Dịch: TràBeta: Dưa HấuCố Nam Hề nuốt cơm xuống, nhìn người đứng bên cạnh bàn thì bỗng nhiên bị sặc, ho hai lần.
Đôi mắt đen láy nhìn về phía Phó Dĩ Diệu, vẻ mặt vô tội.
Bàn là anh đặt, cô không biết gì nha.
Phó Dĩ Diệu đưa ly nước đến cho cô, không bị Lục Tử Trạc ảnh hưởng, giọng nói trầm thấp, ngữ khí cưng chiều: “Bảo em chậm một chút rồi thì không nghe. Đáng đời chưa.”
Đừng nói là anh nhìn không ra rằng cô là bị hù sặc nha.
Cố Nam Hề nhận lấy ly nước, cụp mí mắt uống một ngụm nước nhỏ.
“Không quấy rầy người khác khi dùng cơm chính là lễ nghi cơ bản nhất, không hiểu à?” Phó Dĩ Diệu lạnh lùng nói.
Cố Nam Hề nói thầm trong lòng cô với anh ta không quen không biết, anh ta đến đây làm gì?
Lục Tử Trạc: “Học trưởng Phó vẫn xuân phong ngàn dặm như trước nhỉ.”
Học trưởng Phó? Biết Phó Dĩ Diệu à?
Cố Nam Hề nhíu mày nhìn Phó Dĩ Diệu, giống như đang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố đã bắt đầu không nhịn được mà tự tưởng tượng ra mấy tình tiết máu chó. Ví dụ như: hồi học cấp ba, người mà Lục Tử Trạc yêu lại đi yêu đơn phương Phó Dĩ Diệu nên bây giờ anh ta muốn xuống tay từ chỗ cô để trả thù Phó Dĩ Diệu.
Phó Dĩ Diệu ấn chuông gọi phục vụ. Sau đó, bắt đầu gỡ xương cá rồi gắp phần thịt cá vào trong bát của Cố Nam Hề. Hoàn toàn không bỏ Lục Tử Trạc vào trong mắt.
Cố Nam Hề cũng rất biết điều mà gắp đồ ăn cho vào miệng. Nhưng mà bên cạnh cô có một người khác nữa nên cũng không được tự nhiên.
Cũng may quản lý nhà hàng đến kịp, thái độ cực kỳ ân cần mà hỏi thăm: “Phó tiên sinh, đồ ăn không hợp khẩu vị ư?”
Phó Dĩ Diệu đặt đũa xuống, chậm rãi lau tay. Rõ ràng là động tác cực kỳ đơn giản nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
Cố Nam Hề có chút đắc chí. Người này bây giờ chính là chồng hợp pháp của cô rồi.
Phó Dĩ Diệu: “Nếu nhà hàng này không bảo đảm được sự riêng tư của khách đến dùng bữa thì nhanh đóng cửa đi.”
Trên trán quản lý đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Thật ngại quá Phó tiên sinh. Bởi vì, tôn chỉ của nhà hàng chúng tôi là tùy chọn nên không thể ẩn danh tính của khách hàng được ạ.”
Chỗ này không có phòng riêng, chỉ dùng một tấm vách gỗ khắc hoa để ngăn lại tạo nên không gian riêng tư. Nhưng đối với những vị khách muốn có độ riêng tư cao thì đúng là rất tệ.
Phó Dĩ Diệu dùng cơm vốn không thích bị người khác quấy rầy. Nếu như không phải Cố Nam Hề khen món cá om dưa ở đây không tiếc lời thì anh cũng không muốn đến đây ăn.
Quản lý khách khí nói với Lục Tử Trạc: “Vị tiên sinh này, để tôi đưa ngài đến bàn của ngài.”
Lục Tử Trạc cười cười nói: “Tôi muốn đi sẽ đi, không cần phiền ai cả.”
