Ta ngồi xuống chiếc ghế tre đối diện, đưa cổ tay cho chàng xem, ngài thoáng giật mình rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh của người thầy thuốc, xem mạch kỹ lưỡng rồi bảo, “Phu nhân mạch ổn định, không có gì bất thường.”
“Nghe Mộc Tình tỷ kể Tuyên vương lòng nhân đức độ, hôm nay được gặp quả không sai.”
Tay đang thu dọn hòm kim châm của Triệu Thừa Huy bỗng khựng lại, “Mộc Tình tỷ?”
“Ừm, nhị phu nhân phủ Quốc công đấy.”
Ta thu tay về, mỉm cười nói, “Ta có quen với tỷ ấy. Tỷ ấy từng kể cho ta nghe về Tuyên vương, còn khen y thuật của Tuyên vương rất giỏi.”
Triệu Thừa Huy lắc đầu, “Nói về y thuật, ta chỉ là nhờ có sư phụ, thiên phú của Mộc Tình tỷ cao hơn ta nhiều. Chính tỷ ấy là người nghĩ ra cách tiêm chủng đậu bò phòng ngừa bệnh đậu mùa, sư phụ ta giờ vẫn đang nghiên cứu phương pháp này.”
“Thì ra là vậy.” ta tiếp lời, “Mộc Tình tỷ quả là thông minh.”
Có lẽ vì ta bày tỏ sự thân thiết với “ Mộc Tình tỷ” mà ánh mắt của Triệu Thừa Huy nhìn ta dường như thân thiện hơn. Sau khi hỏi qua thân thế của ta, ngài mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện lên bên khóe môi.
Người đi đường qua lại tấp nập, chúng tôi ngồi bên đường nói chuyện, đề tài đều xoay quanh Mộc Tình.
Ánh mắt của Triệu Thừa Huy rất trong trẻo, đến cả khi ta nhắc tới “tình cảm sâu đậm giữa Mộc Tình và nhị công tử Vệ”, ngài ấy cũng chỉ thành tâm xác nhận, “Mộc Tình tỷ xứng đáng có một phu quân yêu thương mình, tình cảm hòa hợp, sống hạnh phúc đến bạc đầu.”
Ta không biết Mộc Tình tỷ có được hạnh phúc hay không, nhưng tôi chắc chắn Triệu Thừa Huy không có tình ý nam nữ với nàng ấy, trước khi chia tay ta còn chân thành chúc phúc, “Tuyên vương nhân hậu, sau này nhất định sẽ tìm được cô nương hợp ý sống đến đầu bạc.”
Lúc xe ngựa đi qua, ta tình cờ thấy Triệu Thừa Huy đang cúi người dọn quầy, có một người hầu giúp ngài cuộn lá cờ.
Ánh chiều tà chiếu lên lưng ngài, ngài vẫn là chàng thiếu niên mang dáng vẻ ung dung ấy.
Tháng tám lẽ ra trong cung có yến hội Trung Thu, nhưng vì Thái hậu lâm bệnh nên đã hủy bỏ.
Ta và Cảnh Minh về phủ hầu ăn cơm đoàn viên, giữa buổi có người trong cung đến, nói công chúa Chiêu Dương ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, phủ hầu cũng được nhận phần.
Ta cảm tạ rồi nhận lấy, thoáng thấy trong tay vị công công vẫn còn hai chiếc hộp gấm, bèn hỏi, “Còn đây là gì?”
“Đây là phần của thế tử Cố, điện hạ dặn rằng nhất định phải đích thân đưa cho thế tử.”
Ta nhíu mày, không hỏi nhiều thêm, những năm gần đây trước và sau Trung Thu Cố Tri Hành luôn rất bận, tối nay không ở phủ hầu.
Ăn xong, chúng tôi ngồi xe ngựa trở về phủ.
Không khí nhộn nhịp ở kinh thành ùa vào, người đi đường, xe ngựa tấp nập nối đuôi nhau, ta vén rèm ngắm một góc nhân gian, bất chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc bên một quầy hàng nhỏ ven đường.
Mộc Tình mặc váy lụa, che mặt bằng lớp vải mỏng. Vệ Đạc chọn một chiếc trâm hoa, vừa mỉm cười vừa cài lên tóc nàng.
Cử chỉ dịu dàng, ánh mắt chứa chan tình cảm, ta chưa bao giờ được thấy.
