Số điện thoại cá nhân của người có xuất thân từ gia đình danh giá và quyền thế như Ôn Kiến Từ có thể nói là vô cùng quý giá, hiếm ai có được vinh hạnh sở hữu nó.
Tối hôm bữa tiệc kết thúc, Hạ Úc Phỉ để “hoa thế chấp” ở lại, lấy lý do chính đáng là chờ ngày tốt để hẹn “lên giường” nhưng không lẽ cũng phải hẹn qua thư ký để có được số điện thoại của anh.
Sau khi trở về nhà, cô rất tự giác gửi lời mời kết bạn. Hôm sau, một buổi sáng với ánh nắng mỏng manh.
Khi đó cô vẫn còn mơ màng ngủ thì điện thoại cạnh gối đột nhiên rung lên, kéo theo chăn khẽ động đậy, mái tóc đen như lụa trượt ra từ trong lớp chăn.
Hạ Úc Phỉ ngẩng mặt lên, đôi mắt vì buồn ngủ mà ươn ướt, theo bản năng, cô đưa tay lần mò tìm kẻ tội đồ đã quấy rầy giấc ngủ đẹp của mình, rồi thành thạo mở WeChat.
Trong giao diện nhắn tin cũng không phải có thông báo công việc gì, mà là thông báo Ôn Kiến Từ cuối cùng cũng chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
“Bạn và Winston đã trở thành bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.” Nhìn thấy hàng chữ này.
Hạ Úc Phỉ chọc chọc màn hình, nghĩ thầm, vậy thì trò chuyện một chút? “Chào anh, tôi là Hạ Úc Phỉ.”
Cùng lúc đó, cuộc họp trực tuyến hơn một giờ đồng hồ của Ôn Kiến Từ đã kết thúc, anh quay về văn phòng, chưa tới hai phút sau, Chu Quan Thứ cung kính mang đến một ly cà phê, nói: “Gần đây Giang Thành có một hội nghị thương mại, ban tổ chức muốn mời anh tham dự, đang chờ phản hồi.”
Ôn Kiến Từ không chỉ thừa kế một gia tộc, sau khi chính thức lên vị trí đứng đầu, anh còn nắm trong tay thực quyền của gia tộc bên ngoại mẹ anh, Hạ Thanh Trì, một ngày trăm công ngàn việc khiến anh hiếm khi đích thân tham dự những sự kiện như vậy. Hơn nữa, đội ngũ thư ký cao cấp bên cạnh anh luôn kiểm duyệt nghiêm ngặt nội dung các lời mời. Chỉ những hội nghị công khai có tầm quan trọng đặc biệt hoặc các buổi tiệc xã giao quan trọng mới có thể khiến anh xuất hiện.
Hơn nữa, dự án ở Giang Thành là khoản đầu tư được anh hợp tác với Tập đoàn Khúc thị thu hút vốn, vì vậy thư ký mới đặc biệt nhắc nhở.
Ôn Kiến Từ đang đọc tài liệu: “Ừm.”
Một lúc sau, Chu Quan Thứ ra ngoài, anh nhìn về phía ly cà phê trên bàn, trùng hợp thấy màn hình điện thoại sáng lên, có tin mới.
Anh mở ra xem, một bức ảnh đại diện hình sinh vật lông xù với màu sắc rực rỡ hiện lên, là lời mời kết bạn mới được gửi đến.
Hạ Úc Phỉ, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh cô gái quá mức xinh đẹp, người dù có làm ra những hành động táo bạo đến đâu cũng khiến người ta khó lòng trách móc.
Ôn Kiến Từ cúi đầu bấm chấp nhận.
Ngay lập tức, âm báo tin nhắn WeChat vang lên.
Giao diện khung chat xuất hiện hai tin nhắn mới, đều đến từ người vừa được đồng ý kết bạn.
“Chào anh, tôi là Hạ Úc Phỉ.”
“Hôm nay không khí khô nóng, tổng giám đốc Ôn nhớ uống nhiều nước nha.”