Phó Dĩ Diệu nhìn Lục Tử Trạc: “Đúng rồi! Bộ “Quyền trượng công chúa” kia của cậu đã được tôi cho người đưa đến nhà cho cậu rồi. Hãy kiểm tra lại thật cẩn thận.”
Lục Tử Trạc cau mày cười, giọng nói cũng lạnh lẽo thêm mấy phần: “Học trưởng Phó bây giờ đã tự tiện đến mực tự quyết định đồ của người khác sao?”
“Không phải tự tiện, mà là làm thay thôi.” Phó Dĩ Diệu nghiêng người, duỗi tay ra lau vệt đồ ăn dính lên trên khóe miệng của Cố Nam Hề. Hành động thân mật này đã biểu hiện rõ mối quan hệ của hai người, anh nói tiếp: “Mà cũng đâu phải người ngoài.”
Mỗi cử động, mỗi lời nói đều đang tuyên bố chủ quyền.
Cố Nam Hề bị động tác này của anh làm cho bất ngờ. Cô còn chưa thích ứng với việc thân mật trước công chúng như thế này đâu. Bên tai cô đã bắt đầu đỏ lên.
Lục Tử Trạc: “Đây là đồ tôi tặng Nam Hề.”
Hai chữ “Nam Hề” Này phát ra từ miệng của Lục Tử Trạc khiến sắc mặt của Phó Dĩ Diệu trở nên âm u, anh nói: “Cậu tặng thì người khác phải nhận à? Vậy lúc người khác đưa phụ nữ lên giường của cậu thì cậu cũng sẽ nhận à.”
Lục Tử Trạc tức giận nói: “Phó Dĩ Diệu! Anh tưởng ở Ôn Thành này anh có thể một tay che trời ư?”
Phó Dĩ Diệu điềm tĩnh trả lời: “Tôi không cho là thế. Nhưng mà muốn chơi chết cậu thì dễ như trở bàn tay. Nếu cậu muốn thì thử xem sao? Lục Tử Trạc.”
Quản lý đứng một bên nghe mà đổ mồ hôi lạnh, giọng nói mang theo chút khuyên nhủ: “Tiên sinh! Xin ngài hãy di chuyển đến bàn của mình đi ạ.”
Lúc Lục Tử Trạc rời đi, Cố Nam Hề còn nhìn anh mất mấy giây.
Phó Dĩ Diệu cậy mạnh bùng tay bóp mặt cô, ép cô nhìn về phía anh: “Sao? Không nỡ à?”
Cố Nam Hề vuốt ve bàn tay anh, nói: “Anh nói bậy gì đó?”
Phó Dĩ Diệu nặng nề nhìn Cố Nam Hề khiến cô lạnh cả sống lưng.
Nhìn cô như vậy làm gì? Giống như cô hồng hạnh xuất tường vậy. Cô bị oan mà.
Chỉ là Lục Tử Trạc tỏ ra như biết cô từ trước khiến cô tò mò nhìn anh ta thêm chút thôi.
Phó Dĩ Diệu: “Em thật sự không nhớ Lục Tử Trạc ư?”
“Em phải nhớ cái tên này ư?” Cố Nam Hề nghi ngờ hỏi. Cô thật sự không có ấn tượng gì mà.
Xung quanh cô có nhiều người như thế, sao cô phải nhớ rõ chứ? Cũng không phải người quan trọng gì mà.
Phó Dĩ Diệu day day lông mày, cũng không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.
Mặc dù có đoạn nhạc đệm là Lục Tử Trạc xuất hiện. Nhưng người xưa có câu một ngày không gặp hóa ba thu vì thế nên hai người vẫn ngọt ngào trải qua bữa tối.
Trên đường về nhà, Cố Nam Hề nhận được tin nhắn thoại của Dư Mạn Mạn.
Xét thấy cô vì Dư Mạn Mạn mà lật xe quá nhiều lần nên lần này cô đã có phòng bị, nhắn lại cho cô bạn.
[Bổn tiên đã qua đời: Không tiện nghe, gõ chữ đi.]
