Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 27

Trưởng công chúa thở dài nặng nề, ánh mắt đầy đau đớn nhìn về phía Hoàng đế:

“Đủ rồi, Tiêu Đức Chiêu, là bản cung sai rồi, bản cung đã tin nhầm vào sự giả dối của ngươi, ngươi trước mặt thiên hạ thì thu nạp hiền tài, còn sau lưng thì coi bọn họ như rác rưởi, ngoài thì nói lấy muôn dân làm trọng, kỳ thực lại coi bách tính như cỏ rác. Năm xưa tiên đế chính miệng lập xuống lời thề, từ bổn cung trở đi, nữ tử Đại Tuyên sẽ không còn phải hòa thân nữa, vậy mà ngươi đã làm gì? Ngươi gả con gái quý tộc bản triều cho Đông Việt làm âm hôn, vậy ngươi đặt tiên đế ở đâu? Năm đó bản cung phò tá ngươi đăng cơ, nào ngờ lại lập nên một kẻ hèn kém đến mức này, ở xa ngàn dặm lại phát điên thành bộ dạng này. Ngươi còn cấu kết với dị tộc, hợp mưu với hổ, làm sao có thể sống sót? Tiêu Đức Chiêu, Đại Tuyên sắp bị hủy ở trong tay ngươi rồi! Hôm nay, bản cung lấy danh nghĩa Hộ Quốc Trưởng công chúa, cùng với Tam công Lục khanh, muốn ngươi nhường ngôi!”

Hoàng đế lập tức ưỡn thẳng sống lưng đứng giữa đại điện, dang cánh tay lớn tiếng hô: “Trẫm là thiên tử, một ngày chưa chết, sao có thể nhường ngôi...”

Ông ta còn chưa kịp dứt lời, Thái tử từ trong bóng tối đột nhiên lao ra, một nhát dao cắt ngang cổ họng ông ta, máu tươi vọt ra tung tóe, thân thể Hoàng đế ngã thẳng xuống, giật giật vài cái rồi không còn động đậy.

Trong mắt Bùi Thành Nhân lóe lên hàn quang, không chút do dự, đâm thanh đao trong tay vào ngực Thái tử.

Thái tử kinh ngạc quay đầu nhìn hắn ta.

Khuôn mặt Bùi đại ca đầy vẻ kiên định, đôi mắt đỏ rực long lanh nước, hắn ta nói ra từng chữ một: “Súc sinh, A Tranh lẽ ra đã là thê tử của ta, là nàng đã thay ngươi gánh lấy tất cả nhưng ngươi lại để nàng chết thảm như vậy, nếu không tự tay giết ngươi, ta còn mặt mũi nào đi gặp nàng.”

Hắn ta chậm rãi xoay lưỡi đao trong tay, Thái tử đau đớn quằn quại, sắc mặt Thái tử vặn vẹo vì đau đớn, miệng phun đầy bọt máu, văng cả lên mặt Bùi đại ca.

Bùi đại ca cứ như vậy không rời mắt một giây nào nhìn chằm chằm Thái tử tắt thở, rồi trở tay đặt lưỡi đao lên cổ mình, nhìn cha ta mỉm cười nhẹ nhõm: “Tướng quân, Bùi Thành Nhân đã sát hại sáu cung nữ vô tội, tội không thể tha, xin lấy cái chết để chuộc tội, mong ngài và phu nhân bảo trong. Cuối cùng ta cũng có thể đi gặp A Tranh rồi...”

Bùi đại ca dứt khoát chuyển động cánh tay...

Ta siết chặt hai bàn tay, dùng hết sức bình sinh để kiềm chế bản thân không gục ngã.

Trước mắt ta chỉ còn một màu đỏ ảm đạm, chẳng thể phân biệt được đâu là máu, đâu là lụa đỏ cháy bỏng.

Đây chính là Huyền Giáp quân, từ lúc trên tay hắn ta dính máu của những người vô tội, cũng đã định sẵn ngày chết của mình rồi.

Máu của Bùi đại ca đã nhuộm đỏ bậc thang ngọc dưới ngai rồng.

Cha ta đỡ lấy mẹ đang khóc không thành tiếng, ánh mắt tràn đầy đau thương, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

46

Tiếng trống canh lại vang lên, lúc này vừa sang giờ Dần.

Nhìn cảnh tượng trước mắt thay đổi đột ngột, mọi người đều nhìn nhau không nói nên lời.

Trưởng công chúa ngẩn người nhìn Hoàng đế, nước mắt không ngừng rơi, miệng thì thầm những câu vụn vỡ:

“Đức Chiêu, sao ngươi lại quên mất lời dạy bảo của hoàng huynh? Làm thiên tử thì phải coi xã tắc là trọng, bản thân là nhẹ, bậc thánh nhân phải đi theo con đường trung nghĩa và khoan dung. Sao ngươi lại quên hết rồi...”

Ta hít sâu một hơi, nuốt xuống tất cả xúc cảm vào trong, kéo tay Tiêu Như Đường lúc này vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đẩy tới trước mặt Trưởng công chúa.

