38
Gió đông vừa nổi lên, từng trận tuyết bay rì rào rơi xuống, ta ngẩng đầu nhìn lên, gió tuyết giăng thành màn trên không trung, con đường phía trước đã chuyển tối, dần dần che mờ tầm mắt.
Tiêu Như Đường mơ màng tựa vào lưng ta, khẽ lên tiếng: “Đường Kiều, vì sao nàng không hỏi ta?”
"Không cần nữa.”
“Đường Kiều, tim nàng làm bằng đá sao?”
Ta không trả lời.
Hắn cười tự giễu, thì thào đứt quãng:
“Nàng có tin hay không ta vẫn phải nói... Ta chưa từng lừa nàng. Ngày hôm đó Thái tử đưa nàng trở về, Hoàng thượng mới nói chuyện với ta, bảo ta tìm binh phù của Đường gia. Đường Kiều, ta biết nó ở đâu... Ở trong chuôi Tu La đao của nàng. Nhưng ta không nói cho ông ta biết. Ta sợ nàng nổi giận... sợ nàng không để ý đến ta nữa...”
“Đường Kiều, ta thật lòng muốn cưới nàng...”
“Nàng có biết trước đây ta sống thế nào không?”
“Mẹ ta vì ta mà sống không bằng chết sống...”
"Vì mẹ ta, ta sống mơ mơ màng màng qua ngày...”
“Mãi đến khi gặp nàng, ta mới hiểu thế nào là nghèo khó càng thêm kiên cường, không từ bỏ chí hướng cao xa.”
Ta tức giận bật cười: “Nghèo là nghèo, nói dễ nghe như vậy làm gì.”
Hắn cũng bật cười ha ha một lúc, tiếp tục lẩm bẩm: “Đường Kiều, nàng chẳng giống nữ nhân chút nào, ngang ngược, thô lỗ, trong mắt chỉ có vàng bạc tục vật, còn hay bắt nạt ta... Nhưng không biết từ bao giờ, trong lòng ta trong mắt ta đều là hình bóng của nàng.”
“Đường Kiều, ta vốn định lén đưa mẹ ta đến Nam Chiêu, may mà nàng phát hiện ra gian kế của Phù Tang Nhi. Người Nam Chiêu lòng dạ hiểm độc, làm sao ta yên tâm để mẹ ta đi một mình được...”
“Mẹ ta, bà ấy đúng là số khổ...”
“Đường Kiều, đương kim Hoàng đế giống hệt Tùy Dạng Đế năm xưa trong biến cố Nhân Thọ cung, diễn trò quá giỏi...”
“Lừa gạt hết tất cả mọi người quay vòng vòng...”
“Đường Kiều, ta biết nàng muốn làm gì. Ta sẽ giúp nàng...”
“Dù sống hay chết, ta cũng đi cùng nàng...”
"Tiêu Như Đường..."
Sau lưng ta đột nhiên nặng xuống, Tiêu Như Đường đã hôn mê bất tỉnh.
Ta đang lo lắng lòng như lửa đốt thì trước mắt, một chiếc xe ngựa lao tới.
Là Tích Sương.
“Đường cô nương, mau lên xe, ta đưa các người về.”
Khuôn mặt Tích Sương ửng đỏ một mảng, rõ ràng là dấu vết bị đánh.
Ta có chút do dự, nếu bị người của Hoàng đế nhìn thấy, nhất định sẽ gây bất lợi cho nàng ấy.
“Đường Kiều, ta đã cắt đứt quan hệ với gia đình, bây giờ chỉ còn lại một cái mạng này, ngươi có ghét bỏ ta không?” Tích Sương nhìn ta với vẻ kiên định, hoàn toàn khác với vẻ lo lắng trước đây.
Ta không còn do dự nữa, cõng Tiêu Như Đường bước lên xe.
“Tích Sương, làm ơn bảo xa phu nhanh một chút...”
“Được.”
Ta đặt Tiêu Như Đường vào khoang xe, nửa ôm hắn sát bên người, rồi từ trong ngực lấy ra một viên Thông Tâm Hoàn, vội vàng đặt vào miệng hắn.
“Đường Kiều, ngươi bị thương nặng hơn hắn...”
Tích Sương vội vàng giật lấy lọ thuốc từ trong tay ta, đổ ra một viên nhét vào miệng ta.
