng Quân, nói ra những lời này.
Liêu Lăng Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Ta nguyện hóa thành ánh sao, ở trong bầu trời đêm dẫn lối cho người lạc đường."
Những lời này không phải là do Triệu Mộc tự sáng tạo ra, mà là lời nói ghi lại trong quân điển vương triều Đại Sở, người nói lời này chính là một danh tướng quân Sở ngày xưa, trước khi kiên quyết thủ vững cứ điểm mà chết trận, hắn đã lưu lại những lời này. (quân điển: sách về quân sự)
Ngay trước khi sát ý tràn ngập cung điện muốn xé rách Triệu Mộc, một cỗ khí tức cực kỳ cực nóng bao phủ toàn bộ Hoàng cung, muốn thiêu đốt tất cả trong nháy mắt, tựa như có hơn trăm vàng mặt trời đồng thời rơi xuống trong cung điện này.
- Ngươi...
Liêu Lăng Quân rốt cục hiểu được Triệu Mộc muốn làm cái gì, y hoảng sợ thét chói tai.
- Nếu như không phải ngươi vì muốn giết ta mà gọi ta tới đây, ta làm sao có thể có cơ hội để thân quân theo ta đến ngoài cung. (thân quân: quân đội thân tín)
Triệu Mộc không hề có chút đắc ý, chỉ bi ai nhẹ giọng nói:
- Sở Khí nước ta đứng đầu thiên hạ, dùng vũ khí để trấn thủ Hoàng đô nước Sở liều mạng, còn sợ đốt không hết một tòa Hoàng cung sao?
Thân ảnh của lão, Liêu Lăng Quân cùng với tòa Kim Loan điện hoa lệ này, cùng với tất cả cung điện, đình viện còn lại trong Hoàng cung, trong nháy mắt biến mất trong ngọn lửa màu vàng óng.
Thanh âm của lão còn đang lượn lờ trong ánh lửa, tất cả đều nhanh chóng hóa thành đất khô cằn và kiêu ngạo.
Nhiều quân sĩ phát ra tiếng rên rỉ bên ngoài cung điện.
Hỏa diễm màu vàng óng ngưng tụ thành từng đạo từng đạo bắn ra, giống như trăm ngàn con Phượng Hoàng màu vàng óng bay ra từ trong lửa, bay lên bầu trời, lại giống như rất nhiều linh hồn cao ngạo đang nhào về phía tinh không tịch diệt cao xa.
Hoàng cung nước Sở thành tro tàn.