Màn hình điện thoại của cô là loại chống nhìn trộm. Vì thế nên Phó Dĩ Diệu ở bên cạnh chắc chắn không thể nhìn thấy được.
Nhưng cô chột dạ thế làm gì?
Cố Nam Hề đã hừng hực khí thế, bỗng nhìn thấy tin nhắn Dư Mạn Mạn gửi đến thì lập tức ỉu xìu.
[Dư Tiểu Mạn: Mình biết Lục Tử Trạc là ai rồi!! Chính là người bạn trai đầu tiên kia của cậu đó!!]
Cố Nam Hề bối rối dùng tay che màn hình. Rõ ràng lúc trước vẫn tự tin rằng màn hình điện thoại của cô là loại chống nhìn trộm nên anh không thấy nhưng bây giờ nhận được tin nhắn động trời như thế, ít nhiều cô cũng thấy kinh sợ. Cơ thể của cô nhanh hơn cả đại não đưa tay ra che.
Phó Dĩ Diệu thấy hành động đáng ngờ này của cô thì hờ hững hỏi: “Sao thế?”
Tại sao lại như vậy? Cố Nam Hề choáng váng.
Phó Dĩ Diệu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô, nhàn nhạt hỏi: “Biết Lục Tử Trạc là ai rồi à?”
Cố Nam Hề cười gượng, nhìn anh.
Phó Dĩ Diệu cụp mắt, nhếch miệng cười trào phúng: “Cũng không biết Lục Tử Trạc lấy đâu ra cái tự tin đó. Em căn bản còn không nhớ nổi cậu ta.”
Cố Nam Hề lần nữa kinh ngạc, xem ra Phó Dĩ Diệu sớm đã biết được thân phận của Lục Tử Trạc rồi.
Cứ tưởng Lục Tử Trạc là người quen của Phó Dĩ Diệu nữa cơ chứ, giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra mới biết là người quen của cô.
Phó Dĩ Diệu lấy tay đỡ huyệt thái dương, ánh mắt lại chuyển lên người cô. Cố Nam Hề nuốt nước bọt, giọng điệu tự giác mềm mại: “Em thật sự không có ấn tượng gì mà.”
“Nói gì thì cũng là mối tình đầu của em mà. Một chút ấn tượng cũng không có sao?”
“Nói không có ấn tượng thì là không có ấn tượng, anh không tin thì thôi.” Đôi mắt Cố Nam Hề đã mờ mịt hơi nước, điềm đạm đáng yêu mà lên án Phó Dĩ Diệu sao không tin mình.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ, lại giả bộ đáng thương rồi.
Cố Nam Hề khẽ liếc mắt đánh giá anh. Thật đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống mà. Cô rõ ràng cực kỳ vô tội nha.
Xe đi bon bon trên đường, ánh mắt Phó Dĩ Diệu cứ nhìn chằm chằm cô không rời, cứ quét từng đợt, từng đợt qua.
Cố Nam Hề cứ mặc anh dò xét. Nhưng qua một lúc thì chịu không nổi nữa, hai tay che gương mặt nóng bừng quát: “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng có nhìn em như vậy nữa.”
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Anh làm cái gì? Em cũng đâu có làm gì sai.”
“Vậy anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?
“Anh nhìn vợ anh thì cần lý do à?”
Cái giọng điệu “anh ngắm vợ anh là điều hiển nhiên” của anh làm mặt cô đỏ tận mang tai, thấp giọng lầm bầm: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ.”
Cố Nam Hề thở phì phò nhìn anh: “Không cho nhìn nữa.”
Phó Dĩ Diệu ra vẻ tiếc nuối thở dài.
Cố Nam Hề: “…”
Xe dừng lại, Cố Nam Hề xuống xe, Phó Dĩ Diệu cũng theo cô xuống xe.
Cố Nam Hề dừng lại, không tự nhiên nói: “Nhà anh ở bên kia cơ mà.”
Phó Dĩ Diệu không nặng không nhẹ trả lời: “Anh đi công tác bốn ngày.”