Ôn Kiến Từ tự động bỏ qua những lời quan tâm giả tạo của Hạ Úc Phỉ. Cả hai đều không nhắc đến chuyện chọn ngày tốt.
Hạ Úc Phỉ tiếp tục gõ trong khung chat, nhập: “Cũng đừng quên tưới nước cho hoa sự nghiệp của tôi.” Rồi lại xóa đi, đổi thành: “Tổng giám đốc Ôn, ngài bận trăm công nghìn việc, đừng quên hoa của tôi nhé.”
Cô vẫn chưa gửi đi, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc.
Đến thời khắc quan trọng, Hạ Úc Phỉ lại hận trình độ văn hóa không đủ của mình, mím môi xoắn xuýt một lúc lâu, cảm thấy dù nói thế nào cũng mang ý sai khiến quá lộ liễu. Cuối cùng, cô quyết định ám chỉ!
Cô vội vàng lên mạng tìm một loạt tài liệu về “Hướng dẫn trồng hoa siêu dài siêu chi tiết.”
Đóng gói gửi cho Ôn Kiến Từ.
Một tuần sau, Hạ Úc Phỉ không ít lần nhiệt tình chủ động gửi tin nhắn làm phiền Ôn Kiến Từ vì chậu lan huệ tây gầy guộc đó. Mà sau những tin nhắn trả lời ngắn gọn “Ừm”, hoặc là “Vừa họp xong” của Ôn Kiến Từ, ngoài lần giao lưu thể xác vui vẻ, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng trở nên quen thuộc hơn đôi chút.
Tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở việc Ôn Kiến Từ bị ép phải biết bà ngoại của con chó cưng mà người đại diện của Hạ Úc Phỉ nuôi có gen chó thi đấu với bộ lông màu xám bạc pha chút đen.
Cho đến khi trở về từ Giang Thành.
Chu Quan Thứ quên dặn thư ký khác chăm sóc chậu hoa yếu ớt trong văn phòng, kết quả lan huệ tây đã héo khô, Ôn Kiến Từ trong bộ vest chỉnh tề, đứng trước bệ cửa sổ, chân mày khẽ nhíu lại.
Chu Quan Thứ không khỏi hoảng sợ: “Tổng giám đốc Ôn, anh chăm sóc sự nghiệp của cô Hạ… hình như sắp chết rồi.” Lời này đã rất uyển chuyển, bởi thực tế mà nói, sự nghiệp này… chết đến không thể chết thêm được nữa.
Ôn Kiến Từ lạnh nhạt nói, “Ai nuôi chết?” Chu Quan Thứ không dám nói.
Ôn Kiến Từ cười khẩy: “Dùng một chậu hoa để cầu sự nghiệp thì có ích gì.”
“Cô ấy muốn tài nguyên gì, cho cô ấy.”
*
Lúc Hạ Úc Phỉ biết về vụ án “diệt hoa” này, đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc cô được thư ký của nhà họ Ôn đơn phương thông báo — cô đã giành lại vai nữ thứ trong bộ phim của đạo diễn Nhậm..
Cô nhìn giao diện WeChat một lúc lâu, ở vị trí ghim đầu danh sách, chính là ba chữ “Ôn Kiến Từ.”
Sau đó, cô ra vào khung chat ba lần, do dự không biết nên nói gì. Món tài nguyên từ trên trời rơi xuống này quá mức phỏng tay, dù mở miệng cảm ơn thế nào cũng có vẻ xu nịnh, hoàn toàn trái ngược với khí chất kiêu ngạo, thà gãy chứ không chịu cúi đầu của một ngôi sao nữ như cô.
Cuối cùng, cô quyết định đổi biệt danh của anh thành: “Nam Bồ Tát tám múi.”
“Nếu tôi không hiểu sai, thì bình thường, người ta sau khi biết thân phận của Ôn Kiến Từ đều tự giác tránh xa không dám trêu chọc. Còn cô thì xem anh ta như Bồ Tát nam rồi hẹn lên giường luôn à?”
Trong xe bảo mẫu.
Đào Lang Minh thò đầu ra quang minh chính đại nhìn nội dung trong điện thoại cô.
