Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 78

Là Lương Phóng đưa Lương Thần tới.

Sau khi Trác Thiệu rời đi, Lương Thần có chút đứng ngồi không yên, cho dù lấy giấy ra vẽ tranh cũng vẫn không yên lòng.

Nhưng cậu ngược lại không nghĩ tới muốn đi tìm Trác Thiệu, dù sao Trác Thiệu cũng đang làm chính sự, còn là chuyện cậu hoàn toàn không hiểu không biết, đi tới đó nói không chừng sẽ gây thêm phiền toái cho Trác Thiệu.

Nhưng mà, Lương Thần không có ý định đi, Lương Phóng lại đột nhiên nói: "Thần Thần, ba đưa con đi tìm Trác Thiệu."

"Ba?" Lương Thần khiếp sợ nhìn Lương Phóng, không rõ vì sao ba mình lại đột nhiên đề nghị như vậy.

"Nếu con đã định ở cùng một chỗ với Trác Thiệu, nó đang làm chuyện gì, dù sao cũng phải quan tâm một chút, nó đi xã giao con đi đón, nó nhất định rất cao hứng." Lương Phóng nói với con trai mình.

Ông thường đi ra ngoài xã giao, trong một lần sau khi uống rượu ra khỏi khách sạn, thấy vợ của một người bạn đến đón bạn của mình, thực sự ghen tị không thể diễn tả.

Con trai ông đi đón Trác Thiệu, rất tốt.

Đôi mắt Lương Thần nhất thời sáng lên.

Sau đó, Lương Phóng liền lái xe đưa cậu đến chỗ Trác Thiệu, thuận tiện nói cho cậu rất nhiều chuyện của công ty Trác Thiệu, lại nói: "Sau này con đến tìm nó nhiều hơn đi, thực tập ở công ty nó, nhìn chằm chằm nó một chút, cẩn thận đừng để nó bị người khác cướp đi..."

Lương Phóng nói rất nhiều những thứ mình nhìn thấy và nghe thấy: "Con còn nhớ chú Lý không? Người vừa mới đưa con trai ra nước ngoài, vợ ông ta cũng ra nước ngoài cùng con trai, còn ông ta thì đang cặp với một sinh viên đại học..."

Ông quen biết rất nhiều ông chủ cùng tuổi với ông, trong nhà những người này đều có vợ, bình thường đối với vợ cũng rất tốt, nhưng ở bên ngoài lại vẫn sẽ có bồ nhí.

Trước kia ông cảm thấy con trai mình là nam, không đến mức chịu thiệt, nhưng hiện tại...

Lương Phóng cảm thấy, mình nhất định phải nhắc nhở con trai mình một chút.

Cuối cùng Lương Phóng để con trai mình trước cửa câu lạc bộ rồi rời đi.

Trác Thiệu lái xe tới, con trai ông đi theo Trác Thiệu trở về là được.


Lương Phóng cứ như vậy rời đi, Lương Thần chưa từng tới nơi như vậy, cuối cùng ngốc nghếch ở bên ngoài chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Trác Thiệu.

Trác Thiệu nhìn thấy Lương Thần quả thật rất cao hứng, nhưng sau khi đi qua, lại không khỏi nhíu mày: "Sao cậu tới đây mà không gửi tin nhắn cho tôi?" Sớm biết Lương Thần tới, hắn nhất định sẽ rời đi sớm.

"Tớ vừa mới tới." Lương Thần nói, sau khi nói xong, mới chú ý tới mặt Trác Thiệu có chút đỏ, trên người còn có mùi rượu: "Cậu uống rượu?"

"Uống một chút..." Trác Thiệu đi về phía Lương Thần, đưa tay giữ chặt tay Lương Thần.

Còn đang ở ngoài đó! Nắm tay nhau sẽ bị nhìn thấy! Lương Thần có chút bất an, rồi lại không nỡ tránh thoát, dứt khoát đỡ Trác Thiệu, để Trác Thiệu tựa vào người mình...

Bằng cách này, họ trông rất bình thường.

"Sao cậu tới được?" Trác Thiệu tựa vào người Lương Thần hỏi, Lương Thần không biết lái xe, cũng không biết là tới nơi này như thế nào...

"Ba tớ đưa tớ đến." Lương Thần nói.

"Chú Lương?" Trác Thiệu có chút kinh ngạc: "Chú ấy đâu?"

"Ba tớ đã trở về rồi."

"Vậy chúng ta trở về thế nào?" Trác Thiệu hỏi.

"A?" Lương Thần có chút bối rối.

"Như vậy đi, chúng ta đi bộ về." Trác Thiệu kéo Lương Thần đi ra ngoài.

Bên này cách nhà hơi xa, thật sự đi bộ về đương nhiên không có khả năng, nhưng đi lên một đoạn đường gọi taxi cũng không thành vấn đề —— bên này trên đường này, tất cả đều là người đi ra ngoài cuộc sống về đêm, lúc này đang náo nhiệt.