Cố Nam Hề nhỏ giọng thì thầm: “Bốn ngày thôi mà, cũng đâu phải bốn năm.”
“Nếu là bốn năm, sợ rằng em cũng không nhớ rõ anh là ai.”
Cố Nam Hề: “…”
Cuối cùng Cố Nam Hề cũng để Phó Dĩ Diệu đi theo cô vào.
Người giúp việc thấy hai người cùng nhau về, theo thói quen nói: “Dì có làm đồ ngọt, lát nữa đem lên cho hai đứa nha?”
Cố Nam Hề: “Không cần đâu ạ! Bọn con mới ăn xong, còn rất no.”
Phó Dĩ Diệu cười như không cười nhìn cô, Cố Nam Hề cực kỳ lúng túng.
Sao câu này lại có ý giống như đừng đến quấy rầy chuyện tốt của họ thế này nhỉ?
Vào phòng, ánh mắt Cố Nam Hề lộ rõ sự cảnh cáo: “Không cho phép anh nghĩ nhiều.”
Phó Dĩ Diệu nhún nhún vai, tỏ ra vô tội: “Anh có nghĩ gì đâu, hình như người nghĩ nhiều là em đó.”
Ánh đèn chiếu lên người anh làm cho nét cười ở nơi khóe miệng kia càng thêm rõ ràng.
Cố Nam Hề đá anh một cái, sau đó ngồi xuống bên ghế sofa cuộn mình lại thành một đống.
Xa nhau bốn ngày đối với Cố Nam Hề cũng chẳng là gì. Thế nhưng sau một khoảng thời gian chia xa, giờ lại ở cùng nhau trong không gian hẹp thế này khiến trái tim cô đập có chút loạn nhịp.
Phó Dĩ Diệu sải bước đi đến chỗ cô, mí mắt của cô cũng rung lên mấy lần, ánh mắt lộ ra chút khẩn trương.
Khí tức thanh mát thuộc về Phó Dĩ Diệu bây giờ cứ quanh quẩn bên cô, khiến cảm giác của Cố Nam Hề ngày càng mất khống chế.
Phó Dĩ Diệu nắm chặt cổ tay Cố Nam Hề, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói khàn khàn: “Mặc kệ Lục Tử Trạc trước đó là gì của em. Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ là một tên râu ria không liên quan gì đến mối quan hệ của hai ta. Em biết chưa?”
Cố Nam Hề uy tín nói: “Tất nhiên là em biết rồi! Em là kiểu người tùy tiện thế à? Anh cũng không thèm suy nghĩ một chút đi.”
Phó Dĩ Diệu cười cô một cái: “Nếu như không phải anh giỏi kiếm tiền, lớn lên cũng đẹp trai thì cũng chưa chắc đâu.”
Cố Nam Hề: “Em nói cho anh biết nhá! Anh cứ thế chất vấn đạo đức của em, em sẽ tức giận đấy!”
Tức giận đến mức anh phải đi dỗ em đó.
Phó Dĩ Diệu cụp mắt cười nhẹ: “Tư thế này của em rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Em làm sao?” Cố Nam Hề mờ mịt hỏi.
Phó Dĩ Diệu ghé sát tai cô, phả ra hơi thở ẩm ướt, sau đó chính là tiếng cười chế nhạo: “Như là cầu người hôn em ấy.”
“Em không có…”
Vốn dĩ định phản bác lại anh. Thế nhưng khuôn mặt đẹp trai kia của Phó Dĩ Diệu đang kề gần trong gang tấc khiến cô không thể nói được gì.
Ánh mắt thâm thúy của anh rất bình tĩnh, cười nhẹ nói: “Hửm?”
Cố Nam Hề cam chịu: “Sao em lại có cảm giác anh đang dùng sắc đẹp câu dẫn em thế kia?”
“Vậy xin hỏi có phải anh đã quyến rũ thành công không?”
