" , một kẻ con hoang danh phận, mẫu trong sạch, quả thực tư cách kế thừa đại thống. Ngay cả hoàng thất tông cũng sẽ chấp nhận điều ."
"Được , các vị lui xuống , và Tứ Hoàng Tử còn chính sự cần bàn."
Lăng Thần Dật thấy đám quan bắt đầu kích động, bàn tán ngớt, bèn lên tiếng ngăn , lệnh cho đưa họ bằng cửa .
Sau đó, xoay thư phòng.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua khung cửa sổ, rọi căn phòng, phản chiếu lên bóng dáng cao lớn khoác áo gấm sẫm màu của Tiêu Uyên. Hắn lặng nơi khung cửa, ánh mắt xa xăm về cảnh sắc trong viện, những đường nét lạnh lùng và tuấn tú chìm trong bóng tối lờ mờ, khó mà đoán tâm tư.
Lăng Thần Dật lặng lẽ bước đến bên cạnh , cùng bên ngoài: “Các đại nhân đều rời .”
"Ừm."
Một tiếng đáp nhẹ vang lên từ cổ họng, mang theo chút cảm xúc nào.
Lăng Thần Dật bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, một nỗi đau nhức nhối, sắc bén.
"Những lời của cung nữ nhất định là vô căn cứ. Thục phi nương nương tuyệt đối như , ngươi đừng để trong lòng."
"Tất cả chuyện đều là mưu kế của Hoàng Thượng để mở đường cho . Tiêu Uyên, đừng để những âm mưu quỷ kế ảnh hưởng đến phán đoán của ngươi về cục diện."
Tiêu Uyên cúi mắt xuống.
Lăng Thần Dật tưởng sẽ im lặng như , nhưng ngờ một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Thần Dật, ngươi xem, vì giữa phụ tử thể tuyệt tình đến mức ?”
“Phụ chẳng giống phụ , con cũng chẳng giống con, vì một vị trí mà tương tàn lẫn .”
Lăng Thần Dật lặng .
"Sinh trong hoàng cung, tình vốn dĩ nhạt nhẽo. Chuyện , lẽ là lẽ thường tình thôi..."
"…ông thể vì đứa con của nữ nhân đó mà từng bước tính toán, khiến tất cả những đứa con khác kết cục bi thảm. Tiêu Trạch ch-ết , , quân cờ cũng thành một kẻ vô dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn bật khẽ, đầy châm chọc.
Dường như nếu , quân cờ nếu cản đường, thì phụ hoàng cũng sẽ tay trừ khử, chỉ để mở đường cho đứa con mà ông yêu thương nhất.
Thậm chí, cái ch-ết của Tiêu Trạch cũng hề khiến nét mặt uy nghiêm gợn sóng. Giống như kẻ ch-ết chỉ là một con mèo một con ch.ó vô danh.
Lăng Thần Dật im lặng, gì để thể an ủi Tiêu Uyên dù chỉ một chút.
Bị chính phản bội, bao giờ cũng là cú đ-âm đau đớn nhất.
Vì thế, thậm chí dám nhắc đến ba chữ "Thẩm An An".
Nếu những tin đồn thực sự là do nàng truyền ngoài, thì đối với Tiêu Uyên, đó chính là một đòn chí mạng.
Chưa đến Lăng Thần Dật, ngay cả Tiêu Uyên cũng thể chắc chắn liệu trong lòng nàng, quan trọng hơn Thẩm lão phu nhân khuất .
Cho nên dám hỏi, dám . Bởi vì thực , dám đối diện.
Tin đồn từ yến tiệc trong cung chẳng bao lâu lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Thậm chí, còn cả những bài đồng d-ao trẻ con hát vang đường.
Mỗi phiên bản truyền miệng đều xoay quanh thế của Tiêu Uyên, đều nhắc đến chuyện phong lưu của Thục phi.
Phủ Tứ Hoàng Tử, nơi từng dân chúng kính trọng, nay trở thành bia ngắm của lời đàm tiếu.
Tiêu Uyên, từ một vị Hoàng Tử ngưỡng mộ, giờ chỉ còn là đề tài dư tửu hậu của thiên hạ.
Những ngày qua, ngay cả gia nhân trong phủ khi ngoài cũng chỉ trỏ mắng nhiếc. Những ánh mắt khác thường, những lời chửi rủa phố phường, sắc như lưỡi d-ao, đ-âm thẳng lòng mỗi trong phủ.
Mà Tiêu Uyên, cũng ba ngày lên triều.
"Huynh thật sự để mấy lời vớ vẩn đó lọt tai ?" - Lăng Thần Dật tức đến mức chịu nổi.