“Trưởng công chúa, xin thứ cho Đường Kiều vô lễ, chúng ta không còn thời gian nữa. Xin người lập tân đế."

Một hòn đá ném xuống mặt hồ, dậy lên ngàn lớp sóng, đại điện rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.

Trưởng công chúa nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì ánh mắt đã trong trẻo sáng suốt.

Ta đặt tay Tiêu Như Đường vào tay bà ấy, Trưởng công chúa trở tay nắm lấy, ánh mắt lại nhìn ta chằm chằm: “Đường Kiều, đừng quên ngươi đã hứa gì với bản cung.”

Ta nhìn lại bà ấy với ánh mắt kiên quyết: “Đường Kiều, không hối hận.”

Mẹ ta sững người nhìn ta chằm chằm.

Cha ta khó khăn mở miệng:

“Đường Kiều, con không thể ngồi lên hậu vị. Dù con không có lòng tranh đoạt quyền thế thì sau này những kẻ bên dưới cũng sẽ thúc ép con, giấu giếm con, thậm chí toan tính hại con, khiến con rơi vào đường cùng. Con nghĩ tại sao cha lại tự tổn hao uy tín? Trong quân doanh đã có kẻ vì thân phận Hoàng tử của Tiểu A Lương mà bắt đầu rục rịch rồi.”

Tống thủ phụ cũng cúi đầu nói khẽ:

“Đường gia mà có một vị Hoàng hậu, bá quan văn võ sợ rằng sẽ không biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân thực sự của Đại Tuyên...”

Trọng Hoa phu tử cũng khẽ gật đầu đồng tình.

Tiêu Như Đường ngơ ngác nhìn chúng ta, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, lập tức giằng tay ra nắm lấy tay áo ta.

“Đường Kiều, nàng định làm gì? Chúng ta đã thành thân rồi, nàng không thể bỏ ta lại...”

Ta cố kéo khóe môi nhưng chẳng thể nặn ra nổi một nụ cười, không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, cứng nhắc rút tay áo ra khỏi tay hắn từng tấc một, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Tiêu Như Đường, ta và chàng, hòa ly...”

Tiêu Như Đường ngẩn người nhìn ta, hồi lâu không nói được lời nào.

Phải rất lâu sau, hắn mới cúi đầu khẽ cười, buông vài tiếng mơ hồ: “Chỉ thành thân một lần... Thì ra là vậy...”

Ta ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.

Trên mặt hắn nụ cười càng lúc càng rõ nhưng nước mắt lại không cách nào kiềm chế, từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Đường Kiều, nàng chưa từng thật lòng muốn ở bên ta, đúng không? Tại sao, nàng luôn là người buông tay ta trước?”

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, trái tim ta đau như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, vừa nhức nhối vừa tê dại.

Ta chỉ còn biết cắn chặt răng, không thốt ra được lời nào.

Thấy ta không nói già, chàng bật cười lạnh:

“Đường Kiều, ta không đồng ý! Ta không cần ngồi lên hoàng vị này! Ta sẽ không làm theo ý nàng, cũng không hòa ly! Nàng làm gì được ta? Giết ta sao?” Giọng hắn vừa tàn nhẫn vừa quả quyết.

Mọi người đều im lặng, không ai dám khuyên nhủ.

Phụ thân và mẫu thân ta cũng không biết nên nói gì.

Tiêu Như Đường tỏ vẻ bình tĩnh lùi về phía sau hai bước, đi vòng qua chúng ta rồi quay người định rời khỏi đại điện, ta lập tức nắm chặt cổ tay hắn.

“Trưởng công chúa, xin mọi người chờ một lát.”

Ta không cho hắn vùng ra, kéo thẳng hắn vào tịnh phòng sau điện.

Trên người hắn mặc hỉ bào, ánh mắt lạnh lùng kiên quyết, đứng giữa phòng im lặng giằng co với ta.

Trong lòng ta vừa chua xót vừa hỗn loạn nhưng lại không biết phải làm gì.

Ta từng nghĩ hắn sẽ do dự, sẽ bối rối nhưng không ngờ, ngôi vị chí tôn trong tầm tay mà hắn lại kiên quyết cự tuyệt, chỉ vì một mình ta.

Trong cơn giận dữ và nôn nóng, chỉ khi ép được hắn mở miệng nói thì ta mới có thể nguôi ngoai.

Nhìn hắn cắn chặt môi, biểu cảm như thà chết chứ không chịu khuất phục.

Ta đưa tay cởi nhuyễn giáp ném xuống đất, sau đó là ngoại bào, rồi đến trung y. Ta vốn không mặc tiểu y, chỉ còn lại một lớp băng ngực trắng như tuyết quấn chặt lấy thân người, chẳng có chút mỹ cảm nào.

Hắn sững người nhìn ta, vành tai đỏ đến mức gần như nhỏ máu. Ta thuận thế định tháo lớp băng ngực, hắn vội vàng đưa tay nắm lấy tay ta, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mang theo ai oán phẫn uất: “Đường Kiều!”

