Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 12

Ngoài sân nổi gió, lá cây xào xạc lay động, lộ ra hàng chữ khắc trên bức tường cạnh cây: "Nhà riêng, cấm vào" bằng chữ phồn thể.

Ôn Kiến Từ nghiêng người nhìn Hạ Úc Phỉ, hơi nhấc cằm, ánh mắt bình tĩnh quan sát cô: "Cô Hạ, nhường đường."

Giây trước Hạ Úc Phỉ còn kiêu ngạo vênh váo như con công xòe đuôi khoe sắc, vậy mà giờ đây lại như chú chim sặc sỡ bị mưa gió dập ướt lông, đứng yên tại chỗ, vừa hé miệng định nói nhưng không khí lạnh lẽo ập tới, khiến bao lời kinh ngạc nghẹn lại trong cổ họng, nuốt ngược trở vào.

Cảm xúc không giấu nổi đều viết hết lên đôi mắt, cô không cam lòng hỏi: "Trấn Ô Sơn chẳng phải chỉ có một cây long não rất to thôi sao?"

Lúc trợ lý đặt phòng cũng nói vậy, bảo rằng rất dễ nhận ra, trong cổ trấn chỉ có duy nhất nhà trọ này có loại cây đó, không sợ cô bị lạc đường tìm không ra.

Ôn Kiến Từ nhàn nhạt gật đầu: "Đúng là chỉ có một cây."

Hạ Úc Phỉ vô thức thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không phải cô tìm nhầm chỗ. Có lẽ là trục trặc ở khâu nào đó mới dẫn đến tình huống khó xử này, nhưng tuyệt đối không thể là cô đi dạo giải khuây rồi tình cờ lạc vào nhà Ôn Kiến Từ được.

Ôn Kiến Từ lại chẳng để cô vừa ý, "Giới thiệu một chút, cây trước sân nhà tôi tên khoa học là Ô Tiêu, không cùng họ với cây long não."

Tôi chết rồi. Hạ Úc Phỉ nghĩ.

Mặc dù về mặt thể xác vẫn còn sống, nhưng linh hồn cùng với lòng tự tôn đã bị một câu nói của Ôn Kiến Từ tàn nhẫn nghiền nát. Hạ Úc Phỉ lại nghĩ.

Ba phút sau.

Ôn Kiến Từ chậm rãi đặt chiếc ô đen cán gỗ bên cạnh cửa phòng khách. Vì tiếng mưa rơi phiền nhiễu, khung cửa sổ chạm trổ cổ điển đã đóng chặt từ lâu, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ để nhìn rõ mọi thứ. Anh thuận tay bật đèn, rồi rót một tách trà nhuận giọng.

Dáng vẻ này, hoàn toàn là trở về nhà mình.

Ngón tay trắng n.õn của Hạ Úc Phỉ bám chặt khung cửa, không dám bước vào. Bộ sườn xám thanh nhã đến cực điểm trên người cô như sắp len lỏi vào kẽ gỗ, cô nhỏ giọng, lí nhí giải thích như đứa trẻ đang tụng kinh:

"Tôi thật sự không biết bà ấy là mẹ anh, bà ấy hoàn toàn không giống mẹ anh... Không phải, ý tôi là bà ấy trông không giống mẹ anh, cũng không đúng... Tôi không có ý nghi ngờ huyết thống thuần khiết của anh đâu.”

Ôn Kiến Từ ngồi ở ghế của chủ nhà, giọng điệu thản nhiên mà chẳng có chút hơi người:

"Mẹ tôi đã ở ẩn nhiều năm, người ngoài dù tốn công sức thế nào cũng khó mà thấy được mặt mũi. Tôi tin rằng, cô Hạ chắc chắn là không nhận ra rồi."

