41
Ngày đông chí, bốn mùa gấp rút thay nhau.
Đảo mắt đã đến ngày đại hôn của ta và Tiêu Như Đường.
Từ giờ Tý, trong phủ đã bắt đầu treo đèn kết hoa, không khí tràn ngập niềm vui.
Lễ phục, miện quan của ta đều là do Tiêu Như Đường tự tay chuẩn bị, sai người mang đến.
Mẹ ta đã bàn bạc với ta, bảo ta mặc những thứ hắn đưa tới, còn bộ do mẹ ta may thì ta cứ giữ lại.
Sau khi trang điểm xong, mẹ nhìn ta cảm thán: “Đứa trẻ Thính Lan này cũng quá thật thà rồi.”
Ta lại cảm thấy rất vui vẻ.
Có gì đâu, không phải chỉ là muốn ngẩng đầu lên, phải dùng tay nâng đầu trước thôi sao, ta thích thế.
Đội miện quan phượng hoàng nạm vàng đính đầy châu báu nặng như cái vại, ta chậm rãi đứng dậy, dải tua rua kết từ san hô đỏ phía trước mặt cũng đung đưa theo.
Trời ạ, chóng mặt quá đi mất.
A Trân đỡ ta xoay một vòng trước gương đồng, bộ hỉ phục đỏ rực thêu chỉ vàng lấp lánh đính đầy đá quý mã não, them mỗi bước chân đi là một hồi leng keng vang lên, ngay cả đôi giày dưới chân cũng được phủ từng lớp vảy vàng mỏng như cánh ve.
“Oa, tiểu thư, hôm nay người thật giống cây tiền biết đi luôn đó! Cô gia ra tay hào phóng thật.”
Ta ngẩng cao đầu, khoanh tay trước ngực, kiễng chân lên, vô cùng kiêu ngạo.
Ta dám nói ngoài ta ra còn ai có thể mặc nổi bộ đồ này mà vẫn đứng vững chứ?
Ta đang hí hửng định mở miệng thì mẹ ta đã lập tức bịt miệng ta lại:
“Kiều Kiều, hôm nay con không được nhiều lời. Còn A Trân, ngậm chặt miệng lại!”
Trác cô cô bật cười, đưa cho mỗi người chúng ta một miếng bánh lớn, hai chúng ta hiếm khi ngoan ngoãn, cắn rôm rốp giống như hai con chuột con.
Giờ Tỵ vừa điểm, tiếng chiêng trống, pháo nổ vang trời.
Tiêu Như Đường mặc hỉ phục đỏ chót bước đi trong nắng sớm, ngược sáng mà đến, tóc đen như mực, phong thái tuấn dật, khí độ xuất chúng, tuấn mỹ vô song.
“Kiều Kiều, ta đến đón nàng đây.”
Tâm hồn thiếu niên sắp trưởng thành, từng thề sẽ là người đứng đầu thế gian.
Giữa vườn có ba nghìn gốc lê nở hoa trắng như tuyết nhưng chẳng đóa hoa nào lọt được vào mắt ta. Hải đường như mộng, đủ để khiến người ta kinh diễm cả một đời.
Khi nhìn về phía ta, trong mắt hắn khó giấu nổi vẻ kích động.
Tại tiền sảnh, chúng ta làm lễ vấn an, lắng nghe cha mẹ ta răn dạy, ăn canh ngọt, hắn trịnh trọng quỳ dập đầu với cha mẹ ta, dâng trà gọi cha mẹ.
Ta và hắn nhìn nhau cười một tiếng, nắm tay sóng vai bước ra ngoài.
Chậc, sao bước đi lại khó chịu vậy chứ? Ta nghiêng đầu nhìn xuống, mẹ nó, Tiêu Như Đường đi lệch chân rồi!
42
Giờ Tuất vừa điểm, ánh tà dương rọi những tia sáng cuối cùng.
Hôm nay điện Vô Cực được trang hoàng rực rỡ.
Lụa đỏ treo cao tận đỉnh điện, hai bên dựng lên những bức bình phong lớn thêu cảnh hoa nở phú quý.
Khi ta cùng Tiêu Như Đường sóng vai bước vào, màn lụa mỏng lay động theo từng bước chân, tiếng binh khí lặng lẽ vang lên khe khẽ.
Ta nhếch khóe môi, mặt mày tươi cười, đi qua như thể chẳng có gì xảy ra.
Đại điện vốn nên chật kín quan khách, lúc này chỉ lác đác hơn chục người.
