Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 173

"Nay cả ngươi cũng đã nghĩ đến nước này rồi, chẳng lẽ Tiêu Uyên lại không đoán ra sao?"

"Chàng ấy có lệnh cho ngươi đưa ta rời đi không?"

Lý Hoài Ngôn nghẹn lời, khẽ lắc đầu.

"Tình hình ở kinh thành có khi còn căng thẳng hơn nơi này. Ta quay về e rằng chỉ khiến chàng ấy thêm vướng bận, trở thành điểm yếu để kẻ khác lợi dụng."

Thực ra, từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn là điểm yếu của Tiêu Uyên. Chỉ là nàng quá ích kỷ, trong lòng chỉ nghĩ đến mối thù của Thẩm gia và cái ch-ết của tổ mẫu.

Rồi cứ thế bị người ta thao túng, từng bước lún sâu vào vũng lầy.

Lý Hoài Ngôn đứng đó, nhất thời lúng túng không biết phải làm sao.

"Lý Hoài Ngôn."

Thẩm An An ngước lên nhìn hắn: "Ngươi trung thành với chàng ấy, đúng không?"

"Đương nhiên. Vì đại nghiệp của huynh ấy, ta có thể hy sinh cả mạng sống."

Điều này, Thẩm An An chưa từng nghi ngờ. Vì ở kiếp trước, Lý Hoài Ngôn đã dùng chính tính mạng mình để chứng minh điều đó.

"Nếu đã có người đứng sau bày kế, thì sớm muộn gì cũng có kẻ phải vạch trần mọi chuyện. Nếu không phải ta, cũng sẽ là người khác. Nhưng người khác sẽ không vì Tiêu Uyên mà suy nghĩ như ta."

Nếu là kẻ khác, e rằng họ chỉ mong muốn lật đổ Tiêu Uyên ngay lập tức. Nhưng nàng thì khác, nàng vẫn sẽ lo cho hắn.

"Ta hiểu. Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện, ta không gánh nổi trách nhiệm này."

Lý Hoài Ngôn khổ sở ngồi xuống.



Ba ngày sau, khi Thẩm An An và Lý Hoài Ngôn còn đang bàn bạc về Tào đại nhân, thì Trần Thiên đột nhiên hớt hải chạy vào.

"Cô nương, ta đã nhìn thấy Cố Đàm!"

Thẩm An An chậm rãi ngước lên, đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn Trần Thiên: "Ở đâu?"

"Ngay trước cổng nha môn! Ta tận mắt thấy hắn được người ta đón vào trong. Trên mặt hắn có một nốt ruồi, ta chắc chắn không nhìn nhầm."

"Ừm."

Thẩm An An khẽ gật đầu: "Nếu đã vậy, chúng ta có thể hành động rồi. Mấy ngày nay vất vả cho ngươi, mau về nghỉ ngơi đi."

Trần Thiên không rời đi ngay mà chần chừ nói: "Hôm hành động, có thể cho ta đi cùng không? Ta muốn tự tay gi-ết Cố Đàm!"

"Hắn phải áp giải về kinh thành, không thể gi-ết."

"Vậy ta sẽ tự tay bắt hắn!"

Đôi mắt Trần Thiên rực cháy hận thù: "Cô nương yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức, chỉ đi theo bên cạnh Khánh Phong mà thôi."

Thẩm An An nhìn hắn vài giây rồi khẽ gật đầu: "Được."

Lúc này, nàng mới dời mắt nhìn về phía Lý Hoài Ngôn: "Người của chúng ta đã sẵn sàng chưa?"

"Đều đã chuẩn bị xong."

"Tốt."

Đêm xuống, Khánh Phong mang tin tức trở về: "Lý tri huyện mở tiệc tại phủ nha để tiếp đón Tào Tri phủ. Tên Cố Đàm mà Trần Thiên chỉ mặt gọi tên cũng có mặt."

Sắc mặt Lý Hoài Ngôn nghiêm trọng: "Tin này đáng tin không?"

"Là do ngục tốt mà chúng ta mua chuộc báo lại."

Ba người nhìn nhau, im lặng trong chốc lát.

"Hay là để ta và Khánh Phong ở lại giải quyết. Nàng dẫn người rời khỏi Thiên Thủy thành ngay trong đêm, đợi tin tức của chúng ta." - Lý Hoài Ngôn đề nghị.