Hạ Úc Phỉ bị cái giọng điệu châm chọc mỉa mai ấy làm cho nghẹn họng, nhưng lại chẳng thể phản bác. Dù sao thì, những ngày qua cô đã vui vẻ làm đủ mọi chuyện mà người đời cho là thiếu đạo đức nhất rồi.

Cô cúi đầu, hàng mi cũng rũ theo, dài mảnh như lông chim, khẽ khàng run rẩy.

Ôn Kiến Từ thấy Hạ Úc Phỉ bỗng nhiên im lặng, ngược lại anh lại thu lại vẻ lạnh lùng xa cách, dịu giọng hỏi:

"Tại sao lại không cần?"

Câu hỏi đột ngột chuyển hướng quá nhanh, nhưng chẳng hiểu sao Hạ Úc Phỉ lại lập tức hiểu được ý nghĩa ẩn trong đó.

Phía sau cô là cơn mưa, cảm giác thật ngột ngạt, giọng nói cũng mang theo sự bức bối, làu bàu đầy oán trách: "Hạ Dận Xuyên sẽ không muốn quay tôi đâu, loại chuyện ông ta không tình tôi không nguyện này có gì thú vị chứ, ống kính của ông ta chỉ thích Hạ Hi Mộng. Người da mịn thịt mềm, từ nhỏ đã được ngâm trong hũ mật như anh làm sao mà hiểu được." Hiểu được nỗi khổ lớn lên từ nước mắt và cay đắng của cô!

Có điều Hạ Úc Phỉ cũng chẳng thể khắt khe mà đòi hỏi Ôn Kiến Từ phải đồng cảm với mình.

Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần "đầu thai giỏi" là xuất thân đỉnh cao đã tạo nên khoảng cách giữa hai người. Ôn Kiến Từ có ba mẹ khiến cô phải ghen tị, thì ra "Tiểu Từ" chính là anh, người mà từ trên xuống dưới nhà họ Ôn ai ai cũng yêu thương.

Tiểu Từ này có rất rất nhiều tình yêu, nhiều đến mức đủ để so bì với các hoàng tử công chúa trong truyện cổ tích.

Hạ Úc Phỉ xấu hổ nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói tiếp: "Tôi sẽ nghiêm túc xin lỗi mẹ anh vì sự ngu ngốc và lỗ mãng của mình. Nhưng nơi này, anh còn chưa thừa kế đúng không? Vậy thì tôi chẳng cần xin lỗi anh."

Nói cứ như thể cô là người rất biết lý lẽ vậy, đến cả tấm lưng mảnh mai cũng vô thức thẳng lên.

Ôn Kiến Từ không khách sáo, bật cười một tiếng.

Cười cái gì chứ? Hạ Úc Phỉ đứng trên "đỉnh cao đạo đức" cảm thấy hơi lạnh, lại kiêu ngạo liếc anh một cái.

Lời thì hùng hồn nói ra rồi, nhưng đến khi Hạ Thanh Trì và bà Phùng trở về, cô lại tự nhốt mình trong phòng trên lầu hai, nằm vật ra giường với vẻ tuyệt vọng, cứ như cái cây chọn cách chết héo luôn tại chỗ.

Hạ Thanh Trì nhìn thấy xe, trong lòng liền hiểu rõ, bà ấy đặt dù xuống, lấy khăn lau tay.

Sau đó bà chậm rãi bước về phía phòng ngủ chính. Vừa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh Ôn Kiến Từ đang nằm sấp trên chiếc giường cổ sạch sẽ không có lấy một nếp nhăn, bà khẽ cười tiến đến cạnh giường.

Hạ Thanh Trì cúi người nhặt chiếc áo vest anh cởi ra đặt trên ghế đẩu, gấp lại ngay ngắn. Vừa ngồi xuống mép giường, giây tiếp theo, Ôn Kiến Từ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng của bà ấy liền vươn tay ôm chặt.