Hoàng đế cuối cùng cũng đã hạ bức bình phong kia xuống, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mặc dù râu ria che gần nửa khuôn mặt nhưng khí thế vẫn uy nghi.
Thái tử mặc áo bào đen thêu chỉ vàng ngồi phía dưới, mơ hồ mang theo thế định vị chính ngôi.
An Bình vương vẫn là bộ đạo bào xanh đậm, đầu đội mũ Ngũ Nhạc, nhìn thần sắc không giống người đến dự lễ, mà giống đang trừ tà bắt quỷ.
Suốt ngày thần thần bí bí, đúng là bôi nhọ phong cốt của người cưỡi trâu xanh* kia.
*Chỉ Lão Tử, người sáng lập Đạo giáo.
Ngoài ra còn có mấy vị thân tộc hoàng thất, cũng thật là làm khó cho bọn họ suy nghĩ chu đáo đến mức không dám lược bỏ người phụ trách đọc ngọc điệp truyền lễ.
Cha ta đỡ mẹ hành lễ sơ sài với Hoàng đế và Thái tử, không thèm liếc mắt lấy một cái về phía An Bình vương, rồi bình thản ngồi vào chỗ.
Tiêu Như Đường nghiêng đầu thì thầm với ta: “Kiều Kiều, thiệt thòi cho nàng rồi, ông ta không cho người ngoài đến dự lễ.”
Ta nắm tay hắn, mỉm cười rạng rỡ, siết nhẹ lòng bàn tay an ủi hắn: “Không sao, hôn lễ của hai ta không liên quan đến người khác.”
Hắn cũng siết chặt tay ta đáp lại, nụ cười ấy khiến trái tim ta nóng bừng lên.
Cung nữ và nội thị lần lượt xếp thành hai hàng, tay nâng khay lễ vật, đủ các loại nghi trượng.
Hoàng đế không nói một lời khách sáo nào, sắc mặt nghiêm nghị, lập tức hạ lệnh: “Bắt đầu.”
Theo tiếng xướng lễ của tông thân, ta cùng Tiêu Như Đường không chút sai lệch, quỳ lạy trời đất, tổ tông.
Mãi đến lúc hành lễ bái cao đường, ta vẫn đứng yên không động đậy, thẳng thắn cất lời: “Cao đường ở đâu?”
An Bình vương nhíu mày nhìn ta, lạnh giọng: “Chớ có vô lễ.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, cha ta đã nóng nảy quát lên: “Vô lễ cái đầu ngươi, đồ mũi trâu! Muốn lên mặt với con ta, cũng không nhìn xem cái thân xương ba lạng của ngươi có chịu nổi một quyền không đã!”
Mẹ ta cũng bình tĩnh lên tiếng: “Cao đường bà mẫu (mẹ chồng) không có mặt, không hợp lễ nghi.”
Tiêu Như Đường đang quỳ dưới đất, vẻ mặt nghiêm nghị, thành khẩn cầu xin: “Xin bệ hạ cho phép mẹ của thần lên nhận lễ.”
Hoàng đế ngồi trên cao, không nhìn rõ nét mặt, chỉ thấy ông ta chậm rãi quay đầu, liếc sang Tống nội quan đang khom người đứng bên cạnh.
Tống nội quan mấp máy môi nói mấy câu, Hoàng đế mới lạnh nhạt cất giọng: “Truyền An Bình vương phi lên điện.”
Dù là động tác rất nhỏ, ta đều thấy rõ ràng trong mắt.
Quả nhiên, đúng như Tiêu Như Đường đã suy đoán.
Hắn từng nói: mùi hương trên người Hoàng đế đôi khi sẽ thay đổi, giọng nói tuy giống nhưng vẫn không hoàn toàn như cùng một người.
Xem ra hôm nay là người đóng thế của Hoàng đế.
Vậy người thật ở đâu?
Không phải An Bình vương.
Không phải Thái tử.
Tống nội quan cúi thấp đầu, không nhìn rõ khuôn mặt...
Mũ miện quá nặng, nhìn người quá tốn sức.
Thôi bỏ đi, ta vốn không quen thuộc với Hoàng đế, chỉ có thể trông cậy vào Tiêu Như Đường thôi.
Ta khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn...
Hắn trợn trừng mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ dò xét rõ mồn một, thôi kệ đi, muốn thế nào cũng được, lấy sức áp chế mọi thứ, không được thì ta tự mình ra tay.
Một khắc sau, An Bình vương phi vẫn đeo khăn lụa trắng mỏng che mặt, được dìu lên điện. Tiêu Như Đường định bước tới đón thì bị An Bình vương đã vượt lên trước một bước nghênh đón. Ta liền vỗ nhẹ vào tay Tiêu Như Đường, trao cho hắn ánh mắt trấn an.