Hạ Úc Phỉ nhìn anh ấy, đôi mắt đen láy long lanh mang theo vẻ vô tội trời sinh đầy tính đánh lừa, nhìn một lúc rồi chậm rãi nói, “Làm ơn đi, anh ta mất đi ‘sự trong trắng’ đã ba tháng rồi mà vẫn chưa buông được, thậm chí còn tự mình tạo cơ hội tìm đến tôi… Cái này gọi là trong cái khó ló cái khôn.”
Đào Lang Minh nghẹn lời. “Huống hồ.” Hạ Úc Phỉ nhớ lại.
Đêm định mệnh ấy, Ôn Kiến Từ mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen. Khi nửa chống người cúi xuống, cơ bắp trên cánh tay anh săn chắc, những đường nét mạnh mẽ lộ rõ qua lớp vải. Bờ vai rộng, eo thon, gần như đạt đến tỷ lệ tam giác ngược hoàn hảo, đủ để bao trùm cô hoàn toàn.
Vóc dáng như thế.
Còn hấp dẫn hơn bất kỳ siêu mẫu nam hàng đầu nào trong giới giải trí.
Giọng cô thoáng ngập ngừng, mang theo một tiếng thở dài, “Anh ta quá hợp gu thẩm mỹ của tôi, không thể không ngủ được.”
Đào Lang Minh chịu thua, không trói buộc nổi cô.
Nghĩ lại thì, lần này cuối cùng cũng đến lượt đội ngũ quản lý của Hạ Hi Mộng tức đến phát điên. Cơn uất ức bị đè nén bấy lâu nay rốt cuộc cũng được trút ra khỏi lồng ng.ực.
“Với diễn xuất của cô khi vào đoàn, tôi không mong cô chinh phục được khán giả. Chỉ cần nhớ giữ chặt tổng giám đốc Ôn đến khi phim quay xong là được, đừng để bị thay giữa chừng nữa, tạ ơn trời đất!”
Gì cơ gì cơ?
Hạ Úc Phỉ lấy ra chiếc gương nhỏ ra nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp không gì sánh được của mình, những lời dặn dò đầy tâm huyết của Đào Lang Minh vang lên bên tai, khiến cô bỗng dâng lên một chút cảm giác nguy cơ.
Bị thay vai một lần thì nhịn được, nhưng nếu bị thay lần thứ hai. Chẳng phải quá mất mặt rồi sao?
Hạ Úc Phỉ lại mở điện thoại, chút khí phách của một ngôi sao nữ có thể vứt sang một bên, cô quyết định bồi dưỡng tình cảm thật tốt với bạn giường của mình.
“Cảm ơn tổng giám đốc Ôn đã cứu vớt sự nghiệp đang trên bờ vực sụp đổ của tôi, vốn dĩ tôi đã ở nhà lật lịch xem ngày đẹp để cùng ngủ với anh rồi… Nhưng không ngờ lại được thông báo vào đoàn phim, không phải tôi cố ý trì hoãn thời gian đâu nha.”
Dốc hết khí thế để cảm ơn đại ân đại đức người ta xong, lại chột dạ giải thích.
Hạ Úc Phỉ tiện tay mở album ảnh, gửi đi một sticker mèo cam khóc lóc sướt mướt mà cô sưu tầm trên mạng, không nhìn kỹ, đáng thương nói thêm một câu: “Xin lỗi anh.”
Gửi xong câu này cô thản nhiên cất điện thoại đi. –
Tin nhắn của Hạ Úc Phỉ lại tới.
Đêm đã khuya, Ôn Kiến Từ vừa kết thúc buổi đàm phán hợp tác kinh doanh với bạn bè trong giới, vừa ngồi vào xe, thư ký đi cùng thức thời đưa điện thoại qua.
Anh bình tĩnh mở WeChat, đập vào mắt chính là lời cảm ơn Hạ Úc Phỉ gửi lúc chiều.
Lần này còn kèm theo một tấm ảnh.
