"Hừ!"
Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, trẫm đã đặt sự thật ngay trước mặt nàng ta. Chỉ cần công bố ra thiên hạ, dù có khiến trẫm mất mặt thì cũng xem như đã báo thù cho tổ mẫu nàng ta."
Không có gì khiến người đời tin tưởng hơn việc chính Phi tử của Tứ Hoàng Tử tuyên bố rằng Tiêu Uyên không phải hoàng tộc. Nhưng nàng... lại không làm vậy.
Hoàng đế đã tính toán kỹ lưỡng, vậy mà biến số lại xuất hiện từ Thẩm An An.
"Sớm biết thế này, thà chọn nha đầu ngốc Đoan gia còn hơn!"
Trẫm hao tâm tổn sức bày mưu với Thẩm gia, không ngờ cái ch-ết của Thẩm lão phu nhân vẫn không thể khiến nàng ta mất lý trí hoàn toàn.
"Đứa con ngoan của trẫm đúng là có sức hút, mê hoặc đến mức nữ nhi Thẩm gia còn quên cả báo thù. Trẫm đã cho nàng cơ hội, nàng không nhận, vậy đừng trách trẫm độc ác!"
"Diệp nhi đâu? Có tin gì chưa?"
"Nô tài đã phái người đi đón Ngũ Hoàng Tử rồi ạ."
Hoàng đế gật đầu, giọng lạnh lùng: "Bảo bọn chúng nhanh lên. Nếu Diệp nhi bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, trẫm sẽ gi-ết sạch bọn chúng!"
——
Cùng lúc đó, Tiêu Uyên cũng nhận được thư của Lý Hoài Ngôn. Hắn nắm chặt thư đến mức khớp xương trắng bệch, cả người chìm trong bóng tối.
"Thư viết gì vậy?"
Lăng Thần Dật vừa hỏi dứt câu đã thấy Tiêu Uyên bật dậy, sải bước xông ra ngoài.
"Huynh định đi đâu?" - Hắn giữ chặt cánh tay Tiêu Uyên.
"Thiên Thủy Thành."
Lăng Thần Dật vội vàng chộp lấy lá thư, lướt qua từng chữ rồi gấp gáp ngăn cản: "Không được! Huynh mà rời đi lúc này chẳng khác nào đi tìm ch-ết!"
"Tránh ra!" - Đôi mắt Tiêu Uyên đỏ ngầu, giận dữ quát lên.
Hắn không dám tưởng tượng cảnh nàng một mình đối mặt với những âm mưu toan tính, tự tay gi-ết người, thậm chí tàn sát hơn trăm mạng sống sẽ đáng sợ đến mức nào.
Lăng Thần Dật trong lòng thầm rủa một tiếng, chắn ngang cửa không cho hắn đi: "Nếu huynh đi, tất cả những gì Thẩm An An đã làm đều trở thành vô ích."
"Nàng ấy quan tâm không chỉ có huynh, mà còn cả Thẩm gia, Lâm gia. Huynh có thể bất chấp tất cả, nhưng Thẩm gia, Lâm gia phải làm sao? Liệu nàng ấy có tức giận, có trách huynh không?"
Tiêu Uyên đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt đến run lên.
"Chính vì tất cả những gì nàng trân trọng, huynh càng không thể rời đi lúc này. Huynh phải ở lại, đối đầu với Hoàng Thượng. Gi-ết quan triều đình không phải là chuyện nhỏ, nếu hoàng đế quyết truy cứu, huynh làm sao bảo vệ được nàng ấy đây?"
Tiêu Uyên dần bình tĩnh lại, nhắm mắt thật sâu.
“Chàng phải ở lại trấn giữ kinh thành, ta mới có thể an toàn!"
Giọng nói thanh lãnh của nàng văng vẳng bên tai. Tiêu Uyên xoay người, chậm rãi trở lại ngồi xuống sau thư án.
Lăng Thần Dật im lặng một lúc, để hắn có thời gian trấn tĩnh.
Một khắc sau, hắn mới lên tiếng: "Biểu tẩu hành động dứt khoát, là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng Hoàng Thượng đã quyết kéo huynh xuống, chắc chắn sẽ không chỉ dùng một chiêu này. Chúng ta cần tính bước tiếp theo."