Cố Nam Hề ủ rủ mặt mày, hơi tức giận.
Thành công hay không, anh không cảm giác được à? Có được mấy người có thể chống cự được gương mặt này chứ?
Biết rõ còn hỏi.
Phó Dĩ Diệu nắm lấy cái cằm của Cố Nam Hề ép cô ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: “Anh cảm thấy để bồi dưỡng được tình cảm vợ chồng thì phải bắt đầu từ những hành vi thân mật.”
Có quỷ mới tin anh.
“Ví dụ như hôn.” Phó Dĩ Diệu lại nói thêm một câu nữa.
Hơi thở nóng rực mà mãnh liệt của anh phả vào bên mặt cô. Cố Nam Hề trợn tròn mắt, chỉ cảm nhận được bờ môi dịu dàng của anh đang đặt trên môi cô.
Không biết có phải anh cảm giác được cô đã quy thuận mình hay không mà Phó Dĩ Diệu bắt đầu tiến công thần tốc, công thành đoạt đất, động tác cũng trở nên rất thô bạo.
Một nụ hôn nóng bỏng không kịp chuẩn bị, mỗi lần hôn nhau thì cô lại như thấy được một con người khác của anh.
Rõ ràng bình thường thanh cao kiêu ngạo như vậy. Sao khi hôn lại như thế này?
Ánh đèn sáng trưng đã phơi bày hết tất thảy biểu cảm của Cố Nam Hề, Phó Dĩ Diệu khàn khàn nói: “Tiểu Hề! Không phải em cảm thấy anh sẽ không có thất tình lục dục đó chứ?”
Trước đây đúng là như thế.
Bây giờ thì…
Ha ha ha, đều là lừa người.
Cố Nam Hề: “Ra vẻ đạo mạo.”
Vẫn là Dư Mạn Mạn hiểu đàn ông. Đàn ông đều là động vậy bị chi phối bởi dục vọng, Phó Dĩ Diệu cũng không ngoại lệ.
“Anh mau về đi, em muốn đi tắm.”
“Không muốn đi.”
Cố Nam Hề kinh ngạc: “Hôn cũng đã hôn rồi, còn chưa đi? Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
Cô nói gì thế này? Sao có cảm giác mình rơi vào bẫy rồi thế này?
Phó Dĩ Diệu nhẹ nhàng nói: “Hành vi thân mật cũng phải tiến hành theo trình tự, anh không vội.”
Cô cũng không vội có được không hả?
Cố Nam Hề hất hàm: “Anh về sớm nghỉ ngơi không được à? Đi công tác bốn ngày, biết bao nhiêu việc cần giải quyết. Nghỉ ngơi dưỡng sức đi!”
“Biết rồi, bây giờ anh đang nghỉ ngơi dưỡng sức mà.”
Cố Nam Hề:???
Phó Dĩ Diệu tỏ ra ung dung, ánh mắt cũng rời trên người cô.
Có ý gì? Nói là ở cùng với cô chính là đang nghỉ ngơi dưỡng sức ư?
Muốn dỗ cô thì cứ nói thẳng ra.
Cố Nam Hề lại hất cằm, dáng vẻ cao ngạo, giọng nói lộ ra chút ghét bỏ: “Nếu anh đã muốn ở cùng em như vậy thì em chịu thiệt, hy sinh một chút cũng được.”
Phó Dĩ Diệu nở một nụ cười nhẹ.
**
Biết mình bỏ qua kịch hay, Dư Mạn Mạn thở dài thườn thượt.
Đây là cực phẩm bạn tồi gì vậy, muốn cô lúc nào cũng bị mất mặt trước mặt Phó Dĩ Diệu à?
Nếu không phải bây giờ cô đang ở nhà họ Dư thì cô đã đem Dư Mạn Mạn đá ra khỏi cửa rồi.
Cố Nam Hề bắt đầu tính sổ với cô nàng: “Cậu còn nói à? Nhưng sao khi cậu nghe thấy cái tên Lục Tử Trạc mà một chút ký ức cũng không có nhỉ?”
