Kiến Càng Rung Cây

Chương 1

01.

Tôi sống lại vào ngày viện trưởng tổ chức khám sức khỏe cho mọi người trong trại trẻ mồ côi.

Ba ngày sau, nhà họ Lâm, một trong những gia đình giàu có của thành phố, bất ngờ muốn nhận tôi làm con nuôi.

Khác với kiếp trước, lần này bố mẹ nuôi đã dẫn theo con gái lớn đến đón tôi.

Tôi lén nhìn chị và thấy những giọt nước mắt kích động trong mắt chị.

Giây phút đó tôi liền hiểu rằng chị ấy cũng sống lại.

Cha mẹ nuôi có một người con trai mắc bệnh bạch cầu. Kiếp trước tôi được nhà họ Lâm nhận nuôi vì kết quả kiểm tra của tôi tương thích với anh ta. Bố mẹ nuôi là người cổ hủ, cực kỳ trọng nam khinh nữ, đối xử với tôi và chị vô cùng ác nghiệt.

Ngoài việc thường xuyên hiến máu và lấy tủy cho anh trai, mẹ nuôi còn ép tôi ăn đủ loại thức ăn bổ dưỡng.

Lâu ngày, cơ thể tôi thừa chất dinh dường, người vừa to vừa béo.

Tôi còn thích thầm người anh trai trên danh nghĩa của mình.

Sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3, anh trai vô tình phát hiện ra tình cảm của tôi. Anh ấy tức giận, từ đó cầm đầu đám bắt nạt tôi ở trường.

Tôi cố gắng chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học, chưa kịp sống cuộc sống của chính mình, tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Ngày nhận kết quả chẩn đoán, cha mẹ nuôi đã hối lộ bệnh viện, cưỡng ép tôi lấy tủy, khiến tôi chết đau đớn trên bàn phẫu thuật.

Bọn họ không cho tôi dùng thuốc gây mê, còn vờ vịt: “Con cố chịu đựng chút, lấy tủy xong bố mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài chữa bệnh.”

Vài năm sau khi tôi qua đời, bệnh của anh trai lại tái phát. Cha mẹ nuôi vốn coi trọng nam khinh nữ nên đã ép chị tôi hiến tủy bất chấp ý muốn của chị.

Cuối cùng chị gái cũng giống như tôi, bị bọn họ ép đến c/h/ế/t.

May mắn thay ông trời có mắt, cho chúng tôi trở về thời điểm ban đầu.

Đêm đầu tiên quay về nhà họ Lâm, chúng tôi ôm nhau thật chặt, hết khóc rồi lại cười, cùng lập ra kế hoạch báo thù.

02.

Chị gái tên Lâm Hướng Tư, anh trai tên Lâm Vĩnh An và tên mới của tôi là Lâm Hữu An. Chúng tôi đều là những món hàng lệ thuộc vào anh ta.

Dưới sự thúc đẩy của chị gái, bố mẹ nuôi đã đưa tôi đến bệnh viện để thăm Lâm Vĩnh An.

Ngoài bệnh bạch cầu, Lâm Vĩnh An còn mắc chứng rối loạn đông máu vô cùng nghiêm trọng nên cha mẹ nuôi đặc biệt chú ý đến anh ta.

Tính tình Lâm Vĩnh An thất thường nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười vui vẻ.

Dù sao cũng sống chung dưới một mái nhà bao nhiêu năm nên tôi biết rất rõ sở thích của anh ta, tôi cố tình giả vờ ngây thơ hồn nhiên, ngọt ngào gọi “anh trai”.

Mấy năm nay, Lâm Vĩnh An thường xuyên bị mất ngủ, tình cờ là tôi có thể giúp anh ta khắc phục nó.

Tôi có giọng hát tuyệt vời và những giai điệu mà tôi ngân nga có tác dụng thôi miên Lâm Vĩnh An.

Lợi dụng điều này, tôi nhanh chóng làm thân với anh ấy.

Vào ngày thứ ba đến nhà họ Lâm, mẹ nuôi chê tôi quá gầy nên đã tìm các loại thuốc bổ về, ép tôi uống những loại thuốc đắng ngắt và khó ngửi đó.

Tôi cố tình uống trước mặt Lâm Vĩnh An sau đó nôn mửa đến mức co giật cả người. Mẹ nuôi còn muốn tôi uống thêm một bát nữa. Anh ta tức giận lật bàn, mảnh bát vỡ vô tình làm xước mu bàn tay anh ta, khiến máu chảy ra không ngừng.

Mẹ nuôi sợ hãi, mặt mày tái nhợt, vội vàng đưa chúng tôi đến bệnh viện.

03

Vừa đến bệnh viện, mẹ nuôi đã giục tôi hiến 200cc máu.

Phải mất gần ba giờ vết thương của Lâm Vĩnh An mới bắt đầu đông lại.

"Em xin lỗi, tất cả là tại em..."

Tôi nằm cạnh giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại rằng tôi sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.

Ánh mắt Lâm Vĩnh An nhìn tôi càng dịu dàng hơn, lườm mẹ nuôi một cái rồi đưa tay xoa tóc tôi.

“Không phải lỗi của em, tất cả là do mẹ quá mê tín thôi.”

Nói xong, anh nhìn mẹ nuôi, lạnh lùng nói: "Mẹ, sau này đừng ép em ấy uống những thứ linh tinh vớ vẩn đấy nữa."

Mẹ nuôi ngây ra vài giây, nhỏ giọng nói: "Mẹ làm vậy là vì con..."

