“Ta có thể lấy mạng của ngươi.” Ta mặt không đổi sắc, giơ chân đá bay tên lùn kia, vung tay rút ra Tu La đao.
“Không có một ác quỷ nào xứng đáng đứng trước mặt ta!” Song đao bằng tinh cương cọ sát tóe ra tia lửa, ta hung ác lao lên phía trước, chém thẳng vào giữa hai chân đám người đó, chỉ là trên dưới một trăm người mà thôi, trong đó không thiếu cao thủ nhưng từ trước đến nay ta vốn ra chiến trường không cần mạng, ai sợ thì kẻ đó chết trước.
Có kẻ hoảng sợ muốn chạy trốn, sao ta có thể cho phép, vung đao chém từng người, chém đến chết, chém đến tàn phế, không chút do dự.
Chờ đến khi xung quanh không còn ai đứng nữa, ta nhìn chằm chằm gã lùn bị ta đá gần chết, chậm rãi bước đến, vạt áo nhuộm máu đỏ rực, từng giọt, từng giọt không ngừng chảy xuống đất.
Gã rốt cuộc cũng biết sợ, mặt mày hoảng loạn, răng đánh lập cập, bắp thịt trên mặt giật giật: “Ngươi không thể giết ta... Ta là Tam hoàng tử Đông Việt... mẫu phi của ta là A Cát Lợi Hoàng phi được sủng ái nhất...”
Thì ra đây chính là lý do gã ngang ngược không chút kiêng kỵ như vậy, thật nực cười, rõ ràng yếu ớt như một con mèo bệnh, lại dám giương móng vuốt ở Đại Tuyên ta. Tất nhiên là nhờ vị hoàng đế tốt đẹp kia của chúng ta ban cho lá gan ấy, thương lượng chẳng qua chỉ để ký hiệp ước hòa bình với Đông Việt, nhằm đạt được mục đích cắt giảm Huyền Giáp quân của ta. Chẳng lẽ ông ta không hiểu đạo lý mặc cả với hổ, cuối cùng cũng sẽ bị hổ ăn thịt sao?
Ta lạnh lùng cười một tiếng, thu song đao lại.
Đợi gã vừa thở phào một hơi, ta bất ngờ giẫm mạnh lên pháo hiệu hai tiếng nổ vang trời, gã thét lên một tiếng rồi ngất lịm.
Muốn chết à? Đâu có dễ dàng như vậy? Ta vung tay tát trái tát phải, đánh cho gã tỉnh lại, rồi kéo lê gã đến trước bụi cỏ kia, từng chút một bẻ gãy tứ chi của gã.
Cho đến khi ánh mắt gã dần dần mất đi tiêu cự, cổ họng khò khè phát ra âm thanh r.ên rỉ.
Ta nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ từng lời: “Chờ chết, mới xứng với thân phận tôn quý của ngươi đấy, Tam hoàng tử.”
“Ngươi... ngươi...”
Ta đứng dậy, quay đầu lại.
Tiêu Như Đường mặt mày tái nhợt, đứng lặng phía sau ta.
Những người phía sau hắn cũng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết lặng, vô cùng kinh hãi nhìn ta toàn thân đẫm máu.
Săn bắn và giết người là hai việc hoàn toàn khác biệt, đồng loại tàn sát lẫn nhau càng thêm máu me, càng khiến lòng người chấn động.
Ta cười một tiếng đầy bi thương với hắn: “Tiêu Như Đường, đây mới là Đường Kiều thật sự, ngươi còn muốn buộc tóc cho ta không?”
Đôi môi hắn run rẩy, không thốt ra được một chữ nào.
34
Tiếng giáp trụ va chạm cùng tiếng vó ngựa vang lên từ xa rồi dần tiến lại gần.
Thái tử dẫn theo Lê Cự Cốt cùng một đội Cấm Vệ quân cưỡi ngựa tiến đến, nhìn thấy cảnh tượng chân cụt tay đứt, máu thịt vương vãi khắp nơi, sắc mặt Thái tử biến đổi mấy lần, cố gắng chịu đựng mới không nôn mửa.