Lập tức, trong miệng ta tràn ngập mùi vị tanh ngọt, chua cay lẫn lộn, khiến ta không kìm được ho ra một ngụm máu.
“Ngươi... thế này phải làm sao đây, chúng ta đi đến y quán trước...”
Tích Sương có chút hoảng loạn, ta nắm chặt tay nàng ấy: “Không sao, chỉ là những vết thương nhỏ, không thấm vào đâu so với trên chiến trường.”
Chậc, sao nàng ấy lại khóc rồi?
Ôi, sự dịu dàng chết tiệt của ta.
“Tích Sương, ta... ta...” Ta không biết nên an ủi nàng ấy thế nào, quan trọng là ta còn đang ôm một người khác trong tay.
Tích Sương lau nước mắt ở khóe mắt, ngập ngừng mở miệng hỏi: “Đường Kiều, Đường Dương ở biên cảnh cũng giống như ngươi vậy sao?”
Cái gì? Ta giống như bị sét đánh trúng, mắt mở to đến nỗi ngơ ngác.
Đường Dương, con chó ngốc đó sao? Trời ạ, sao bọn họ lại quen biết nhau?
Chẳng trách lúc nào nàng ấy cũng nhìn ta, Đường Dương và ta là song sinh, tướng mạo đương nhiên giống nhau.
Ta cười một tiếng đầy xảo quyệt.
Tích Sương đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi nước mắt cũng không dám rơi ra.
Ta vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngươi là bởi vì Đường Dương mà cắt đứt quan hệ với gia đình sao? Hiện giờ nhà ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vô cùng hung hiểm, ngươi tội gì phải lún sâu vào?”
“Đường Kiều, hôm nay ta đã nhìn thấy rõ ràng nhưng ta không hối hận, Đường Dương đã nói sẽ cưới ta... Nhưng hắn mãi không trở về, ta cũng không dám hỏi, bây giờ gia đình muốn định hôn cho ta, ta không muốn gả cho người khác...”
Tích Sương nói chuyện đầy vẻ tủi thân.
Ta giống như ăn được một miếng dưa lớn, không thể tin nổi, đây là tự định chung thân rồi.
Nhưng ta chưa bao giờ nghe Đường Dương nhắc đến chuyện này, tiểu tử đó lúc nào cũng như kẻ ngốc, nói là cưới thê tử sẽ làm ảnh hưởng tốc độ rút đao của nó, nó không muốn đâu...
“Tích Sương, Đường Dương đã rất nhiều năm không trở về kinh thành, sao lại có chuyện hứa hẹn kết hôn với ngươi?”
“Năm các ngươi rời kinh, hắn đi cùng phu nhân đến Tam Thanh Quan dâng hương, ta đi theo mẹ ta tình cờ cũng trên đường tới đó, ngựa của nhà ta hoảng loạn, suýt nữa lật xe xuống dốc, là hắn khống chế con ngựa điên, cứu mạng ta, sau đó ta đến cảm ơn hắn, hắn nói ta xinh đẹp, hỏi ta tên gì, bảo ta làm thê tử của hắn...”
Trời ạ... Đường Dương, cái tên mèo rừng này, chắc chắn không thoát được một trận đòn của cha ta rồi.
Không đúng.
“Tích Sương, khi đó hắn mới bảy tuổi...” Sao ngươi có thể tin lời hắn nói?
Nửa câu sau ta không dám nói ra, nàng ấy đã chờ đợi suốt mười hai năm, ta không đành lòng làm nàng ấy tổn thương.
Chẳng trách nàng ấy luôn quan tâm chăm sóc ta, thì ra là vì vẫn luôn nhớ thương Đường Dương, cũng rất nghiêm túc với chuyện tình cảm này.
Tên ngốc đó quả thật quá tốt số rồi.
“Tích Sương, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, chi bằng trước hết theo ta về nhà, chờ cha mẹ ta trở về rồi tính tiếp, nếu Đường Dương đã nói sẽ cưới ngươi, chuyện này hắn không nhận cũng phải nhận, ta sẽ làm chủ cho ngươi, hắn dám phản kháng, xem ta có xử lý hắn không.”
“Hắn... hắn có từng nhắc đến ta với ngươi không?” Tích Sương nhìn ta đầy vẻ mong đợi.
Ha ha ha, Đường Dương, tự mình gây nghiệt không thể sống, xem ta có khiến ngươi thân tàn ma dại không.