Thẩm An An lạnh nhạt nói: "Nếu bọn chúng đã nhắm vào ta, các ngươi ở lại cũng vô ích."

"Nếu vậy, đêm nay hành động thôi."

"Vương phi."

Khánh Phong nhíu mày: "Người biết rõ gã ngục tốt kia có thể..."

"Nghĩ kỹ lại, từ đầu đến giờ, có chuyện nào không nằm trong tính toán của bọn chúng không?"

Thẩm An An cắt lời hắn, phất tay: "Đi sắp xếp đi."

Trần Thiên vừa nghe tin sẽ đột nhập vào tiệc rư-ợu để bắt người thì vô cùng phấn khích, ôm chặt thanh đao lớn, lẽo đẽo theo sát Khánh Phong.

Bóng tối bao trùm cả thành, đường phố và mọi nơi yên tĩnh đến đáng sợ.

"Cô nương, chúng ta cứ thế mà xông vào sao?"

Trần Thiên nhìn chằm chằm vào cổng phủ nha, ánh mắt rực lên như lửa.

Thẩm An An nghiêng đầu nhìn hắn, chợt mỉm cười: "Đương nhiên."

Trần Thiên siết chặt đao, định lao thẳng vào trong. Nhưng ngay khi hắn vừa cất bước, phía sau lại hoàn toàn tĩnh lặng.

Hắn ngoái đầu lại, phát hiện ngoài mình ra, không một ai nhúc nhích: "Sao các người không đi?"

"Trần Thiên, ngươi ch-ết từ khi nào?"

Giọng nói của Thẩm An An đột nhiên vang lên.

Trần Thiên khựng lại, nhíu mày: "Cô nương nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."

"Không hiểu sao?"

Thẩm An An từ tốn bước lên bậc thềm, dừng ngay trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thanh đao trong tay hắn: "Vậy để ta nói điều mà ngươi có thể hiểu."

"Người bên trong thật sự là Cố Đàm ư? Ngươi hao tâm tổn trí dụ ta đến đây tối nay, là nhận lệnh của ai?"

Đôi mắt trong trẻo của Trần Thiên dần trở nên u ám. Hắn vừa nhấc đao lên thì lập tức bị Khánh Phong nhanh chóng khống chế, đoạt lấy vũ khí.

Tiếng đao rơi chạm đất, vang lên chói tai giữa màn đêm tĩnh mịch.

Trần Thiên bị vặn chặt hai tay ra sau, nhưng hắn chỉ cười, một nụ cười lạnh lẽo khiến người ta rợn tóc gáy.

"Cô nương gấp gáp gì chứ? Ta nào có ý định ra tay với người?"

Nụ cười của hắn mang theo sự âm hiểm đáng sợ.

"Hôm đó trên phố, chính cô nương đã rút bạc cứu ta khỏi tình thế khó khăn.”

“Vậy đây là cách ngươi báo ơn sao?" - Đôi mắt của Thẩm An An lạnh lẽo như băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Thiên chẳng hề để tâm: "Cho dù không phải ta, cũng sẽ có người khác làm chuyện này. Có những bí mật, sớm muộn gì cũng phải phơi bày trước thiên hạ. Hay là..."

Hắn nghiêng đầu, giọng điệu đầy mỉa mai: "Cô nương không muốn biết sự thật để báo thù cho Thẩm lão phu nhân nữa?"

Đôi mắt hạnh của nàng vẫn băng giá, không gợn một chút cảm xúc: "Ngươi nói đúng, cũng vì vậy mà ta mới bị ngươi dẫn dắt từng bước đến đây."

Nàng khẽ nhếch môi: "Bởi vì ta cũng rất tò mò, rốt cuộc hoàng đế đã giăng ra ván cờ thế nào để nhắm vào ta, và làm sao để đối phó với chính hoàng nhi của mình."

"Ngươi nghi ngờ ta từ khi nào?"

Trần Thiên híp mắt, dáng vẻ ngây ngô ban đầu đã hoàn toàn biến mất.

Thẩm An An không trả lời hắn, chỉ quay sang Khánh Phong: "Trông chừng hắn cẩn thận, có lẽ hắn chính là chìa khóa quyết định chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây hay không."