Cô không lộ mặt trong bức ảnh, quay lưng về phía ống kính để lộ x.ương b.ướm, dưới ánh sáng ấm áp, làn da của Hạ Úc Phỉ như được phủ lên một lớp men sứ mềm mịn. Còn ngay trên xương bả vai mảnh mai, một đôi cánh rực rỡ được vẽ bằng màu sơn dầu, vô cùng gợi cảm.
Chỉ một ánh nhìn, màu đỏ sẫm ấy đã như ngọn lửa, cháy sâu vào đáy mắt.
Ôn Kiến Từ ngồi thẳng lưng, bất động. Ánh đèn neon rực rỡ ngoài phố tràn qua cửa sổ xe, phủ lên đường nét gương mặt anh một lớp sáng mờ ảo, khiến người ta khó mà nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt anh lúc này.
Sau khi thưởng thức bức ảnh xong.
Anh không chút do dự để lại nhận xét: “Lời cảm ơn của cô rất chân thành.”
Trước khi nhận được tin nhắn này.
Khi chuẩn bị vào đoàn phim, Hạ Úc Phỉ trở về trang viên của nhà họ Hạ một chuyến.
Xe dừng trên con đường lát đá tối màu bên cạnh tòa nhà mang phong cách cổ điển, cô đẩy cửa bước vào, trên tay xách theo vài túi quà từ các thương hiệu xa xỉ.
Phòng khách chính rộng rãi vô cùng. Đèn chùm pha lê đắt đỏ rủ xuống từ trần cao, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi lên bộ sô pha da thật đặt ở vị trí trung tâm.
Sau khi vào cửa, Hạ Úc Phỉ nhìn thấy Hạ Hi Mộng cũng ở nhà, cô ấy ngồi một mình trên sô pha cổ, mặc một chiếc váy dài đơn giản, màu trắng gần như tiệp với làn da trắng muốt của cô ấy, toát lên một vẻ đẹp sạch sẽ và thận trọng.
Hạ Úc Phỉ lờ đi.
Đúng lúc này Hạ Hi Mộng chủ động mở miệng: “Lúc trước đạo diễn Nhậm thay chị, không phải ý của tôi.”
Hạ Úc Phỉ dừng lại, lúc không cười, những đường nét tinh xảo trên gương mặt lại càng toát lên một vẻ lạnh lùng đầy mê hoặc, cô hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhưng rõ ràng hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”
Mẹ của Hạ Hi Mộng, Chung Yến Hồng, tái hôn với Hạ Dận Xuyên, dốc lòng duy trì cuộc hôn nhân kiểu mẫu hoàn hảo suốt hơn hai mươi năm. Bên ngoài là vợ của một đạo diễn danh tiếng được cả giới giải trí kính trọng, bên trong là một bà nội trợ hiền thục, cũng là người tận dụng mọi mối quan hệ, dốc hết tài nguyên để nuôi dưỡng con gái ruột của mình.
Có thể nói.
Hạ Hi Mộng, Hi Mộng, cái tên gánh trên mình giấc mộng ba mẹ ban tặng.
Còn trong ngôi nhà này, người mà Chung Yến Hồng không ưa nhất chính là Hạ Úc Phỉ, người từ nhỏ đã bị bỏ mặc cho bảo mẫu chăm sóc.
—— Con gái do vợ trước của Hạ Dận Xuyên sinh ra.
“Không phải ý của cô thì cũng là ý của Chung Yến Hồng, có gì khác nhau sao?” Hạ Úc Phỉ lặp lại câu nói đầy châm chọc với vẻ thờ ơ, dường như đã quá quen với sự bất công này.
Không đợi Hạ Hi Mộng hé môi cô đã rời khỏi phòng khách, đi tìm người bảo mẫu đã chăm sóc cô hơn mười năm, An Huệ.
Mâu thuẫn giữa hai chị em nhà họ Hạ, An Huệ rõ như ban ngày, bà mặc một chiếc sườn xám tay dài, đứng trong bếp tầng một pha trà hoa quế.
Nhìn thấy Hạ Úc Phỉ bước vào, bà lớn tuổi không khỏi nói nhiều hơn đôi chút, khuyên nhủ: “Con nên kiềm chế tính tình của mình một chút đi, Hi Mộng biết hôm nay con về nên đã từ chối đi dự tiệc cùng ông bà chủ, cố ý ở nhà đợi con đấy.”