“Hắn không nhắc đến với ta nhưng nghe các thị vệ của hắn nói, hắn trong mơ đều gọi Sương Nhi, Sương Nhi... Hóa ra là ngươi.”
“Vậy... hắn còn nhớ chuyện gọi ta là đệ đệ không?"
“Nhớ, tất cả đều nhớ nhưng hắn chắc chắn sẽ lừa ngươi nói là không nhớ, đứa trẻ này da mặt mỏng lắm, ngươi nhất định phải một khóc hai gào ba thắt cổ, cần dạy dỗ thì cứ mạnh tay mà dạy!”
“Vậy hắn thay đổi nhiều quá, trước kia hắn thật sự không biết xấu hổ...”
Ta... Không lẽ ngay cả việc nó thích ngủ khỏa thân mà nàng ấy cũng biết sao...
39
Trâm vàng rơi xuống, tóc rối như mây, không biết nơi nào cần tướng quân.
Từ sau chuyến đi sau mùa thu đó, tai mắt của Hoàng đế đã canh giữ ngoài phủ chặt chẽ không một kẽ hở.
Tiêu Như Đường liên tục sốt cao không dứt, ta không dám đưa hắn trở về, sợ tên đạo sĩ giả kia sẽ hại chết hắn.
Thuốc của A Trân đã không còn hiệu quả, đám y quan trong phủ kéo đến, ai nấy đều lo đến mức vò đầu bứt tóc.
Tần nội quan bình thường vẫn chăm sóc hắn đã thức trắng đến mức hai mắt trũng sâu, vậy mà vẫn không thấy tiến triển.
Ta cứng rắn hạ quyết tâm, ôm hắn ngâm vào bồn nước lạnh.
Ngày hôm sau, hắn hạ sốt.
Còn ta thì mê man nằm liệt ba ngày mới gượng dậy nổi.
Tiêu Như Đường ở trong phủ nửa tỉnh nửa mê tĩnh dưỡng, ta không đến thăm hắn.
Dù sao cũng phải để hắn có thời gian suy nghĩ rõ ràng.
Ai cũng có mang theo nỗi khổ tâm khó nói ra ở trong lòng, hắn có, ta cũng có.
Trên phố bắt đầu lan truyền lời đồn.
Nói Thái tử điện hạ có tật bệnh, không thể gần nữ sắc, lại ưa chuộng nam sủng thân hình vạm vỡ.
Thái tử rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, vội vàng hẹn ta gặp mặt.
Ở ngôi đình giữa hồ, bốn phía trống trải, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một màu trắng yên tĩnh.
Sắc mặt Thái tử u ám đến dọa người, quầng mắt thâm đen, môi đỏ như máu, nhìn giống hệt như cương thi mới đội mồ sống dậy.
Hừ.
“Đường Kiều, cô hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Ta mỉm cười không đáp, ung dung ngồi xuống ghế đá, tự rót cho mình một chén trà.
Thái tử giật lấy chén trà trong tay ta, ném vỡ tan tành.
“Đường Kiều, ngươi có biết đại tỷ của ngươi chết thế nào không? Phụ hoàng tốt của ta, vị Hoàng đế tốt của ngươi, ngày ngày sủng ái nàng ta, ngày ngày bắt nàng ta uống thuốc tránh thai, ngoài mặt thì vinh quang vô hạn nhưng chẳng ai biết cái chết do băng huyết khi khó sinh của nàng ta đều nằm trong toan tính từng bước của phụ hoàng ta.”
Ta lập tức đứng bật dậy.
Ánh mắt y lập tức sáng lên mấy phần, thong thả nói tiếp câu sau:
“Việc này Tướng quân phu nhân đã sớm điều tra rõ ràng, nếu không tin, ngươi có thể quay về hỏi lại.”
Ta vung tay lật tung bàn đá, mảnh vụn văng khắp nơi.
Mẹ ta vì cha ta, vì bọn ta mà đã nhẫn nhịn đến tận hôm nay.