Dư Mạn Mạn vô tình vạch trần cô: “Hắn ta là bạn trai cũ của cậu hay là bạn trai cũ của mình? Đến cậu còn không có ấn tượng gì mà còn trông cậy vào người khác giúp mình ư?”
Cố Nam Hề thì thầm nói: “Đến Phó Dĩ Diệu còn biết.”
“Ha ha! Đó là tình địch của anh ấy, anh ấy có thể không biết à?”
“Nhưng mà trước đây thì không phải mà.”
Dư Mạn Mạn nhíu mày: “Vậy lúc về cậu có bị tiểu Phó tổng lật qua lật lại trừng phạt không?”
Cố Nam Hề tức giận trừng mắt nhìn Dư Mạn Mạn: “Dư Tiểu Mạn! Trong đầu cậu ngoài ý nghĩ dâm tà ra thì không còn gì nữa à?”
“Mấy bộ tổng tài bá đạo kia đều viết thế mà.” Dư Mạn Mạn thản nhiên đáp, hắng hắng giọng bắt đầu nói: “Người phụ nữ này, dám ở trước mắt tôi cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình? Tôi phải khiến em ghi nhớ rõ, bây giờ em là người của ai.”
“Cứu với! Cậu làm ơn hiện thực một chút được không? Còn cái gì mà tổng tài bá đạo nữa chứ?”
“Không! Mấy tiểu thuyết lưu hành này đều viết tổng tài bá đạo như thế cẩ.”
“Mình lười cùng cậu nói lung tung.”
“Xem như không có lật qua lật lại trừng phạt cậu. Nhưng đến tình địch cũng đã đến trước mặt rồi, tiểu Phó tổng không có chút phản ứng gì sao?”
“Tôi có thể chơi chết cậu dễ như trở bàn tay, cậu muốn thử không?” Cố Nam Hề bắt chước giọng điệu của Phó Dĩ Diệu nói. “Đây có tính là phản ứng không?”
Dư Mạn Mạn sáng bừng hai mắt: “Phản ứng lớn thế à?”
Cố Nam Hề ghét bỏ nhìn cô bạn: “Đúng là con gái! Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Dư Mạn Mạn ho khan mấy tiếng, thu liễm lại bộ dáng khoa trương lúc nãy, hỏi: “Cậu đối với chuyện đó có cảm giác gì?”
“Cái gì mà mình có phản ứng gì chứ?” Cố Nam Hề có chút bối rối hỏi.
“Oa a a!” Dư Mạn Mạn kích động nắm tay Cố Nam Hề: “Là rất vui chứ gì.”
“Không! Có!”
“Càng phủ nhận thì càng chứng tỏ trong lòng có quỷ.” Dư Mạn Mạn bị cô làm cho hứng thú bừng bừng, “Nếu như không phải là làm mấy chuyện lăn giường thì chính là tức đến đè cậu ra hôn chứ gì?”
“Dư Tiểu Mạn!” Cố Nam Hề cầm gối ôm lên, đánh đến chỗ Dư Mạn Mạn.
“Ha ha ha, xem ra là thật rồi.”
Cố Nam Hề nghĩ mình phải rời xa người này thôi, cảnh cáo nói: “Không cho phép cậu nói chuyện này của mình với người khác đâu đấy.”
“Mình nói với ai?”
“Cậu chính là một bà tám chính hiệu nên không chắc được.”
“Chuyện lớn như thế này, mình tất nhiên sẽ giữ ở trong lòng. Sống thì giữ kín, chết mang đi.”
Cố Nam Hề: “Quỷ mới tin cậu.”
Dư Mạn Mạn rất không tự giác mà đến gần Cố Nam Hề, tò mò hỏi: “Có phải lúc đó rất triền miên không? Có làm cậu thỏa mãn không?”
“Dư Tiểu Mạn! Cậu càng nói càng quá rồi đấy! Mình không thể chấp nhận được cậu nữa rồi.”