Hạ Úc Phỉ một thân một mình cô lập cả gia đình này cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, eo cô dựa vào mép đảo bếp, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, làm dịu giọng rồi lại đặt xuống đĩa sứ, “Thôi mà bà Huệ, từ nhỏ con mà nói thêm một câu với Hạ Hi Mộng thì Chung Yến Hồng sẽ không ngủ ngon một đêm, đến lúc đó gia đình này lại không yên ổn nữa.”
Chuyện này đúng là thật, An Huệ thở dài, lại định khuyên cô đừng giận Hạ Dận Xuyên.
Hạ Úc Phỉ đột nhiên tiến lên ôm lấy bà, giống như khi cô chưa cao quá đầu gối bà lúc nhỏ, luôn thích ôm bà như thế, giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút mềm mại hiếm thấy: “Con phải vào đoàn phim rồi… Lần này về là đặc biệt để bà nhìn con một chút.”
Lời này khiến hốc mắt An Huệ phiếm hồng.
Hạ Úc Phỉ không có thói quen ở lại ăn tối, sau khi để An Huệ nhìn thấy cô vẫn còn sống tốt, tung tăng nhảy nhót, thậm chí một sợi tóc cũng không rụng, là đã đủ rồi. Trước khi rời đi, cô đặt quà mà bà bảo cô mang về ở lối vào, tránh cho bà đau lòng cô tiêu tiền rồi không nhận.
Sau đó không chào hỏi mà rời khỏi biệt thự, Hạ Úc Phỉ lái xe đi qua bãi cỏ rồi lại dừng lại.
Cách đó không xa là vườn hoa của Hạ Dận Xuyên, trông giống một khu rừng ngập mặn tự nhiên với hồ nước trong vắt, nuôi dưỡng một đàn chim phỉ thúy với bộ lông rực rỡ đầy sắc màu.
Tên của Hạ Úc Phỉ cũng bắt nguồn từ chính nơi này.
Nghe nói mẹ cô, Úc Ly Đông, và Hạ Dận Xuyên kết duyên cũng vì loài chim phỉ thúy này, loài sinh vật ấy đẹp đến mức có thể dùng làm trang sức, vào thời nhà Thanh, chúng từng được coi là một loại bảo thạch vô giá trong hoàng cung.
Trước khi bà ấy mất, hai vợ chồng đã bàn với nhau, dù là nam hay nữ, chữ cuối cùng trong tên sẽ lấy chữ “Phỉ”.
Bây giờ ngẫm lại.
Cái tên từng được ghép lại bằng tình yêu, đến cuối cùng, Hạ Úc Phỉ lại trở thành một sự mỉa mai tình yêu.
Hạ Úc Phỉ ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cửa xe hạ xuống suốt hai mươi phút, rồi mới vô cảm thu lại ánh mắt.
Lúc này điện thoại vang lên. Cô cụp mắt nhìn.
“Lời cảm ơn của cô rất chân thành.”
—— Một buổi thưởng thức nghệ thuật đến từ Nam Bồ Tát tám múi. Tốt lắm, cảm xúc gì đó tan biến hết rồi.
Trong đầu giờ chỉ còn lại sự xấu hổ tr.ần tr.ụi!!! A a a!
Gò má cô nhanh chóng ửng hồng, sao cô có thể vụng về đến mức gửi bức ảnh bị loại không phù hợp để đăng weibo tuyên truyền cho Ôn Kiến Từ chứ.
*
Hạ Úc Phỉ định xem không trả lời. Dù sao cũng vào đoàn phim rồi.
Nhưng ngày vào đoàn.
Chủ đề “Hạ Hi Mộng, Hạ Úc Phỉ đảm nhiệm nữ chính và nữ phụ trong phim “Anh Đào Chua” của đạo diễn Nhậm” chễm chệ trên top tìm kiếm.
Thoạt nhìn còn khá phô trương.