Hiện giờ thời tiết đã có chút lạnh, nhưng lúc Lương Thần đi ra mặc áo khoác, Trác Thiệu uống rượu lại rất nóng, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh.

Hai người dọc theo đường cái chậm rãi đi, Trác Thiệu cuối cùng cũng tỉnh rượu một chút, nhìn đồng hồ, hắn đang muốn tìm người đón mình trở về, đột nhiên bị người gọi lại: "Trác Thiệu, thật trùng hợp!"


Trác Thiệu nhìn qua, thế mà là Lý Triết Học miệng ngậm một điếu thuốc.

Sau khi Trác Thiệu và Lý Triết Học nói chuyện, Lý Triết Học liền đến tỉnh thành.

Hắn ta nói làm là làm, rất nhanh liền xác định muốn mở một cửa hàng masage chân, gần đây dường như đã thuê xong phòng.

"Thật trùng hợp." Trác Thiệu nhìn thấy Lý Triết Học, vội vàng chào hỏi, lại giới thiệu Triết Lý Học với Lương Thần: "Lương Thần, đây là Lý Triết Học, anh ta ở cùng huyện với chúng ta."

"Xin chào." Lương Thần lập tức nói.

"Xin chào, cậu là con trai nhà Lương tổng đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu." Lý Triết Học lập tức nói, Lương Thần không biết hắn ta, nhưng hắn ta lại biết con trai Lương Phóng thi đại học được hạng mười tỉnh, ấn tượng đối với Lương Thần rất tốt.

Tuy rằng hắn ta học dốt, nhưng rất sùng bái học sinh giỏi.

Lương Thần ngược lại có chút không biết làm sao... Cậu không hòa đồng với mọi người: "Xin chào..."

"Trác Thiệu, tiểu trạng nguyên, có muốn cùng nhau đi tụ tập không?" Lý Triết Học hỏi: "Nhà tôi đã thuê xong, đang tìm cậu để trang trí?"

Có việc làm ăn tìm tới cửa, Trác Thiệu đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng: "Tụ tập đương nhiên không thành vấn đề, nhưng phải tìm một chỗ đàng hoàng một chút."

"Yên tâm, có trẻ con ở đây, sao tôi có thể làm trò được?" Lý Triết Học cười nhìn Lương Thần.

Được coi là trẻ con, Lương Thần: "..."

Cuối cùng Lý Triết Học vào một KTV yêu cầu một phòng riêng nhỏ với giá thấp nhất là 688 tệ.

Lương Thần rất ít khi đến nơi như vậy, tò mò nhìn xung quanh, Trác Thiệu đối với tất cả những chuyện này không quá xa lạ, Lý Triết Học càng thành thói quen.

Bởi vì Lương Thần ở đây, Lý Triết Học không gọi người bồi rượu, chỉ gọi người lên một ít đồ ăn, lại gọi rượu vang đỏ và Sprite, sau khi đưa lên, còn cho người ta trộn lẫn hai thứ này lại với nhau.


Cách uống này vô cùng không chuyên nghiệp, hoàn toàn là đang chà đạp rượu vang đỏ, nhưng bản chất Trác Thiệu là một người thô lỗ, ngược lại rất thích cách uống này —— đối với người không thích mùi rượu mà nói, hương vị rượu pha chế như vậy rất tốt.

Sau khi nhân viên phục vụ rót rượu xong, đưa cho mỗi người ở đây một ly, mà ly của Lương Thần, bị Trác Thiệu ngăn lại: "Cậu ấy không uống rượu, cho một ly sữa."

Trác Thiệu đối với thân thể Lương Thần, vẫn luôn rất quan tâm, nhất là về ăn uống, không lành mạnh và không cần thiết tuyệt đối không cho Lương Thần ăn.

Cái khác Trác Thiệu không sợ, chỉ sợ Lương Thần lại sinh bệnh.

Lương Thần vẫn không có thời kỳ phản nghịch, đối với thuốc lá và rượu gì cũng không có lòng hiếu kỳ, Trác Thiệu không cho uống rượu, cậu liền uống sữa, chờ nhân viên phục vụ bưng lên một ít thức ăn, lại bắt đầu ăn.

Phòng riêng giá thấp nhất 688 tệ, thức ăn rất tốt, có hạt macca và các loại hạt khác, còn có một ít cổ vịt chân gà kho linh tinh.

"Cậu ăn chút hạt, đừng ăn những món kia, không sạch sẽ." Trác Thiệu lại dặn dò Lương Thần: "Nếu muốn ăn cái gì, về nhà tôi làm cho cậu ăn."