Lê Cự Cốt nhảy xuống ngựa, ôm thi thể của gã lùn kia, khóc lóc giận dữ gào lên: “Tam hoàng tử! Người chết thảm quá! Thái tử điện hạ, đây chính là Hoàng tử được Hoàng đế Đông Việt ta yêu thương nhất! Hôm nay Đại Tuyên nhất định phải cho Đông Việt ta một lời giải thích!”
Thái tử nhìn ta, không nói một lời, chờ ta mở miệng giải thích.
Ta sải bước đến trước mặt y, trầm giọng nói: “Điện hạ, người là do ta giết. Một mình Đường Kiều làm, một mình Đường Kiều chịu. Xin tùy ý xử trí.”
Thái tử khẽ nhíu mày, thì thầm bằng giọng chỉ có hai chúng ta có thể nghe thấy:
“Đường Kiều, lúc tế lễ có người trong cung đến báo tin, A Lương nhiễm bệnh đậu mùa, lành ít dữ nhiều, đã được đưa đến hoàng lăng tránh dịch. Đường tướng quân và phu nhân đã tới để gặp mặt lần cuối. Bây giờ ngươi gây họa lớn như vậy, không ai có thể bảo vệ được đâu. Lời đề nghị của cô, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tên chó chết, lại muốn uy hiếp ta.
Y muốn ta mang theo nửa binh phù gả cho y, vừa có thể giúp y ổn định triều cục sau khi đăng cơ, lại có thể dễ dàng trói buộc ta ở trong hậu cung, không tốn chút sức lực nào mà có được nửa Huyền Giáp quân. Những hạt châu trên bàn tính sắp bị y gẩy đến tóe lửa rồi.
Ta siết chặt nắm đấm, lời nói uyển chuyển nhưng ẩn chứa hàm ý: “Điện hạ, ta vẫn giữ nguyên câu nói đó, ngài đã nghĩ ra vì sao đến bây giờ bệ hạ vẫn chưa để ngài cưới thê tử chưa?”
Sắc mặt Thái tử lập tức trở nên khó coi, hung hăng trừng ta một cái.
Ta chính là cố ý không ngừng nhắc đi nhắc lại, để trong cổ họng y mọc lên một cái gai, lúc nào cũng như khúc xương chấn ngang họng, khó mà nuốt không trôi, sớm muộn gì cũng không nhịn được mà phát điên.
Y lăn lộn giữa triều đình và hậu cung suốt mười mấy năm, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, mỗi lần đều là từ từ dò xét, lần này cũng thế.
Nếu ta dễ dàng đồng ý, ngược lại sẽ khiến y sinh ra cảnh giác.
Thấy ta không chịu khuất phục, Thái tử thu lại vẻ mặt, nghiêm giọng quát lớn: “Đường Kiều to gan dám làm loạn, tự ý tàn sát sứ đoàn Đông Việt! Người đâu, tước binh khí của nàng ta, áp giải về doanh trại, để phụ hoàng xử trí!”
Tiêu Như Đường như vừa bừng tỉnh, muốn xông tới nhưng bị thị vệ của Thái tử cứng rắn ngăn lại.
“Thái tử điện hạ, không phải như vậy... Ngài không thể đưa nàng đi... Đường Kiều...”
Ta ném song đao xuống dưới chân hắn: “Tiêu Như Đường, lập tức bảo A Cường đưa A Trân đi tìm mẹ ta, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân và Tiên Tử.”
“Đừng mà... Đường Kiều... Các người đừng đụng vào nàng...”
Thấy hắn bất chấp đao kiếm của thị vệ vẫn muốn xông lên, ta tức giận quát lớn: “Tiêu Như Đường, ngươi không nghe lời ta phải không?”
Nói rồi, ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Hắn sững người, lẩm bẩm đáp: “Ta nghe mà... Đường Kiều, ta nghe lời...”
Thấy hắn đã hiểu ý, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
A Lương là do ta hạ độc, chỉ có A Trân mới giải được, ngàn vạn lần không thể trì hoãn.