Chỉ có điều dưới bài đăng trên Weibo, toàn là bình luận khua chiêng gõ trống kêu nữ diễn viên tuyến ba Hạ Úc Phỉ tránh xa ảnh hậu Hạ Hi Mộng một chút.
Thậm chí có người hâm mộ nói chắc như đinh đóng cột:
Hạ Úc Phỉ cố tình mặc váy đỏ trong lễ khai máy để khắc Hạ Hi Mộng.
Hạ Úc Phỉ và Hạ Hi Mộng chụp ảnh chung nhưng cô lại cố ý nói chuyện với trợ lý, làm ra vẻ cao ngạo, cô lập Hạ Hi Mộng.
Hạ Úc Phỉ lần này có cao nhân chỉ điểm, chọn đúng hướng đi! Vì muốn nổi tiếng, cô chấp nhận đóng vai mỹ nhân lạnh lùng với tâm địa rắn rết.
Trước đây, để tranh giành cùng một tài nguyên với Hạ Hi Mộng, cô thậm chí còn đến chùa cầu bùa sự nghiệp, nhưng lại bị từ chối.
…
Một bình luận có nhiều lượt thích nhất là: “Người đại diện của Hạ Hi Mộng đang làm gì thế, sao lại để một đối thủ vô danh như vậy vào đoàn phim?”
Hạ Úc Phỉ khẽ nhíu mày, xem hết mới nhìn qua Đào Lang Minh.
“Bọn họ mắng tôi, anh khóc cái gì?”
“Thể chất dễ rơi nước mắt, không nhịn được.” Mỗi lần xúc động quá mức là Đào Lang Minh đều như vậy, nhưng không phải vì tức giận mà là vì cảm động đến mức không nói nên lời, nước mắt lưng tròng: “Cô nhìn xem, độ hot này cao quá rồi.”
Lên hot search không tốn đồng nào, nói lên là lên.
Hạ Úc Phỉ khẽ mím đôi môi đỏ rực, nuốt lại lời định bảo anh lấy khăn nóng chườm mắt, cô lại uể oải dựa vào ghế nghỉ ngơi, trong tay còn ôm chặt thú bông mới được fan tặng.
Còn về chuyện anti-fan sỉ nhục nhân phẩm cao quý của cô thế nào, cô chẳng bận tâm.
Chỉ cần không sỉ nhục gương mặt của cô là được.
Đào Lang Minh cầm chiếc quạt nhỏ quạt cho cô, đang định hạ giọng hỏi xem Ôn Kiến Từ có nhận được lời cảm ơn của cô chưa.
Bỗng nhiên, bị trợ lý nhỏ ngoài phim trường cắt ngang. “Phỉ Phỉ, có người đến tặng đồ cho cô.”
Hạ Úc Phỉ lười biếng ngẩng đầu: “Ai thế?”
Cô cũng không quen ai ở đoàn phim mà nhỉ, càng không quen được tặng đồ?
Ai ngờ, chẳng mấy chốc đã thấy Chu Quan Thứ trong bộ vest đen bước vào với dáng vẻ trầm ổn, một tay ôm bó hoa tươi lớn cùng một hộp quà tinh xảo cỡ lòng bàn tay, “Cô Hạ, đây là quà khai máy tổng giám đốc Ôn tặng cô.”
Hạ Úc Phỉ: Tốt, quen rồi.
Ôn Kiến Từ đúng là một người bạn giường rất có cảm giác nghi thức.
Chẳng lẽ đây chính là phẩm chất tốt đẹp được lưu truyền từ những gia tộc hào môn đỉnh cấp sao?
Có điều… người quyền cao chức trọng như tổng giám đốc Ôn sẽ tặng quà gì cho cô?
Nhìn kích thước của chiếc hộp này… Chẳng lẽ là trang sức?
Chẳng có gì mới lạ cả.
Hạ Úc Phỉ oán thầm, những ngón tay trắng n.õn nhận lấy hộp quà, hờ hững mở ra. Giây tiếp theo, một tấm thẻ mỏng màu đen viền mạ vàng bất chợt lọt vào tầm mắt —