Ngay lúc An Bình vương sắp chạm vào Vương phi, cha ta bất ngờ đụng vào khiến An Bình vương lảo đảo, còn mẹ ta thì lao lên một bước như tên bắn, nhanh chóng đỡ lấy An Bình vương phi:
“Xước Vân, lâu lắm không gặp, ta rất nhớ muội. Bây giờ đã thành thông gia rồi mới có thể gặp một lần, thật sự là không dễ dàng.”
An Bình vương phi trông vô cùng yếu ớt, mẹ ta nhìn thấy dáng vẻ bà ấy cũng giật mình kinh hãi nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, rồi dựa theo lời dặn dò của ta, lén đút cho bà ấy một viên dược hoàn, sau thời gian một tuần trà khí sắc bà ấy mới dần hồi phục.
Lúc đó Tiêu Như Đường mới thả lỏng thần sắc căng thẳng.
Điển lễ tiếp tục, ta và Tiêu Như Đường quỳ cả hai gối xuống trước cha mẹ ta cùng An Bình vương phi để hành lễ. An Bình vương định chen lên, bị cha ta hất một cái bay thẳng ra sau.
Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Trên người An Bình vương phi tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, bà ấy cố gắng chống đỡ thân thể yếu nhược để đỡ ta dậy, sau đó tháo chiếc vòng ngọc xanh biếc trên tay, đeo vào cổ tay ta.
Lễ bái đường cuối cùng vừa hoàn thành, ta và Tiêu Như Đường vẫn đứng tại chỗ.
Trong đại điện im phăng phắc đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Hoàng đế, Thái tử, An Bình vương đều đang đợi ta lấy ra binh phù.
Ta đảo mắt nhìn đám người đó, tiến về phía trước một bước, thần sắc bình thản rút từ trong tay áo ra một hộp gỗ dài bằng bàn tay, mở nắp, lộ ra hai miếng kim phù hình hổ, mỗi miếng có khắc ấn tín mười vạn binh mã.
Ánh mắt bọn họ lập tức đổ dồn lại, lóe lên tia sáng tham lam.
“Bốp” một tiếng, ta lập tức đóng hộp gỗ lại, siết chặt trong tay, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Thái tử: “Thái tử điện hạ, nếu giờ còn không lập thì còn muốn thế nào nữa?”
Thái tử thuận thế hất áo bào đứng dậy, khí thế bức người, rồi từ tay áo rút ra... một thanh đao ngắn chưa đầy gang tay.
Ta: ?
Mẹ nó, cái này còn chưa đủ để chặt đứt nửa đầu ngón tay...
Thái tử hướng về phía hoàng đế, giơ đoản đao lên, lớn tiếng quát: “Phụ hoàng, thịnh rồi sẽ suy, quân tử nhượng quyền.”
Ta vội vàng dùng tay che mặt, trò này đúng là như đang đùa giỡn.
Cơn giận dữ khiến ta suýt chút nữa thổ huyết.
Nhưng ngay sau đó, ta lại giơ ngón cái lên.
Cửa điện mở rộng, cấm quân, nội thị, cung nữ, còn có cả ám vệ được huấn luyện kỹ càng, cầm dao kiếm chạy nhanh vào trong điện.
Số lượng xem ra phải lên đến nghìn người, trong ngoài đại điện đã bị bao vây vững như thành đồng.
Cữu cữu của Thái tử mặc trọng giáp, đeo bội kiếm, bước đến trước mặt Thái tử, quỳ một chân xuống, lớn tiếng nói: “Bẩm điện hạ, bốn cổng, ba điện, bảy mươi hai tiểu điện đều đã bị kiểm soát.”
Sắc mặt Thái tử mới từ từ dịu lại, nói: “Cữu cữu vất vả rồi, đứng dậy đi.”
Hoàng đế lại giống như bị đóng đinh trên long ỷ, không động đậy chút nào, vạt long bào dưới chân cũng run rẩy không ngừng.
Ngược lại, Tống nội quan cúi người đi về phía trước mấy bước, từ trên cao nhìn xuống , hỏi một câu: “Thái tử điện hạ, ngài đây là muốn giết vua sao?”
Thái tử đầy vẻ tự mãn chỉnh lại áo bào, nói: “Cô thuận theo thiên mệnh, là niềm hy vọng của ngàn vạn bá tính, hôm nay kế thừa đại thống.”