"Sao trước khi đến không nói với mẹ một tiếng, có hù người ta không?" Hạ Thanh Trì dịu dàng hỏi, bà ấy vốn luôn không nỡ trách mắng đứa con trai duy nhất này, vô cùng cưng chiều.

Bà lại nói: "Cô gái xinh đẹp đến kinh ngạc kia tính cách rất đáng yêu, dường như rất dễ dỗ dành, chỉ cần một bát cơm, một bộ quần áo là vui vẻ rồi.

Không giống như người ta nói, bảo cô bé có tâm cơ muốn trèo cao vào nhà quyền quý. Con đấy, thái độ nên tốt hơn một chút, đừng cậy thế hiếp người."

"Mẹ." Ôn Kiến Từ mặt không cảm xúc, "Cô ấy thậm chí còn dám không cho con vào cửa. Rốt cuộc là ai cậy thế hiếp người đây?"

"Con hung dữ quá đấy, Tiểu Từ." Hạ Thanh Trì khẽ vuốt tóc anh, vừa vặn để lộ vầng trán trơn mịn của Ôn Kiến Từ. Đôi mắt anh đẹp đến lạ, lúc nhỏ, mỗi khi gây chuyện, anh chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn người khác, bất kể là tính xấu hay cơn giận gì, bà ấy và Ôn Thụ Thần đều lập tức mềm lòng, chẳng nỡ trách mắng nổi.

Hạ Thanh Trì không vòng vo, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Mỗi người thừa kế đều gánh trên vai trọng trách của gia tộc. Đời này của nhà họ Ôn, con may mắn vì không có đối thủ cạnh tranh, nhưng bất hạnh cũng nằm ở chỗ đó."

Tình thân và huyết thống như một chiếc gông xiềng đè nặng lên Ôn Kiến Từ, buộc anh không thể chống lại mong muốn của thế hệ trước để tự mình chọn một cuộc đời khác.

Hai chữ "tự do".

Là thứ Ôn Kiến Từ khó mà có được.

Hạ Thanh Trì nói rất kiên định: "Mẹ mãi yêu con, tình yêu dành cho con, từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi."

Cuối cùng cơn mưa ngoài cửa sổ cũng tạnh.

Hạ Úc Phỉ "chết đi" một lần trọn vẹn, cả người cứng đờ, chống tay lên gối, chật vật đứng dậy.

Cô đã là một con người hoàn toàn mới. Cuối cùng cũng gom đủ dũng khí đi xuống lầu xin lỗi. Cô chậm rãi di chuyển về phía cửa, vừa mở ra, đúng lúc chạm mặt Hạ Thanh Trì đang đứng ở hành lang. Bà ấy mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà như ánh trăng, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển. Trên tay còn bưng một khay bánh hoa quế tinh xảo, hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp hành lang.

Ánh sáng len qua, chiếu vào mắt Hạ Úc Phỉ, lấp lánh như gợn sóng nước. Cô chớp mắt, lắp bắp: "Thanh… Thanh Trì… dì ơi, có phải con ngốc đến mức khiến dì ghét con rồi không?"

Cô vô thức bám lấy khung cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ bối rối, như thể cuối cùng cũng nhận ra việc mình tự tiện xông vào nhà người khác là không đúng. Nhưng cô lại không biết phải đối diện thế nào, mọi lời giải thích lúc này đều trở nên nhạt nhòa.

Trong mắt Hạ Thanh Trì, Hạ Úc Phỉ lúc này trông chẳng khác nào một đứa trẻ đã bị vứt bỏ vô số lần, vẫn sẵn sàng chịu thêm một lần nữa.

Hạ Úc Phỉ muốn cúi người xin lỗi, nhưng lại cứng đờ như một con búp bê gỗ, "Xin lỗi dì, là do con... thời gian qua đã rất vô lễ, làm phiền đến cuộc sống yên bình của dì. Cũng cảm ơn dì vì đã tốt bụng cưu mang con."