Thái tử phủi tay áo, chậm rãi bật cười.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong ngực, ta không kiêng nể gì mà mở miệng:
“Bây giờ điện hạ còn rảnh rỗi mà lo chuyện nhà ta sao? Dưới chân thiên tử, không có ý chỉ của Hoàng đế, ai dám bàn luận chuyện của Thái tử? Chẳng lẽ điện hạ không điều tra xem năm ngươi mười ba tuổi, là ai đưa yêu đồng kia vào điện của ngài? Còn có là ai giam lỏng Hoàng hậu nương nương trong Trường Xuân cung? Năm đó Hoàng hậu chẳng qua chỉ dựa theo cung quy mà trách phạt một Chiêu nghi, vì sao không ai bẩm báo chuyện Chiêu nghi kia đã mang thai? Chiêu nghi ấy rốt cuộc chết thế nào? Nghe nói Hoàng đế đã đích thân đánh gãy hai chân Hoàng hậu nương nương. Điện hạ, theo gia huấn của Thái tổ Tiêu gia, Hoàng đế chẳng phải nên chỉ đánh gãy một chân của nương nương thôi sao?”
“Ngươi vô lễ!” Thái tử vô cùng tức giận, sắc mặt lúc tím lúc xanh, hơi thở cũng không đều.
“Vô lễ thì sao? Tiêu Thừa Khải, vì sao ngài còn có thể ngồi được cái ghế này bao lâu nay? Nhị hoàng huynh của ngươi thực sự mắc bệnh nặng sao? Phụ hoàng tốt của ngài mãi không chịu cho ngài lấy thê tử, ngài cho rằng là bởi vì ngài có bệnh kín sao? Ông ta vốn chưa từng nghĩ sẽ truyền lại hoàng vị cho ngài. Yêu đồng kia chính là bút tích của ông ta, ông ta cố ý để ngài làm bàn đạp, trải đường cho kẻ khác!”
Thái tử tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, phải một lúc lâu mới lấy lại được hơi thở.
Y giống như đã hạ quyết tâm, giọng nói gấp gáp, từng câu từng chữ dồn dập:
“Đường Kiều, ngươi muốn thế nào?”
“Điện hạ muốn thế nào?”
“Nếu như ngươi bằng lòng giúp ta, chờ đại sự thành công, Huyền Giáp quân sẽ là của ngươi.”
“Thỏa thuận xong.”
“Cho ta một lý do.”
“Bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, mẹ nó còn cần gì lý do nữa?”
“Đường Kiều, ngươi...”
“Chậc, điện hạ, sao lại nóng giận thế, đừng tức giận, tức giận hại thân thể không ai chịu thay ngài đâu.”
Ta nhanh tay lẹ mắt nhét một viên Hộ Tâm hoàn vào miệng y.
“Ngươi... ọe... ngươi cho ta uống cái gì...”
“Cường thân kiện thể, chữa khỏi trăm bệnh, điện hạ yên tâm đi, hiện tại không ai muốn ngài sống hơn ta đâu.”
Ta tiêu sái quay người rời đi.
Hoàn toàn không thèm để ý tới Thái tử đã ngã quỵ dưới đất.
So với ta về khoản đâm vào tim người khác, ngươi còn kém xa lắm.
Khi ta quay về phủ, Tiêu Như Đường đang đứng trước cửa phòng ta.
Chỉ mười mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều, bây giờ mặc y phục cũ đã rộng thùng thình.
“Tìm ta sao?”
Hắn quay đầu lại, trong lòng ta lập tức run lên, khuôn mặt nhỏ gầy gò hốc hác đi, đôi môi trắng bệch.
Ta có chút tức giận, chẳng lẽ trong phủ không đủ cơm ăn sao? Lại làm ra bộ dạng thế này cho ta xem.
“Kiều Kiều.”
“Kiều cái gì mà Kiều, ăn cơm đi, hôm nay không ăn hết hai bát cơm thì đừng nói chuyện với ta.”
Ta quay người định đi tìm Trung thúc nấu món gì đó ngon ngon thì Tiêu Như Đường đã ôm chầm lấy ta từ phía sau, vùi mặt vào hõm cổ ta, giọng nói nghẹn ngào:
“Đường Kiều, ta đưa nàng ra khỏi thành, nàng đi đi.”
Ta sững người, tức giận bật cười, đáp lại hắn: “Đi đâu? Huyền Giáp quân không nhận lính đào ngũ đâu.”
Hắn hít hít mũi nói: “Đi đâu cũng được, dù sao cũng tốt hơn là bỏ mạng ở đây.”
Ta xoa đầu hắn, quay lại nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ta đi rồi, sẽ tìm một tiểu lang quân rồi ngày ngày cưỡi ngựa uống rượu.”