Đám người Tích Sương cũng ào tới muốn ngăn cản, đều bị ta quát lui xuống.
Một tên thủ lĩnh thị vệ bước lên, dùng xích sắt khóa chặt hai tay ta, áp giải đến trước mặt Hoàng đế.
35
Hôm nay Hoàng đế lại tinh thần phơi phới, đang ngồi trên đài cao trong doanh trại phơi nắng.
Chiếc tán rộng chế tác từ lông chim biếc rực rỡ dưới ánh mặt trời, sắc màu lấp lánh, đẹp đến hoa mắt.
Ta bị Cấm Vệ quân dùng mũi giáo kề sau lưng, quỳ rạp hai gối xuống đất, vô cùng nhếch nhác.
Lê Cự Cốt đứng trước mặt ta, lớn tiếng lên án mạnh mẽ tội trạng của ta, Hoàng đế vẫn ngồi phía sau tấm bình phong nghe ngóng.
“Bệ hạ, hôm nay Tam hoàng tử nước Đông Việt chúng thần chết thảm trong hoàng thành Đại Tuyên, đây chính là chung sống hòa bình mà bệ hạ nói đến sao? Hai nước giao binh cũng không chém sứ giả, hành vi của Đường Kiều có phải là lời tuyên chiến của Đại Tuyên đối với Đông Việt chúng thần không?”
Ta cười khẽ một tiếng:
“Lê Cự Cốt, ngươi thật không nên làm tướng quân, nên đi hát kịch thì hơn, cam đoan danh chấn tứ phương không ai sánh nổi. Nếu hắn thực sự là Hoàng tử được Hoàng đế Đông Việt yêu thương nhất, vậy vì sao không thấy ngươi đích thân dẫn đến trước Hoàng đế nước ta? Tại sao ngươi không phái người dặn dò hắn tuân thủ luật pháp Đại Tuyên? Rõ ràng hắn chính là mối đe dọa đến Đại hoàng tử cũng là chất nhi của ngươi, chính ngươi cố ý mang tên ngu ngốc này đến tìm cái chết. Ta thật muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ngươi có âm mưu gì? Dùng một tên Hoàng tử đáng ghét để đổi lấy nhiều lợi ích hơn, ngươi thật giỏi tính toán! Muốn chiến thì chiến, lắm lời như vậy làm gì?”
“Ngươi... ngươi nói bậy! Cưỡng từ đoạt lý! Bây giờ ngươi đã sát hại Hoàng tử Đông Việt chúng ta, làm thế nào cũng không thể thoát tội. Hoàng đế bệ hạ, bất kể thế nào cũng phải cho Đông Việt chúng thần một lời giải thích! Nếu không, thần lập tức dâng biểu lên Hoàng đế Đông Việt điều binh đến đóng quân ở biên cảnh!”
Đám người Đông Việt thật sự là gian trá nham hiểm đến cực độ, tiến thì có thể khiến Đường gia ta cùng Hoàng đế bất hòa, làm lung lay gốc rễ Đại Tuyên, lui thì có thể mặc sức đòi giá trên trời với Hoàng đế, vơ vét về vô số vàng bạc châu báu từ Đại Tuyên ta đem về rèn binh luyện giáp.
Nếu để bọn chúng toại nguyện, ta thề cả đời này không đụng đến một miếng thịt.
Hoàng đế trầm giọng cất tiếng: “Đường Kiều, Hoàng tử Đông Việt là do ngươi giết phải không?”
“Bệ hạ...”
“Ngươi chỉ cần trả lời trẫm, phải hay không phải.”
“Phải.”
Hoàng đế lập tức hạ lệnh: “Người đâu, Đường Kiều to gan làm loạn, không coi luật pháp ra gì, dám sát hại Hoàng tử nước khác, trước tiên đánh trăm trượng để giải nỗi giận của sứ thần!”
Lão già chết tiệt này, đây là muốn ta không chết cũng tàn phế.