"Con sẽ rời khỏi trấn Ô Sơn ngay... Những bộ sườn xám dì cho con, con đã mặc rồi. Để đáp lại, xin hãy cho phép con tặng dì vài món quà." Đây là cách chia tay tôn trọng nhất mà Hạ Úc Phỉ có thể nghĩ ra lúc này.

Hạ Thanh Trì nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Phỉ, con cố ý đến đây tìm dì sao?" Hạ Úc Phỉ lắc đầu.

Hạ Thanh Trì lại hỏi: "Vậy sao con phải xin lỗi?"

Hạ Úc Phỉ ngẩn ngơ, suy nghĩ như bị rút cạn trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Đôi mắt cô nhanh chóng ửng đỏ, rất lâu sau mới cất giọng khàn khàn: "Con có thể không xin lỗi sao?"

Hạ Thanh Trì khẽ suy tư, giọng nói dịu dàng chảy vào tai cô như dòng suối mát: "Nếu con còn không chịu nhận khay bánh hoa quế mà dì dầm mưa đi ba con phố mua về cho con, thì con sẽ phải xin lỗi bánh hoa quế đấy."

...

Hạ Úc Phỉ mang theo sự áy náy chân thành nhất, ngoan ngoãn ăn hết bánh hoa quế.

Nhưng cô vẫn quyết định rời đi. Trước kia không biết trấn Ô Sơn là nơi Hạ Thanh Trì ẩn mình tránh đời, nên cứ thế ở lại. Giờ biết rồi, cô cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không nên quay lại nơi này nữa.

Trong lòng thoáng dấy lên chút luyến tiếc, nhưng Hạ Úc Phỉ vẫn hiểu chuyện, lặng lẽ thu dọn hành lý gọn gàng.

Xuống lầu.

Ôn Kiến Từ cũng vừa bước ra từ phòng ngủ chính, áo vest vắt hờ trên khuỷu tay. Dáng vẻ lười nhác như vừa tranh thủ chợp mắt một lúc, anh thản nhiên chỉnh lại cổ áo. Ánh mắt anh vừa ngước lên, lập tức nhìn về phía cô, rồi rơi xuống chiếc vali nhỏ màu đen bên cạnh.

Hạ Úc Phỉ khẽ nhấc ngón tay, "Tôi nhường chỗ cho anh đấy."

Ôn Kiến Từ nhìn dáng vẻ đắc ý của cô mà bật cười, dường như mang theo chút ý vị khó đoán. Anh khẽ cong hai ngón tay, ra hiệu: "Lại đây."

Tim Hạ Úc Phỉ bỗng dưng nhảy thót một cái. Cô theo phản xạ lùi hẳn hai bước, như thể đề phòng điều gì đó, kéo giãn một khoảng cách trong sạch giữa hai người.

Mặc dù hai người từng là "bạn giường", đã thấy hết những khoảnh khắc thân mật và thậm chí là cao trào của nhau, nhưng ở trong cái sân viện này, Hạ Úc Phỉ vẫn cố hết sức né tránh ánh mắt của Ôn Kiến Từ.

Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần lẩn tránh, mọi thứ sẽ được che đậy êm đẹp. Cho đến chạng vạng tối, Hạ Thanh Trì nói một câu: "Tiểu Từ không ngủ lại đây đâu, nó tiện đường đưa con một đoạn."

Hạ Úc Phỉ sợ phản ứng từ chối của mình sẽ có vẻ không thích hợp, do dự vài giây rồi chậm rãi gật đầu.

Còn phản ứng của Ôn Kiến Từ thì dường như chẳng có gì, như thể không nghe thấy câu nói đó.

Trời dần tối.

Hạ Úc Phỉ vừa tính toán lộ trình, nghĩ xem nên bảo anh tiện đường đưa mình đến đâu, vừa thắc mắc chẳng phải mỗi lần ra ngoài Ôn Kiến Từ đều có mấy chục vệ sĩ theo sát sao? Có khi anh tiện tay chỉ đại một chiếc xe nào đó bảo cô đi cùng cũng nên.