Tống nội quan không thèm nhấc mí mắt, bình thản đáp lại: “Nếu đã như vậy, lão nô phụng mệnh bệ hạ truyền khẩu dụ đến Thái tử, “Đồ ngu xuẩn, dễ dàng tin tưởng người khác là đại kỵ, ngọc chưa được mài giũa khó thành vật quý, ngươi có biết mỗi lần các ngươi gặp mặt, Đường Kiều đều cố ý dẫn theo gián điệp của trẫm không?””
Thái tử lập tức quay đầu, mở to mắt nhìn ta chằm chằm.
Ta vừa cởi bỏ bộ hỷ bào lộng lẫy vừa trả lời y:
“Chậc, Thái tử điện hạ, ngài là một nam tử hán, nên cứng rắn thì phải cứng rắn, suốt ngày nhìn vào nữ nhân làm gì.”
Thái tử lập tức nghẹn lại, trông như vừa nuốt phải cả con rùa.
Đến lúc này, y mới nhận ra bản thân đã bị ta gài bẫy, đã như cưỡi lên lưng hổ không thể xuống, chỉ có thể tức giận, ánh mắt đầy oán hận, doạ dẫm:
“Đường Kiều, tiện nhân, cô nhất định phải róc xương lóc thịt ngươi, người đâu...”
“Bùi tướng quân, hộ giá!” Tống nội quan vội vàng lên tiếng trước. Bùi Thành Nhân lập tức từ sau ngự tọa của Hoàng đế rút đao hiện thân, đứng chắn trước mặt Hoàng đế. Đồng thời, mấy đội cấm quân khác cũng từ sau bình phong phá màn xông ra, lập tức giao chiến cùng đám phản quân trong điện.
Bên ngoài đại điện cũng đèn đuốc sáng trưng, tiếng hô giết vang trời.
Cảnh tượng trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Sau lưng An Bình vương, hai đạo sĩ vung phất trần như roi thép, che chắn trước người ông ta. An Bình vương thì nửa nheo mắt, ngồi sau bàn vững vàng như núi Thái Sơn.
Đám tông thất hoảng sợ đến run lẩy bẩy, chen chúc vào góc tường, miệng lẩm nhẩm cầu xin chân nhân phù hộ.
Cha ta định tiến lên trước hộ giá, ta lập tức đẩy mẹ vào lòng ông ta, cha nhìn ta, trong mắt bừng bừng lửa giận nhưng cũng đành bất lực.
Ông ấy chỉ biết ta muốn cứu An Bình vương phi ra, dẫn cả nhà rời kinh, chứ không hề biết rằng ta đã âm thầm điều động Huyền Giáp quân vào thành. Hôm nay việc phải làm quá nhiều, không việc nào có thể nói cho ông ấy biết được.
Ta mặc nhuyễn giáp, rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông, đứng chắn trước Tiêu Như Đường và An Bình vương phi.
Phản quân của Thái tử vừa xông đến gần ta, ta một kiếm chém chết, mắt không hề chớp lấy một cái.
Thái tử lập tức tái mặt, giơ đao chỉ vào người ta, tức giận mắng lớn: “Đường Kiều, ngươi dám! Cô phải gi.ết ch.ết ngươi...”
Ta nhìn thanh đao như tăm xỉa răng trong tay y, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
“Tiêu Thừa Khải, ta chờ ngươi tới giết. Mẹ kiếp, nếu ngươi không đến thì đúng là đồ chó hoang không cha không mẹ!”
Thái tử gần như phát điên, mấy lần muốn lao lên đều bị người bên cạnh giữ chặt lại.
Cấm quân bên cạnh Hoàng đế đều là tinh binh trăm người chọn một, Thái tử dù có chuẩn bị từ trước nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng, chưa đến một canh giờ đã bị giết đến không còn lại mấy người.
Thái tử nhìn đám hộ vệ càng lúc càng ít, rõ ràng bắt đầu luống cuống.
Bùi Thành Nhân vung đao chém mạnh, xoay người đâm lén một nhát xuyên tim, g.iết ch.ết cữu cữu của Thái tử ngay tại chỗ.
Máu bắn tung tóe đầy mặt Thái tử.
Y ngây dại quay đầu nhìn người cữu cữu chết không nhắm mắt, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất.
Bên ngoài điện cũng dần yên ắng trở lại, có thị vệ tiến vào bẩm báo phản quân trong cung đã bị dẹp yên.
Bùi Thành Nhân cúi người xin chỉ thị Hoàng đế, tên Hoàng đế giả đổ mồ hôi như mưa, ướt đẫm vạt áo, nửa lời cũng không thốt ra được.
