Ta không hiểu binh pháp, càng không thể theo hắn ra chiến trường, chỉ có thể dốc lòng dặn dò.
“Còn gì nữa không?”
“Còn!”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nghiêm túc dặn:
“Phó tướng quân, ta còn ba điều ngàn vạn lần phải nhớ.”
“Ngàn vạn, ngàn vạn, ngàn vạn lần không được truy kích quân địch khi chúng đã tan tác.”
Hắn lặng lẽ nhìn ta:
“Hình như nàng cứ luôn nhấn mạnh điều này.”
“Huynh đừng bận tâm, chỉ cần nhớ kỹ là được!”
Ta nghiêm giọng.
Lặng im một lúc, hắn mím môi:
“Ta nhớ rồi. Thẩm Gia Ngư, nếu ta chiến thắng trở về, có thể tới nhà nàng cầu thân không?”
Ta ngẩn người:
“Nếu huynh còn sống trở về, ta sẽ gả cho huynh.”
“Ta nhất định sẽ sống mà trở về.”
Hắn mỉm cười, thúc ngựa đi mất.
Tháng chín, tin chiến thắng truyền về, Phó Hạc Dương g.i.ế.t địch vô số, thu hồi một vùng đất rộng lớn.
Tháng mười, quân Đát Đát bị đẩy lui tới chân núi Hạ Lan.
Ta ở nhà ngày càng lo lắng, cuối cùng quỳ gối trong Phật đường, cầu khấn cho Phó Hạc Dương bình an trở về.
Tháng mười một, tin từ biên cương báo về: Phó Hạc Dương vì truy kích địch tháo chạy, vượt biên giới, rơi vào phục kích của quân Đát Đát, từ đó bặt vô âm tín.
Kiếp trước cũng như vậy, hắn lọt vào bẫy, sống c.h.ế.t không rõ, một tháng sau truyền về tin dữ.
Ta choàng ngồi dậy, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.O Mai d.a.o muoi
Phó Hạc Dương... kiếp này, chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi vận mệnh của hắn sao?
Ta không tin.
Rõ ràng hắn đã nói với ta rằng hắn nhớ kỹ lời dặn rồi, sao có thể mắc bẫy được?
Hắn nhất định sẽ còn sống.
Ngày ngày, ta mong mỏi tin chiến báo mới.
Phụ mẫu ta đều khuyên ta đừng cố chấp nữa:
“Đã rơi vào bẫy của Đát Đát, Phó tướng quân phần nhiều... thôi, con đừng đợi nữa.”
Ngay cả Tiêu Mặc cũng tới tìm ta, khuyên ta đừng đợi.
Nhưng ta vẫn không tin.
Ngày ngày trai giới, thắp hương cầu khấn cho hắn trong Phật đường.
Nửa tháng sau, vẫn không có tin tức.
Ngay cả ta cũng sắp buông xuôi, thì biên cương bất ngờ truyền về tin khẩn:
Phó Hạc Dương từ núi Hạ Lan c.h.é.m g.i.ế.t xông ra, dẫn đại quân đập tan đại doanh quân Đát Đát.
Toàn thân ta mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Ta đã biết mà.
Ta biết mà!
24
Phó Hạc Dương khải hoàn trở về vào mùa xuân năm sau.
Ta và hắn, mùa thu năm ấy, thành thân.
Hôm đó, Tiêu Mặc cũng tới dự hôn lễ của ta.
Lễ vật chồng chất đầy cả con phố, gần như hắn đã mang cả gia sản của vương phủ đến.
“Vương gia làm gì vậy?”
Ta kinh ngạc hỏi.
Hắn mắt đỏ hoe, giọng run run:
“Cứ xem như, ta góp cho nàng một phần hồi môn.”
“Chừng này nhiều quá, thần nữ không dám nhận.”
“Nàng không nhận, lát nữa ta sẽ tới cướp dâu, khiến nàng không thành thân được.”
“Ngài...”
Ta nghẹn lời.
Với tính cách hắn bây giờ, thực sự làm ra chuyện đó cũng không lạ.
Không dám chọc giận hắn, ta đành phải nhận lấy, thầm nhủ sau này khi hắn thành thân, ta sẽ trả lại tất cả.
“Gia Ngư.”
Tiêu Mặc nghẹn ngào:
“Chúc nàng và Phó Hạc Dương phu thê đồng lòng, trăm điều hạnh phúc.”
Tiếng kèn, chiêng trống rộn ràng bên tai.
Nhưng ta chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn.
Ta nghĩ, hắn hẳn là thật lòng.
Tất cả ân oán xưa cũ, đến đây coi như kết thúc.
Ta và hắn, từ nay, mỗi người một ngả.
Ta nhẹ nhàng cúi người hành lễ:
“Chúc vương gia cũng tìm được lương duyên, cả đời bình an thuận lợi, trăm điều như ý.”
25
Tiêu Mặc tận mắt nhìn Thẩm Gia Ngư bước lên kiệu hoa.
Hắn chắp tay, cúi mình chào tân lang tới đón dâu.
Tân lang ngơ ngác.
Tiêu Mặc không nói một lời, xoay người rời đi, bóng dáng cô đơn dần khuất giữa biển người.
Chẳng bao lâu sau khi về phủ, hạ nhân báo: Tạ phu nhân ở Vị Thành cầu kiến.O Mai d.a.o muoi
Tạ phu nhân, chính là thanh mai trúc mã từng được ban hôn cho người khác của Tiêu Mặc.
Hắn thần sắc bình thản, nhạt nhẽo nói ba chữ:
"Đuổi ra ngoài."
Đời trước, lúc cưới Thẩm Gia Ngư, hắn chỉ nghĩ, cưới ai cũng vậy thôi.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, về sau Thẩm Gia Ngư lại dần trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Đón Tạ Ý Như hồi kinh, chỉ là chấp niệm tuổi trẻ, hắn chưa hẳn thực sự yêu nàng, chỉ đơn giản muốn chứng minh: Thứ Tiêu Mặc muốn, hắn nhất định sẽ lấy được.
Thu nạp một nữ nhân, có gì to tát đâu?
Nhưng khi trở về phủ, nhìn thấy Thẩm Gia Ngư, hắn lại không nói nên lời.
Hắn nghĩ, thôi thì đợi thêm một thời gian nữa.
Nhưng rồi Thẩm Gia Ngư phát hiện ra Tạ Ý Như.