Nói xong, nàng cùng Lý Hoài Ngôn sải bước tiến thẳng vào phủ nha.

Dọc đường, không một ai ngăn cản.

Bọn họ đi thẳng đến hậu viện, nơi bữa tiệc đang diễn ra.

Ba người ngồi ở ghế trên đang cụng chén, chè chén say sưa, ánh đèn mờ ảo soi rõ cảnh tượng xa hoa trụy lạc. Giữa sảnh tiệc, vũ cơ yểu điệu uốn lượn theo tiếng đàn tỳ bà, đôi mắt câu hồn lướt qua những kẻ đang đắm chìm trong tửu sắc.

Người ngồi ở vị trí cao nhất thoáng nhíu mày khi thấy Thẩm An An đột ngột xông vào.

Hắn nghiêng đầu hỏi gã trung niên nịnh nọt bên cạnh: "Chuyện này là thế nào?"

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ, lập tức nhíu mày: "Kẻ nào dám tự tiện xông vào phủ nha? Người đâu, còn không mau bắt lại!"

"Diễn cũng ra trò đấy." - Lý Hoài Ngôn cười lạnh.

Thẩm An An không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông ngồi phía dưới.

Đó chính là kẻ mà Trần Thiên nhận diện là Cố Đàm.

Trên mặt hắn có một nốt ruồi, tướng mạo hung ác, trông như một tên cướp gi-ết người không chớp mắt.

Nhưng Thẩm An An biết, hắn không phải Cố Đàm. Hoặc có lẽ, Cố Đàm căn bản chưa từng tồn tại.

"Tiếp theo, có phải ta nên phối hợp cùng hai vị đại nhân diễn một màn kịch không?"

Nàng nhếch môi: "Nói ta là Tứ Hoàng Tử phi từ kinh thành đến đây để bắt Cố Đàm, còn các người cấu kết với thổ phỉ, tội đáng xử thế nào?"

Tào Tri phủ thủ khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Ngươi nói linh tinh gì thế? Tứ Hoàng Tử phi sao có thể xuất hiện ở nơi này? Ngươi rốt cuộc là ai? Có biết tội giả mạo hoàng tộc là trọng tội không?"

Thẩm An An chỉ lặng lẽ nhìn hắn diễn trò: "Diễn xong chưa?"

Tào Tri phủ trầm mặc, đôi mắt dần trở nên sắc bén.

"Chuyện không theo đúng kịch bản trong đầu ngươi, nên ngươi không biết phải tiếp tục thế nào nữa đúng không?"

Nàng xoay nhẹ thanh đao cướp từ tay Trần Thiên, rẽ đám vũ cơ ra, từng bước tiến về phía trước.

"Chi bằng Tào đại nhân cứ nghĩ kỹ lại xem, Hoàng Thượng đã căn dặn ngài điều gì? Đỡ mất công đôi co, cứ đi thẳng vào vấn đề luôn đi."



Lý Tri huyện vô thức lùi lại mấy bước, nuốt khan, ánh mắt hoảng loạn nhìn sang Tào Tri phủ.

Tên "Cố Đàm" kia cũng đứng bật dậy, chỉ thẳng vào Thẩm An An: "Chính là ả! Hôm đó trong đám người gi-ết huynh đệ ta có ả! Hôm nay, ta phải báo thù!"

Hắn rút đao lao về phía nàng, nhưng Khánh Phong nhanh hơn một bước, lập tức cản lại.

Hai người giao đấu trong nháy mắt, nhưng đối phương rõ ràng không phải là đối thủ của Khánh Phong, một kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến trường.

Tào Tri phủ khẽ ho một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm An An.

"Cố Trầm, dừng tay."

Không phải Cố Đàm, mà là Cố Trầm.

"Tứ Hoàng Tử phi đến thật đúng lúc. Bản quan vừa mới nhận được mật báo, nói rằng người mang theo một lượng lớn vàng bạc tiến về biên cương, có ý định liên kết với Tề Tướng quân để nuôi quân tạo phản."

Hắn nhếch môi cười lạnh: "Bản quan thân là mệnh quan triều đình, sao có thể khoanh tay đứng nhìn giang sơn đổi chủ?"