Tống nội quan đột nhiên bước nhanh lên trước, thay mặt Hoàng đế hạ lệnh:
“Dọn sạch trong điện, cấm quân lui ra, chỉ để lại một đội mười người canh giữ bên ngoài điện.”
Bùi Thành Nhân lén nhìn ta, ta khẽ gật đầu.
Thái tử dường như vẫn không cam lòng, nhặt lấy thanh kiếm gãy trên mặt đất, chỉ vào người ta chất vấn: “Đường Kiều, vì sao? Cô đã nói sẽ ban Huyền Giáp quân cho ngươi mà!”
Ta mỉa mai kéo giật giật khóe môi, sắc mặt lạnh lùng đáp lại y: “Huyền Giáp quân vốn dĩ là của Đường gia ta, dựa vào đâu mà phải để ngươi ban cho? Ngươi là cái thá gì chứ?”
Hai mắt y đỏ rực, giận dữ đấm mạnh xuống đất, mắng to: “Ngươi đê tiện! Vô sỉ! Bội tín! Bất nghĩa! Ngươi không xứng với Huyền Giáp quân!”
Ta ngẩng đầu đối diện ánh mắt y, chăm chú nhìn thẳng vào mắt rồi bước tới gần:
“Ngươi cũng xứng nhắc đến Huyền Giáp quân sao? Ngươi cũng dám nhắc đến Huyền Giáp quân sao? Năm đó ngươi không nghe lời khuyên can của cha ta, mù mắt dễ dàng tin tưởng đám người Đông Việt, để rồi ở thành Đăng Tháp bị bắt làm con tin, sợ đến nỗi tè ra quần, khi đó là ai đã thay ngươi chịu khổ? Là ai đứng ra làm bức tường người thay ngươi chắn lấy vô số mũi tên? Là ai lấy thân thể máu thịt chắn trước cổng thành, bảo vệ ngươi thoát thân? Vậy mà sau khi ngươi thoát được lại không nói một lời, lén lút trở về kinh thành. Đến khi chúng ta đuổi tới thành Đăng Tháp thì bọn họ... bọn họ đã bị người Đông Việt làm thành “Kinh quan” bày ngoài thành rồi! Tiêu Thừa Khải, ngươi có biết kinh quan là gì không? Là chặt đầu từng người, xếp cao thành tháp. Hai vạn người, ngươi có biết là bao nhiêu không? Ngươi có biết đó là bao nhiêu người cha, người huynh đệ, thân nhân của người ta không?”
Thanh kiếm trong tay ta kề lên cổ y, ép buộc y ngẩng đầu: “Tiêu Thừa Khải, ngẩng đầu lên mà nhìn xem, hai vạn đầu người đẫm máu kia đủ để chất đầy toàn bộ đại điện này, bọn họ ngày đêm vẫn đang nhìn ngươi, ngươi làm sao có thể mặt dày vô sỉ sống tới hôm nay?”
Sắc mặt y đột nhiên trở nên kinh hãi, bịt tai lại, gào thét thê lương:
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Không phải ta, không phải... Ta là Thái tử tôn quý, ta chưa từng phạm sai lầm, chưa từng...”
Ta cười khinh bỉ: “Chuyện về Hoàng hậu và yêu đồng, ta chưa từng lừa gạt ngươi. Hoàng đế biết rõ ta cố ý không loại bỏ mật thám nhưng lại tương kế tựu kế để khiến ngươi có kết cục như ngày hôm nay. Ta nói không sai mà, ông ta chưa từng có ý định truyền lại hoàng vị cho ngươi.”
Thái tử sắc mặt trắng bệch, nghiến răng ken két, thần sắc càng thêm dữ tợn, đột nhiên lại như phát điên, cười lên ha hả, miệng không ngừng gào thét:
“Mẫu hậu, hôm nay nhi thần được phụ hoàng ban thưởng đáy! Người xem, phụ hoàng thưởng cho nhi thần một cây bút thiên tử! Nhi thần có phải là niềm kiêu hãnh của người không... Ha ha ha ha... Mẫu hậu, người vui không... Nhi thần sẽ không làm người thất vọng, sau này nhất định sẽ làm Hoàng đế...”
Ta chỉ cụp mắt xuống trong chốc lát, rồi thu lại thanh kiếm suýt chút nữa đã cắt đứt cổ y.
Bùi Thành Nhân bước lên, trói Thái tử lại, nhét giẻ vào miệng y rồi ném vào góc tường.
Thái tử bại rồi.