Họ như một cặp phu thê bình dị, bên người thương trong đêm trăng tròn, lắng nghe từng nhịp rung động tựa cánh hồng vỡ tung trong tim.
24
Thu sang, núi sông nhuốm màu sương giá.
Tháng bảy lửa đỏ trời nam, tháng chín lại thay áo mùa lạnh.
Ta sớm đã chuẩn bị cho Cảnh Minh mấy bộ y phục mới, đợi chàng thay xong rồi lại bước tới chỉnh lại nếp áo:
“Chàng là Phó chỉ huy sứ Tiền Điện, phải tham dự nhiều yến tiệc, từ nay cần chú ý ăn mặc một chút.”
Chàng ấy đứng yên không nhúc nhích:
“Phu nhân nói phải.”
Khi ta đang sửa lại cổ áo thì nghe chàng nói:
“Gần đây Cố thế tử thường được triệu vào cung, không chỉ Hoàng thượng, ngay cả Thái hậu cũng triệu kiến hắn.”
Ta giả vờ thản nhiên hỏi:
“Chiêu Dương công chúa cũng có ở đó?”
Cảnh Minh gật đầu “Bọn họ còn cùng ngắm cảnh ở ngự hoa viên, xem chừng trò chuyện cũng rất vui vẻ.”
Chỉnh xong y phục, chàng bước tới vài bước cho ta nhìn thử.
Phải công nhận dáng người Cảnh Minh khá là đẹp, bộ y phục này trên người lại toát lên vài phần thanh nhã.
“Chàng ở cạnh ca ca ta bao lâu rồi?”
Chàng im lặng hồi lâu, đáp, “Mười năm.”
Mười năm…
Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, thời gian ta cùng Cảnh Minh quen biết cũng chỉ mới chín năm.
Phần lớn lòng tin của ta đối với chàng đều là từ hai lần hắn liều mạng cứu ta, nhưng thế gian này, lòng người vốn là thứ dễ thay đổi nhất.
Tin hay không tin, chỉ là một ý niệm thoáng qua mà thôi.
Cuối năm công việc bề bộn, vụ thu hoạch ở điền trang, các khoản chi tiêu trong phủ hay nhiệm vụ của mật thám đều phải kết thúc.
Đông qua xuân lại tới…
Cho tới một ngày khi ta vừa về phủ thì nghe hạ nhân báo lại, Tôn tỷ tỷ đã đến tìm ta.
Tỷ ấy ngồi đợi khoảng một chén trà, không thấy ta liền rời đi.
Nắng xuân rực rỡ, có lẽ cũng nên tìm mọt ngày thích hợp tới điền trang thăm tỷ ấy, thuận tiện cùng nhau lên núi thả diều luôn.
Nhưng ta còn chưa kịp chuẩn bị xong diều, điền trang có người tới báo, Tôn tỷ tỷ đã đi rồi.
Tỷ ấy mất ngày mùng bảy tháng ba, đến cơ hội gặp mặt cuối cùng ta cũng không có.
Tôn gia quyết định tổ chức tang sự ngay tại điền trang, khi ta đến, linh đường đã được chuẩn bị xong.
Tỳ nữ hầu hạ bên tỷ ấy nói, từ mùa đông năm ngoái thân thể Tôn tỷ tỷ đã không thể chống đỡ nổi, tỷ ấy gắng gượng hết mùa đông, mấy ngày trước mới hồi phục được ít nhiều lại dặn quản gia chuẩn bị xe ngựa hồi kinh một chuyến.
Mẫu thân của Tôn tỷ tỷ bệnh đã nhiều năm, Tôn gia xưa nay vẫn do di nương quản lý.
Vào kinh, Tỷ ấy trước tiên đến bái kiến ngoại tổ, sau lại đi thăm Tôn đại tỷ, vòng vèo khắp nơi, cuối cùng đến phủ của ta, nhưng đợi tới tối cũng không gặp được, đành trở về.
Ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối, ông trời cũng không cho chúng ta.
Ta đội khăn tang trắng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, cho đến ngày thứ bảy, cùng đoàn đưa tang lên núi, suốt dọc đường đỡ lấy linh cữu của tỷ ấy.
Tôn tỷ tỷ, ta chỉ có thể tiễn tỷ đoạn đường cuối cùng này mà thôi.
Lần đầu gặp gặp mặt, tỷ ấy như một đoá hoa lan sinh trưởng nơi thâm cốc.
Bây giờ đoá hoa lan ấy cuối cùng cũng trở về với nơi tỷ ấy lớn lên.