Lương Thần rất thích ăn thịt, nhưng Trác Thiệu đã nói như vậy... Cậu tiếc nuối thu hồi ánh mắt, bắt đầu giày vò hạt trước mặt mình.

Cậu bóc vỏ rất nhiều có cả hạt macca và ốc chó, có cái tự mình ăn, hạt nào hoàn chỉnh thì cho Trác Thiệu.

Lý Triết Học là một người rất dứt khoát, Trác Thiệu cũng không thích lòng vòng, hai người rất nhanh đã bàn bạc thỏa đáng chuyện trang trí, giữa lúc anh tới tôi lui, Trác Thiệu còn uống thêm một ít rượu.

Trước đó Trác Thiệu đã uống không ít rượu, lúc này lại uống thêm một ít, đến cuối cùng, cho dù tửu lượng của hắn không tệ, cũng sẽ say.

Dù sao sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên hắn uống nhiều rượu như vậy.

"Tửu lượng của Trác Thiệu không tốt..." Lý Triết Học cũng uống đến mặt đỏ tai hồng lớn tiếng nói với Lương Thần, lại hỏi: "Hai người trở về như thế nào?"

"Tôi gọi xe là được." Lương Thần nói.

"Được, cậu gọi một chiếc xe..." Lý Triết Học nói, lảo đảo đi về phía khách sạn bên cạnh —— hắn ta định tùy tiện ứng phó ở trong khách sạn một đêm.

Lý Triết Học đi khách sạn, Lương Thần đỡ Trác Thiệu, trong lúc nhất thời lại không nhìn thấy xe.

May mắn Trác Thiệu sau khi uống say rất an tĩnh, hoàn toàn không gây chuyện...

Lương Thần vừa nghĩ như vậy, Trác Thiệu thế mà dựa cả người vào người cậu, còn hôn lên cổ cậu...

Lương Thần chỉ cảm thấy lông tơ trên cổ mình dựng lên, giống như là bị điện giật, cả người cậu đều có chút bối rối, sau đó khuôn mặt cậu nhịn không được đỏ lên.


Sau khi gọi xe đến, Lương Thần ma xui quỷ khiến thế nào mà không báo địa chỉ nhà, mà báo địa chỉ nhà Trác Thiệu mua ở bên cạnh đại H, sau đó lại nhắn tin cho Lương Phóng, nói là Trác Thiệu uống say, bọn họ không trở về.

Lương Phóng đột nhiên phát hiện mình đưa con trai vào miệng hổ buồn bực đến mức nào tạm thời không nói, Lương Thần mang Trác Thiệu về quả thực tốn chút công phu.

Trác Thiệu cũng không có hoàn toàn say rượu, cậu không cần cõng hoặc ôm Trác Thiệu, nhưng Trác Thiệu vẫn bám lấy cậu, cả người dựa vào cậu, còn động tay động chân với cậu...

May mắn, lúc này đã rạng sáng, bên ngoài đã không còn ai.

Lương Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền gặp được một người từ bên ngoài vội vàng trở về, người nọ còn tò mò nhìn về phía bọn họ.

"Bạn tôi uống say..." Lương Thần có chút xấu hổ, kết quả vừa nói xong, liền phát hiện người ta đã đi rồi, kỳ thật người ta căn bản không thèm để ý đến cậu.

Gương mặt đỏ lên, Lương Thần cúi đầu tốn không ít công sức, cuối cùng cũng đưa Trác Thiệu về phòng.

"Trác Thiệu, tớ đưa cậu đi tắm..."

"Cùng nhau tắm." Trác Thiệu kéo Lương Thần lại.

Nếu Trác Thiệu thanh tỉnh, Lương Thần có lẽ sẽ ngượng ngùng, nhưng lúc này bộ dáng Trác Thiệu không quá thanh tỉnh...

Lương Thần cởi bỏ quần áo của Trác Thiệu, cùng hắn vào phòng tắm.

"Lương Thần, Lương Thần..." Trác Thiệu không ngừng gọi tên Lương Thần, còn không ngừng động tay...

Lương Thần chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung, mà Trác Thiệu... Trác Thiệu hẳn là cũng giống như vậy, bộ vị nào đó trên người sớm đã vận sức chờ phát động.

Ngay từ đầu Lương Thần có chút ngượng ngùng nhìn Trác Thiệu, một lát sau, lại nhịn không được vươn tay sờ sờ Trác Thiệu.

Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại có một ngày thân mật với Trác Thiệu như vậy...

Từ trong phòng tắm đi ra, Trác Thiệu đột nhiên ôm lấy Lương Thần: "Lương Thần, tôi yêu cậu, đừng rời xa tôi..."

Khóe miệng Lương Thần nhịn không được nhếch lên, sau đó, tươi cười còn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...

Kết quả, cậu vừa mới nở nụ cười trong chốc lát, Trác Thiệu liền bịt miệng cậu...

Bình Luận (0)
Comment