Đám thị vệ chấp pháp khiêng khung hình ra theo hàng nối đuôi nhau, không cần hỏi han nửa lời, lập tức dùng xích sắt khóa chặt tay ta, buộc lên khung hình.
Bùi Thành Nhân từ một bên đài cao bước ra, cúi người hành lễ với Hoàng đế: “Bệ hạ, trong quân thần nổi danh thi hành quân pháp nghiêm khắc, không biết có thể để thần phụng mệnh thi hành hình phạt được không?”
“Bùi ái khanh nói phải, cho phép.”
Bùi Thành Nhân hăng hái bước tới, liếc mắt nhìn ta một cái, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí khiến người ngứa mắt.
Ta khinh thường trừng mắt lại: “Bùi thống lĩnh từng nghe ba đời gia nô* được khen ngợi chưa?”
*mang hàm ý miệt thị, chỉ những người trung thành mù quáng, hạ mình phục tùng quyền lực mà không có phẩm giá.
Hắn ta cũng không nhiều lời với ta, giơ cao hình trượng đánh mạnh một phát vào sau lưng ta, ta nghiến răng, cả người căng cứng, không để bật ra nửa tiếng kêu than.
Người giám sát hình phạt không ngẩng đầu, không mở mắt, chậm rãi đếm từng gậy một.
Xem ra hôm nay ta chịu thiệt là chuyện không thể tránh khỏi.
Chỗ canh gác bên ngoài doanh trại bỗng chốc náo loạn.
Tích Sương cùng đám người Tống Tử Chiêm đã đuổi đến, đứng xúm lại cách đó không xa.
Còn có cả Tiêu Như Đường, hắn không quan tâm sống chết xông thẳng vào, đẩy ngã Bùi Thành Nhân, lảo đảo quỳ sụp xuống bên cạnh ta:
“Hoàng bá phụ, xin ngài nguôi giận! Đường Kiều không làm sai! Xin ngài nghe thần nói.”
“Hoàng tử Đông Việt đó vốn chưa từng tỏ rõ thân phận, lại còn ra tay sát hại nữ tử quý tộc triều ta trước! Cô nương ấy mới chỉ mười ba tuổi đầu, nhỏ dại yếu đuối, vậy mà hắn lại xuống tay tàn độc, lòng lang dạ sói, thật không khác gì súc sinh! Vậy mà bọn họ lại thả hắn ra để chịu nhục. Đường Kiều hành sự vì lẽ công bằng trời đất, bây giờ đã giúp Đông Việt giữ lại chút thể diện, vậy mà sứ thần bọn chúng còn độc ác đi cáo trạng! Hoàng bá phụ, bọn chúng nhất định đã quên, đây là Đại Tuyên, luật pháp triều ta quy định rõ ràng, hoàng tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, Tam hoàng tử kia có là gì mà không thể giết? Hoàng bá phụ, Đường Kiều không có tội, không thể đánh, nàng làm sao chịu nổi một trăm trượng? Chất nhi van xin ngài, xin ngài đấy...”
Hắn vừa nói vừa không ngừng dập đầu cầu xin, trong lòng ta cảm thấy rối bời, ngổn ngang trăm mối.
Tên ngốc này, bất chấp hậu quả mà xông vào, sẽ chỉ vì ta mà chịu liên lụy, làm sao có thể lay chuyển được kẻ đang một lòng muốn giết sạch cả gia đình ta.
Phía sau lại vang lên âm thanh hỗn loạn, rồi hàng loạt tiếng đầu gối quỳ xuống vang lên rầm rập.
“Bệ hạ, học sinh Tống Tử Chiêm xin làm chứng, chính Hoàng tử Đông Việt đã giết người trước, sau đó còn ăn nói ngông cuồng, hành vi dâm loạn khiêu khích, thậm chí còn đánh trọng thương các thần tử, muốn bắt đi nữ tử quý tộc khác. Đường Kiều chỉ là ra tay cứu giúp chúng thần, kính xin bệ hạ minh xét.”
“Bệ hạ, thần nguyện làm chứng...”
“Bệ hạ, thần nữ cũng nguyện làm chứng...”
...