"Tứ Hoàng Tử phi dù chỉ là nữ tử, nhưng chuyện này đâu thể chỉ do một mình người gây ra? Kẻ đứng sau thao túng là ai, e rằng phải về kinh thành chờ Hoàng Thượng thẩm vấn mới rõ được."

Thẩm An An biết Hoàng đế sớm muộn cũng ra tay đối phó Tiêu Uyên.

Nhưng không ngờ, ông ta lại ra tay tàn nhẫn đến mức này.

"Ngươi nói bậy gì vậy?"

Lý Hoài Ngôn giận dữ: "Chúng ta dọc đường chỉ có một chiếc xe ngựa, không mang theo thứ gì. Vàng bạc từ đâu ra?"

"Tứ Hoàng Tử phi không phải kẻ ngốc, sao có thể mang theo tang chứng trên người? Tất nhiên các người chia thành hai đường, rồi hẹn nhau hội hợp ở tuyến đường thủy. Nếu không, vì sao lại cấu kết với Thân Doãn Bạch gi-ết hại dân thường? Rõ ràng là bọn họ phát hiện được manh mối nên mới bị các người gi-ết người diệt khẩu!"

Tào Tri phủ nói năng chắc nịch, hiển nhiên đã chuẩn bị lời lẽ từ trước.

"Ngươi nói kẻ đồng lõa là Thân Doãn Bạch?" - Thẩm An An thản nhiên hỏi.

Tào Tri phủ gật đầu: "Không sai, bản quan đã điều tra rõ ràng. Hắn nói là vận chuyển hàng hóa, nhưng thực chất đó là vàng bạc châu báu."

"Nói năng hồ đồ!"

Lý Hoài Ngôn rút đao từ tay Khánh Phong, lao về phía Tào Tri phủ.

Nhưng đúng lúc ấy, bốn phía ập vào vô số quan binh, lập tức bao vây bọn họ.

"Tứ Hoàng Tử phi, Lý Quốc Công, Thân Doãn Bạch đã khai nhận tất cả. Các người đừng giãy giụa vô ích nữa, mau theo bản quan về kinh diện thánh tiếp nhận thẩm phán đi."

"Nếu ta không đi thì sao?" - Thẩm An An cười lạnh.

"Vậy đừng trách bản quan vô lễ."

Tào Tri phủ vung tay, quan binh lập tức áp sát.

Thẩm An An hờ hững cất giọng: "Hoàng đế chỉ bảo ngươi bắt ta về để kiềm chế Tiêu Uyên, nhưng có từng nói cho ngươi biết, ông ta và Thẩm gia có mối thù sâu nặng thế nào chưa?"

Tào Tri phủ khẽ cau mày.

Nàng tiếp tục, từng câu từng chữ đều lạnh băng: "Quả nhiên là một nước cờ cao tay. Dùng Tiêu Uyên để trừ khử Tiêu Trạch, rồi lại lợi dụng ta để tiêu diệt Tiêu Uyên. Đến lúc đó, người hoàng nhi không thể lộ diện của ông ta quay về, lập tức có thể đường đường chính chính trở thành Thái Tử, nắm giữ đại quyền."

Sắc mặt Tào Tri phủ khẽ biến, đồng tử co rút: "Hạ quan không hiểu Tứ Hoàng Tử phi đang nói gì. Tâm tư của Hoàng Thượng không phải thứ có thể tùy tiện suy diễn."

Thẩm An An khẽ cười lạnh: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần ta hiểu là đủ."

Ánh mắt nàng lướt qua từng người trong viện, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Vậy thì xin lỗi, hôm nay... các ngươi, không một ai có thể sống mà rời khỏi đây."

Tào Tri phủ nghe vậy, bật cười khinh miệt. Một nữ nhân ngu xuẩn ngây thơ như vậy, thế mà Hoàng Thượng còn đặc biệt cử hắn ra tay, đúng là dùng d-ao mổ trâu để gi-ết gà! "Còn đứng đó làm gì? Mau 'mời' Tứ Hoàng Tử phi hồi kinh!"

Lời hắn vừa dứt, lập tức vang lên tiếng bước chân nặng nề giẫm trên nền gạch, phát ra những âm thanh ken két rợn người. Trong sân, từng bóng người đổ dài, chồng chất lên nhau như một bức tranh ác mộng.

Bình Luận (0)
Comment