"Sáng mai vào triều, tùy cơ ứng biến. Trong thư Lý Hoài Ngôn nhắc đến Ngũ Hoàng Tử, ngươi phải phái người theo dõi sát hoàng cung. Nếu có cơ hội, hãy gi-ết hắn trước."
Tiêu Uyên đã lấy lại sự trấn tĩnh trong giọng nói.
"Gi-ết ngay sao?"
Lăng Thần Dật cau mày: "Nếu làm vậy, mối thù với hoàng đế coi như không thể vãn hồi, sẽ không ch-ết không thôi. Huynh thật sự đã suy nghĩ kỹ?"
“Từ lúc ông ta bày mưu để An An đối phó với ta, giữa chúng ta đã không thể chung sống, chỉ có một mất một còn.”
Nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, hòa lẫn với màn đêm bên ngoài.
Lăng Thần Dật rời đi, còn hắn vẫn cầm chặt bức thư, nhìn thật lâu.
Hắn tự hỏi, khi nàng ra lệnh thảm sát, trong lòng nàng đã nghĩ gì? Nàng có sợ hãi không? Có do dự không? Khi nàng rạ-ch c-ổ tên Tào Bồi đó, lòng nàng hẳn đã rất giằng xé. Một bên là hắn, một bên là người tổ mẫu mà nàng kính trọng nhất.
Nhưng cuối cùng, nàng đã chọn hắn.
Phải chăng điều đó có nghĩa là nàng yêu hắn? Những ngày đêm dây dưa kia, chưa bao giờ là vô nghĩa?
“An An, chờ ta. Ta sẽ quét sạch mọi gai góc trên con đường này, đón nàng về nhà.”
…
Thiên Thủy Thành, phủ Thân gia.
Toàn bộ quan viên và binh lính đã bị thổ phỉ tàn sát. Thẩm An An lấy ra lệnh bài của Tiêu Uyên, tạm thời tiếp quản Thiên Thủy Thành, một phần quân đội Tề gia cũng ở lại trấn giữ.
Sau đêm thảm sát đó, Thân Doãn Bạch bỗng biến mất khỏi nhà lao. Không ai biết hắn đã đi đâu, như thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Khánh Phong dò xét suốt một thời gian dài nhưng không thu được chút tin tức nào.
“Ngươi nói xem, có khi nào hắn chính là đứa con riêng của hoàng đế không?” - Lý Hoài Ngôn xoa cằm, phỏng đoán.
Thẩm An An khẽ nhíu mày: “Tuổi tác không khớp, nếu là con riêng của hoàng đế, lẽ ra phải nhỏ hơn Tiêu Uyên.”
“Vậy thì chỉ có thể là quân cờ của hoàng đế, thấy đồng bọn ch-ết sạch nên mới bỏ trốn.”
Thẩm An An không lên tiếng, chỉ hỏi: “Trần Thiên đâu? Hắn đang ở đâu?”
“Đang bị giam trong kho củi.”
Lúc này bọn họ vẫn đang ở lại Thân phủ.
“Hắn khai chưa sao?”
Lý Hoài Ngôn lắc đầu: “Khánh Phong đã dùng hình, nhưng hắn vẫn cắn răng khẳng định mình chỉ là Trần Thiên, ngoài ra không biết gì khác.”
Đúng lúc này, Khánh Phong vội vàng chạy vào: “Vương phi, chủ tử gửi thư tới.”
Thẩm An An sững lại, hơi nghiêng đầu nhưng không đưa tay nhận. Cuối cùng, Lý Hoài Ngôn vươn tay lấy thư rồi mở ra đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hôm qua, trong buổi triều sớm, Hoàng Thượng vì chuyện Thiên Thủy Thành mà nổi trận lôi đình, đã phái quan viên và sứ thần đến điều tra vụ án. Đồng thời, người lệnh cho chúng ta lập tức hồi kinh.”
“Hai trang thư, còn một trang nữa, ta không đọc đâu, để nàng tự xem.”
Lý Hoài Ngôn đưa phần còn lại cho Thẩm An An.