Trước khi rời đi, cơn mưa bất ngờ đổ xuống nặng hạt mà chẳng hề báo trước.

Giống như tâm trạng của cô lúc này, cơn mưa ào xuống nặng nề. Nhưng Hạ Úc Phỉ không dám bộc lộ sự luyến tiếc. Cô đứng ở cổng sân với chiếc vali, ngoái đầu nhìn về phía Hạ Thanh Trì đang đứng trên hành lang, thậm chí không có dũng khí tiến lên ôm bà ấy một cái.

Thôi, vẫn là không nên ôm thì hơn.

Hạ Thanh Trì không thuộc về cô, bà ấy là của Ôn Kiến Từ, và tương lai cũng sẽ là của vị thiên kim nhà họ Khúc kia.

Hàng mi dài của Hạ Úc Phỉ che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt. Cô nở một nụ cười rạng rỡ với người đối diện, dùng khẩu hình lặng lẽ nói lời tạm biệt.

Một lúc sau, Ôn Kiến Từ từ trong phòng bước ra, nơi ánh sáng ấm áp hắt lên dáng anh. Anh vòng tay ôm nhẹ Hạ Thanh Trì, nghiêng đầu ghé sát nói vài câu, rồi mới chậm rãi rời đi, hướng về phía cổng nơi cô đang đứng.

Khi nhìn thấy Hạ Úc Phỉ, anh chỉ cảm thấy cô trông như một chú chim nhỏ bị cơn mưa phùn làm ướt nhòe sắc màu, cực kì u oán nhìn chằm chằm anh.

Ôn Kiến Từ suy nghĩ một chút rồi hạ mình giúp cô xách vali. Nặng kinh khủng.

"Em nhét gì trong này thế?"

Hạ Úc Phỉ lặng lẽ bước theo nhịp chân của anh. Có thư ký phản ứng nhanh nhẹn che ô cho cả hai, giọng nói nhẹ nhẹ của cô mắc kẹt trong làn mưa: "Đá, tôi trộm nửa thùng đá từ vườn của mẹ anh."

Ôn Kiến Từ vừa giao chiếc vali cho một vệ sĩ áo đen khác. Nghe vậy, anh khựng lại trong giây lát, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Từ trên cao nhìn xuống, quan sát vẻ mặt chân thành của cô mấy giây.

Có lẽ vì đứng quá gần, Hạ Úc Phỉ chỉ bị anh nhìn thoáng qua tim đã lỡ nhịp, cô khẽ mím môi.

Cô thật sự không trộm thứ gì khác.

Đó là một thói quen xấu có từ khi còn nhỏ. Ngày trước, khi theo Hạ Dận Xuyên rong ruổi khắp nơi đóng phim, mỗi lần thích một nơi nào đó, cô đều sẽ tìm vài viên sỏi nhỏ xinh quanh chỗ ấy, bỏ vào vali mang về nhà.

Sở dĩ cô làm vậy, chỉ vì Hạ Úc Phỉ từng có một giấc mơ ngây thơ và trẻ con, cô muốn mua một hòn đảo nhỏ. Sau này, sẽ dùng những viên sỏi gom góp được qua từng chặng đường để xây nên một ngôi nhà cho riêng mình.

Hạ Úc Phỉ chột dạ né tránh ánh mắt của Ôn Kiến Từ. Cô lặng lẽ bước từng bước, định vòng qua chiếc Rolls-Royce, hướng về chiếc xe thương vụ màu đen phía sau.

"Hạ Úc Phỉ."

Giọng nói trầm thấp của Ôn Kiến Từ vang lên, xuyên qua tiếng mưa ngày càng dày đặc: "Em định đi đâu?"

Bình Luận (0)
Comment