Dư Mạn Mạn vô tội nói: “Không phải là lúc trước cậu nói rất muốn hôn lên cái miệng của Phó Dĩ Diệu sao? Giờ đạt được rồi, mình muốn hỏi cậu có cảm tưởng gì không thôi. Hay là không muốn chia sẻ với mình đây?”
Cố Nam Hề lườm cô một cái: “Đúng là không muốn nói với cậu đấy.”
Dư Mạn Mạn: “…”
Được thôi, con gái mà đều có bí mật của riêng mình.
Dư Mạn Mạn: “À đúng rồi! Trường cấp ba của chúng ta sắp kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đó, cậu biết không?”
“Ừ! Mới nhận được thông báo.”
“Hề Hề! Đừng quên việc Phó Dĩ Diệu và Lục Tử Trạc đều học cùng trường với chúng ta đó.”
Tất nhiên là cô biết rồi.
Dư Mạn Mạn: “Theo đuổi phần 2.”
“Kỷ niệm trăm năm thành lập trường chắc cũng không mời Lục Tử Trạc đâu nhỉ? Dù sao anh ta cũng đâu phải người nổi tiếng gì.”
“Cậu đừng thấy anh ta là một nghệ nhân cắt đá quý mà xem thường. Anh ta cũng là cổ đông lớn của một công ty có giá thị trường cả mấy tỷ đó. Nếu không cậu cảm thấy vì sao anh ta lại dám đến trước mặt tiểu Phó tổng mà ra oai?”
“Tập đoàn Phó thị cũng đâu phải hạng xoàng. Mà bây giờ số cổ phần trong tay Phó Dĩ Diệu còn nhiều hơn cả cha anh, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phó thị. Nói về giá trị thì hai người còn cách nhau cả chục con phố.”
Dư Mạn Mạn vẻ mặt không dám tin: “Hề Hề! Những lời bây giờ của cậu từng câu từng chữ đều là bênh tiểu Phó tổng đấy.”
Cố Nam Hề đỏ mặt, cao giọng: “Anh ấy dù sao cũng đã được ghi tên lên sổ hôn thú của mình, mình không bênh anh ấy thì bênh ai, chẳng nhẽ đi bênh người ngoài à?”
“Bạn trai cũ của cậu cũng không phải người ngoài mà.”
“Dư Tiểu Mạn, thẻ vàng lần một.”
“Được rồi, mình im miệng là được.” Dư Mạn Mạn làm một động tác kéo khóa ở bên miệng.
Cố Nam Hề giải thích nói: “Cậu cũng đâu phải không biết mình và Lục Tử Trạc hoàn toàn không có gì. Lúc đó, anh ta nghiên cứu kỹ thuật cắt đá nên cũng có để lại chút ấn tượng tốt với mình. Lại thêm việc anh ta cũng không khuất phục trước mặt mấy tên phú nhị đại ỷ thế hiếp người ở Ôn Thành. Vì thế cũng giúp đỡ anh ta một chút. Sau này thì bị mọi người đồn thành quan hệ nam nữ.”
“Nhưng cậu cũng đâu có làm sáng tỏ đâu.”
Cố Nam Hề thấp giọng: “Đó không phải là do tâm lý phản nghịch của mình sao? Sau khi cha mẹ mình nghe được tiếng gió thì đã cảnh cáo mình đừng có dây dưa gì với Lục Tử Trạc. Mà thái độ lúc đó của Phó Dĩ Diệu cũng rất khó chịu. Bị kẹp giữa hai bên thì tâm lý phản nghịch của mình càng muốn bộc phát.”
“Bảo sao Phó Dĩ Diệu lại có ấn tượng sâu sắc với Lục Tử Trạc như vậy. Người đặc biệt như thế có thể không nhớ sao?”
Cố Nam Hề cầu cứu nhìn Dư Mạn Mạn: “Lúc đó, mình cũng đã nói rõ với Lục Tử Trạc rồi mà, anh ta chắc phải hiểu chứ. Nhưng những gì bây giờ anh ta làm thật sự khiến cho mình tê cả da đầu.”