Nàng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng mới nhận lấy, nhưng không mở ra mà gấp lại, cất vào trong tay áo.
“Hoàng đế nóng lòng gọi chúng ta về, chắc hẳn là đang chờ để định tội.”
Quan viên Hoàng Thượng phái đến tiếp quản vụ án, chứng cứ và nhân chứng chẳng phải muốn tạo thế nào thì tạo thế ấy sao?
Mà nói đúng ra, cũng không thể gọi là tạo. Dù sao thì người đúng là do nàng gi-ết thật.
“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ mãi không về. Quan viên Hoàng Thượng cử đi, ước chừng nửa tháng nữa sẽ tới.”
“Chờ thêm chút nữa đi, đợi tình hình trong kinh thành ổn định. Nếu lúc này quay về, chỉ càng khiến chàng ấy thêm gánh nặng.”
Việc phủ nha bị thảm sát khiến cả thành phố lại chìm vào tĩnh lặng. Dù giữa ban ngày, trên phố cũng vắng bóng người qua lại, những nhà buôn bán hầu hết đều đóng cửa.
Dân chúng hoang mang cực độ, tình trạng này kéo dài suốt ba ngày, rồi dần dần bắt đầu xuất hiện rối loạn. Có kẻ vì đói quá mà nổi lên cướp bóc, gi-ết người phóng hỏa.
Những người chịu khổ nhất, không ai khác chính là những góa phụ và trẻ mồ côi.
Thẩm An An ngày ngày đi tuần khắp các con phố. Mỗi khi phát hiện có vụ cướp bóc hay hành vi gây rối, nàng lập tức ra tay trấn áp nghiêm trị, mới có thể phần nào kìm hãm được tình hình.
“Trả lại cho ta! Ta quỳ lạy ngươi cũng được, xin ngươi đấy! Trong nhà chỉ còn đúng miếng ăn này thôi, còn một đứa trẻ hơn một tuổi nữa phải nuôi, xin ngươi trả lại cho ta.”
“Mau cút đi, đồ mụ già ch-ết tiệt!”
Tên đại hán hung hãn đạp bà lão ngã xuống đất, vung tay cầm lấy chiếc bánh bao bà vừa mua, nghênh ngang bỏ đi.
Không đợi Thẩm An An lên tiếng, Khánh Phong đã lao nhanh như chớp, chộp lấy vai tên kia, đẩy hắn ngã xuống đất.
“Áp giải vào đại lao.”
Thẩm An An lạnh giọng ra lệnh. Những kẻ như thế này không nghiêm trị thì sẽ chẳng bao giờ biết sợ.
Gã đại hán tái mặt, nhưng không dám phản kháng.
“Bánh bao của bà đây.”
Mặc Hương nhặt lên đưa lại cho bà lão, đồng thời dúi vào tay bà một thỏi bạc nhỏ: “Bà mau về đi, chẳng phải còn có đứa bé đang chờ sao?”
“Đa tạ, đa tạ! Các ngài đúng là bồ tát sống, đa tạ!”
Bà lão dập đầu lạy mấy cái, rồi ôm chặt chiếc bánh bao, vội vã chạy vào con hẻm nhỏ.
Lý Hoài Ngôn nhíu chặt mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Chúng ta phải thuyết phục dân chúng quay lại làm việc, khôi phục kinh tế.”
Không có bạc, không có lương thực, thì dù thái bình đến đâu, cũng sẽ thành loạn thế.
Thẩm An An quét mắt nhìn những cửa hàng đóng chặt hai bên đường, trầm giọng nói: “Ngày mai ban bố lệnh, yêu cầu tất cả mở cửa kinh doanh. Nếu ai không tuân theo, lập tức tăng gấp đôi thuế má.”
Lý Hoài Ngôn gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, từ cuối con hẻm bỗng vang lên một tiếng thét ai oán, xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
Mấy người liếc nhìn nhau, lập tức lao về phía đó. Đến khúc quanh của con hẻm nhỏ, họ bắt gặp một th-i th-ể.
Bà lão ngã xuống vũng má-u, dòng huyết đỏ thẫm loang ra, nhuộm ướt cả chiếc bánh bao rơi dưới đất. Thỏi bạc nhỏ trong tay bà vẫn còn nắm chặt, không chịu buông.