Bà ta bị Lâm Vĩnh An lườm không dám nói nữa.

Đúng lúc này, cha nuôi và chị gái chạy tới. Mẹ nuôi lập tức đi tới véo vào người chị gái.

Bà nghiêm khắc mắng: “M/à/y là chị, cuối tuần không ở nhà trông em mà chạy đi đâu?”

Đôi mắt chị đỏ hoe vì tuit thân, chị cúi đầu không dám giải thích.

Cha nuôi cau mày nói: “Hôm nay Tiểu Tư có cuộc thi toán học, bà không biết à?”

Mẹ nuôi sửng sốt, sau đó chột dạ nói: “Mẹ lo quá nên quên mất.”

Ngay sau đó, mẹ nuôi lại bắt đầu trách mắng chị gái, cha nuôi do dự mấy lần nhưng vẫn không mở miệng ngăn lại.

Lâm Vĩnh An chê ồn ào nên đuổi tất cả ra khỏi phòng bệnh, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn chị gái một cái.

Nhờ có tôi mà chất lượng giấc ngủ của Lâm Vĩnh An ngày càng cải thiện, sức khỏe của anh ấy cũng dần tốt hơn, thậm chí số lần phát bệnh cũng giảm đi đáng kể.

Dần dà, anh ta càng phụ thuộc vào tôi hơn.

04.

Kiếp này, vì được Lâm Vĩnh An che chở nên tôi không bị ép uống thuốc bổ rồi béo phì.

Chỉ trong vòng hai tháng, tôi cao lên trông thấy, ăn uống đầy đủ nên có da có thịt hơn, khiến tôi trông khá xinh xắn dễ thương.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc mà bố mẹ nuôi vẫn chưa tìm được trường học cho tôi, dường như họ cũng không muốn cho tôi đến trường.

Họ còn không thèm giấu tôi, ở trước mặt tôi nói để tôi và Lâm Vĩnh An học ở nhà.

Khi biết mình không được đến trường, tôi trốn trong vườn và lặng lẽ khóc.

Lúc này, một quả cầu lông từ trên trời rơi xuống đập vào đầu tôi.

"Này, nhặt giúp tôi quả cầu được không?"

Tôi ngước lên và thấy một cậu trai tóc ngắn đang ngồi trên tường mỉm cười với tôi.

Thấy tôi bất động, cậu ấy nhảy xuống, vênh váo đi tới chỗ tôi: “Cậu là con gái mới của nhà chú Lâm phải không?”

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, cơ thể không kiểm soát được mà run lên.

Thịnh Trường Bân, chồng chưa cưới ở kiếp trước của chị gái, cũng là bác sĩ phẫu thuật đã gi ết chết chị em tôi.

Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt vô cảm của anh ta khi đâm chiếc kim dài vào cơ thể tôi, như thể tôi không phải là con người mà là một con chuột bạch không có sức phản kháng.

05.

Thịnh Trường Bân bây giờ cũng trạc tuổi tôi, khi cười lộ ra hai chiếc răng, nhìn như ánh mặt trời rực rỡ lại rất đỗi hiền lành, ấm áp.

Nhưng tôi biết rõ bản chất cậu ta là một người lạnh lùng và kiêu ngạo.

Cậu ta nhẹ nhàng xin lỗi tôi rồi cưỡng ép lôi tôi sang nhà chơi cùng.

Thịnh Trường Bân còn có một em gái tên là Thịnh Trường Nhân. Cô ta không thích tôi, thậm chí có chút căm ghét, lời trong lời ngoài châm biếm tôi chỉ là đứa con nuôi.

Cha mẹ nuôi vô tình gặp Thịnh Trường Bân đưa tôi về nhà. Biết chúng tôi đã trở thành bạn bè, ngay hôm sau họ gửi tôi đến trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố.

Sau ngày đầu đến trường, tôi đã kể hết những bối rối và nỗi lo của mình cho Lâm Vĩnh An.

Anh ấy nhẹ nhàng nhéo mặt tôi, hướng dẫn tôi những bài tập khó, còn chỉnh lại phát âm tiếng Anh cho tôi.

Dưới sự giảng dạy cần mẫn của Lâm Vĩnh An, thành tích học tập của tôi tốt lên rất nhiều.

Sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi đã hiến tủy cho Lâm Vĩnh An.

Ca phẫu thuật đã thành công và cuối cùng anh ta cũng được đến trường cùng tôi.

Học kỳ mới bắt đầu chưa được nửa tháng đã có một tin đồn xấu về tôi lan khắp trường.

Người ta nói từ năm cấp 2 tôi đã thích thầm Thịnh Trường Bân ở lớp bên cạnh, tôi còn viết tên cậu ta chi chít trong quyển sổ tay của mình.

Lâm Vĩnh An nghe được tin này, ngay lập tức nghiêm mặt truy hỏi tôi: "Em có thích Thịnh Trường Bân không?"

Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, sau đó hai má chợt đỏ lên bất thường.

"Đ**M."

Lâm Vĩnh An đá văng chiếc ghế, cầm chổi đi sang lớp bên cạnh.

Tính tình anh ta vẫn rất tệ, không cho phép vật sở hữu của mình thích người khác, vì vậy anh ta đánh Thịnh Trường Bân trước mặt mọi người.

Khi các giáo viên chạy đến, Lâm Vĩnh An đã chảy rất nhiều máu, họ sợ hãi đến mức vội gọi 120.
Bình Luận (0)
Comment