Ta chậm rãi tiến lại gần, chóp mũi chạm khẽ vào gò má hắn, hơi thở phảng phất lướt qua khiến khuôn mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt bắt đầu mơ hồ. Ta nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, đặt lên eo mình, từng chút từng chút đưa lên cao. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn thoáng run rẩy, lông mày cau chặt lại.

Ta đưa hai tay nâng mặt hắn lên, chăm chú nhìn vào mắt hắn: “Tiêu Như Đường, ta và chàng không thể làm đôi thần tiên quy ẩn đốt hương giấy trong gác nhỏ. Không phải ta không muốn, mà là ta không thể. Chàng đã từng nhìn thấy một ngôi làng hôm trước còn khói bếp nghi ngút ngày hôm trước, hôm sau đã toàn là xác chết, không một ai sống sót chưa? Chàng đã từng nhìn thấy vô số nữ tử bị trói trần truồng trên giá, để mặc người ta làm nhục đến chết chư? Chàng đã từng nhìn thấy những đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời, bị cắm sống lên cột cờ làm đuốc chưa? Tiêu Như Đường, nếu là bọn trẻ trong trang viên ngoại ô kinh thành, bị người ta đâm chém, không cách nào phản kháng, chàng sẽ làm thế nào? Ở nơi biên cương mà chàng chưa từng đặt chân tới, mỗi ngày đều có người chết thảm, hoặc vì cướp bóc, hoặc vì khiêu khích. Những thành trì tưởng yên bình kia, thực chất đã hỗn loạn từ lâu…”

“Đường Kiều, đừng nói nữa...” Hắn ôm chặt ta vào lòng, rúc mặt vào vai ta, khóc không thành tiếng: “Tại sao lại là ta? Tại sao nhất định phải là ta?”

Ta biết hắn uất ức, điều hắn muốn, chẳng qua chỉ là một mình ta mà thôi.

Nhưng hắn không biết, số mệnh của Đường Kiều sớm đã được định sẵn, từ khi Nhị tỷ hết lần này đến lần khác nắm tai ta dạy dỗ, từ khi các huynh đệ vào sinh ra tử che chắn cho ta nơi chiến trường, từ khi từng người từng người bọn họ ngã xuống trước mắt ta...

“Tiêu Như Đường, ta tin chàng. Ta chỉ tin tưởng một mình chàng. Chàng tuy không có cha mẹ dạy dỗ nhưng nhân hậu thuần lương, tuy sinh trong Hoàng thất nhưng xưa nay chưa từng lấy quyền ép người, tuy vinh hoa tột đỉnh nhưng thấu hiểu nỗi khổ nhân gian, tuy không phải là bậc học rộng tài cao nhưng lại mang chí trị quốc an dân. Tiêu Như Đường, tất cả đều là sự sắp đặt tốt đẹp nhất. Đại Tuyên cần một vị Hoàng đế nhân hậu.”

Còn một nguyên nhân rất quan trọng, ta không nói cho hắn biết, khuôn mặt của Hoàng đế là do A Trân dùng thuốc nước hủy hoại. Những thủ đoạn kia của ông ta, liệu có thật sự hữu hiệu hay không, chẳng ai dám chắc. Nếu có một ngày chuyện này truyền ra ngoài... ta cũng bất lực.

Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này, chính là lòng người.

Ta biết lúc này hắn không nghe lọt tai bất cứ điều gì, chỉ có thể dùng lời dịu dàng an ủi, sau này, hắn sẽ tự hiểu ra.

Hoàng tử trong kinh vốn đã không có mấy người.

Tính cách của A Lương lại bị nuôi dưỡng đến mức chỉ cần nói hơi to một chút cũng run rẩy sợ hãi, làm sao có thể làm Hoàng đế được?

Hai vị Hoàng tử còn lại, lớn nhất cũng mới bảy tuổi.

Chủ trẻ nước loạn, triều đình chắc chắn sẽ bị thế tộc khống chế.

Lão Hoàng đế từng nói một câu rất đúng: nước không thể một ngày không có vua.

Chỉ cần tin tức ngai vàng bỏ trống truyền ra, các phiên vương ở khắp nơi chắc chắn sẽ không thể ngồi yên, khởi binh xưng đế.

Đến lúc đó, Đường Kiều ta sẽ thật sự trở thành kẻ hại nước hại dân.

Ban đầu ta từng nghĩ đến việc thỉnh cầu Trưởng công chúa lên ngôi nhưng lão nhân gia nói bản thân đã không còn sống được bao lâu nữa, lập tức từ chối, cũng chính bà ấy là người đầu tiên đề nghị để Tiêu Như Đường đăng cơ xưng đế. Còn ta, chỉ có thể đời đời trấn thủ nơi biên ải cô tịch.

Lão nhân gia vì Đại Tuyên mà sống cô độc cả đời, mọi việc bà ấy làm đều vì nước, vì dân.

Ta cũng vậy. 

Bình Luận (0)
Comment