Khánh Phong bước tới kiểm tra nhịp đập nơi cổ, rồi lắc đầu nhìn Thẩm An An: “Ch-ết rồi.”
Vừa mới tuyệt vọng khi bị cướp mất miếng ăn cuối cùng, rồi lại được Thẩm An An cứu giúp, bà lão đã nhìn thấy hy vọng. Vậy mà giờ đây, đôi mắt từng ánh lên tia sáng ấy lại mở to vô hồn, không còn chút sinh khí nào nữa.
"Bánh bao và bạc vẫn còn, kẻ ra tay không phải vì cướp của."
Ánh mắt Thẩm An An dừng lại trên vết cắt sâu hoắm ở cổ bà lão, giọng trầm xuống: "Ra tay gọn gàng, dứt khoát như vậy, rõ ràng là kẻ có kinh nghiệm gi-ết người."
Không đợi phân phó, Khánh Phong đã lập tức dẫn người truy đuổi.
"Lý Tri huyện và Tào Tri phủ đều đã ch-ết, trong thành còn ai dám gây rối? Chẳng lẽ là bọn sơn tặc?"
Nhưng giờ đây có quân đội Tề gia trấn giữ, lũ sơn tặc hẳn phải e dè mới đúng.
"Kẻ này rõ ràng là muốn đe dọa ta." - Thẩm An An lạnh lùng nhìn th-i th-ể bà lão.
Từ sau khi Cố Trầm ch-ết, đám sơn tặc không có động tĩnh gì, nên Thẩm An An tạm thời chưa xử lý chúng.
"Kẻ cầm đầu và quan viên bảo kê cho chúng đều đã ch-ết, nếu bọn chúng còn chút đầu óc thì nên ẩn náu trên núi mới phải. Vậy mà giờ lại ra tay sát hại dân lành, chẳng lẽ là vì sợ chúng ta đổ tội cho chúng nên muốn phản kháng?"
"Trước khi quan viên triều đình do Hoàng đế phái tới tiếp quản, ta phải dẹp sạch bọn sơn tặc này." - Thẩm An An lạnh giọng.
Nàng muốn khiến Hoàng đế không có bất kỳ chứng cứ nào để kết tội nàng, ánh mắt nàng di chuyển, dừng lại trên th-i th-ể bà lão, lạnh lẽo nói: "Chỉ dám ra tay với kẻ yếu, không đáng để sống!"
—
Cùng lúc đó, hàng chục kỵ mã đang phi nhanh về phía Thiên Thủy Thành. Càng tiến gần, sắc mặt của kẻ mặc hắc y dẫn đầu càng thêm u ám.
"Ch-ết tiệt, sao vẫn chưa có tin tức của Ngũ Hoàng Tử?"
"Đại ca, có khi nào… Ngũ Hoàng Tử cũng đã ch-ết trong trận thảm sát đó rồi không?"
"Không thể nào!"
Người cầm đầu nhíu chặt mày: "Người của ta đã lục soát kỹ càng, x-ác nhận Ngũ Hoàng Tử không nằm trong số người thiệt mạng."
"Vậy tại sao lại bặt vô âm tín? Theo kế hoạch, hắn lẽ ra đã thoát thân và đang trên đường về kinh thành rồi. Trừ phi… đã gặp rắc rối."
Đôi mắt kẻ mặc hắc y híp lại đầy nguy hiểm: "Chẳng lẽ… hắn vẫn còn ở trong Thiên Thủy Thành?"
"Chúng ta nhất định phải tìm ra Ngũ Hoàng Tử, nếu không thì khỏi cần quay về nữa!"
"Nhưng… tình hình trong thành hiện tại không rõ ràng, lẻn vào e là không dễ…"
"Hoàng Thượng đã hạ lệnh, dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, cũng phải đảm bảo sự an toàn của Ngũ Hoàng Tử!" - Giọng người cầm đầu lạnh lùng, kiên quyết.
Cả nhóm chỉ dừng lại chốc lát, sau đó lập tức thúc ngựa lao thẳng về phía Thiên Thủy Thành.