Dư Mạn Mạn bất đắc dĩ tở dài: “Cố đại tiểu thư à! Cậu còn không rõ mị lực của cậu ư? Lục Tử Trạc cho dù có u ám đến đâu thì khi đối diện với ánh hào quang là cậu có thể bình thường được mới lạ. Một tiểu tiên nữ cao cao tại thượng như cậu lại chịu đứng ra giúp anh ta, đối xử với anh ta khác những người khác. Tên của anh ta lại được xuất hiện cùng với tên cậu trong miệng người đời. Ai mà có thể không động lòng chứ?”
Cố Nam Hề: “Biết thế đã không xen vào chuyện người khác rồi.”
“Cậu sẽ nhịn không được vì tâm địa của cậu quá lương thiện, không quen nhìn người khác chịu bất công.”
Cố Nam Hề lại dùng gối đánh Dư Mạn Mạn: “Cậu lại giễu cợt mình chứ gì?’
Dư Mạn Mạn cười cười, né tránh đòn tấn công của cô, còn nói thêm: “Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng. Tiểu Phó tổng thông minh lắm! Chắc chắn có thể bóp chết mọi suy nghĩ của Lục Tử Trạc từ trong trứng nước. Lục Tử Trạc không phải đối thủ của anh ấy đâu.”
**
Một tuần sau chính là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Mùa thu, thời tiết nóng bức ở Ôn Thành đã dần dần nhường chỗ cho những cơn gió thanh mát mùa thu.
Cố Nam Hề mặc một bộ lễ phục lụa màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trắng, cao quý mà ưu nhã.
Nhưng mà mới rời khỏi nhà, cô đã hắt xì hai cái.
Phó Dĩ Diệu cởi áo khoác khoác lên người cô, Cố Nam Hề muốn từ chối.
Cô mặc đẹp như vậy lại bị áo khoác của anh che lại thì còn ý nghĩa gì nữa?
“Cố Nam Hề! Không được làm loạn!” Giọng nói của anh có mấy phần cảnh cáo, thật chuyên chế gia trưởng.
Tiêu Mặc cũng phụ họa nói: “Cố tiểu thư! Gần đây đang chuyển mùa nên rất nhiều người không thích ứng được mà bị cảm. Ông chủ cũng là vì lo cho cô mà thôi.”
Chiếc áo khoác mang theo hương vị của anh được khoác lên bờ vai cô, cô cũng không từ chối nữa.
Vừa ngồi lên xe, Tiêu Mặc và Phó Dĩ Diệu bắt đầu bàn bạc công việc.
Phó Dĩ Diệu là thanh niên xuất sắc nhất ở Ôn Thành, tất nhiên sẽ được mời đến tham dự.
Ngày kỷ niệm trường ngoài việc đơn thuần là chúc mừng sinh nhật của ngôi trường ra thì còn muốn móc nối hợp tác với những nhân vật cấp cao của thành phố nữa.
Sau khi nói xong những việc liên quan đến Phó Dĩ Diệu, Tiêu Mặc vụng trộm nhìn Cố Nam Hề một cái.
Phó Dĩ Diệu khép hờ mắt, không nhanh không chậm nói: “Có việc gì thì cứ nói.”
Tiêu Mặc cẩn thận nói: “Nghe nói lần này Lục Tử Trạc nhận được một suất mời bổ sung đến tham dự buổi lễ kỷ niệm”
“Thật?” Phó Dĩ Diệu hờ hững đáp, ánh mắt cũng dán lên trên người Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề lập tức ngồi ngay lên, bày ra bộ dáng “không liên quan gì đến em.”
Tiêu Mặc muốn mở miệng hỏi thăm thì Phó Dĩ Diệu đã nhàn nhạt nói: “Nếu là suất thêm vào thì bảo nhân viên nhà trường hủy đi.”