5
A Trân cũng đuổi theo ta chạy ra ngoài, tiện tay hắt cả một bát nước thẳng vào mặt ta.
“Tiểu thư, lần này chúng ta là đi dỡ giường của hắn? Hay là đánh mẹ của hắn?”
Ta miễn cưỡng mở mắt ra: “A Trân, mặt ta có bị hủy dung không?”
A Trân nhìn ta, đột nhiên mím môi quay đầu sang hướng khác: “Tiểu thư, bây giờ người là cóc đội hoa, xấu đến không còn gì để nói.”
A...
Tiêu Như Đường... Tiểu quỷ chết tiệt...
Đêm tối trăng mờ giết người chẳng ai hay, gió lớn thổi bay cả của cải.
Nhân lúc Tiêu Như Đường không có ở đây, ta mang theo A Trân, lẻn vào phòng ngủ của hắn hết lần này đến lần khác, dọn sạch sành sanh giá bày bảo bối của hắn, gom hết danh họa, vét trụi cả giá y phục của hắn.
A Trân đi tìm chỗ cất bảo bối, còn ta thì ôm từng túi từng túi y phục của hắn phân phát hết cho đám ăn mày bên đường.
Cuối cùng ta cầm áo lót trắng như tuyết của hắn đi vào tiệm may, để tú nương thêu lên đó mấy chữ “Tiêu Như Đường”.
Lúc bấy giờ Tiêu Như Đường đang tụ tập uống rượu ở hương phòng của Di Hồng Viện cùng một đám bằng hữu.
Một thân cẩm bào sắc tím sáng như trăng, eo thắt đai ngọc xanh biếc, dáng người phong tư tuấn lãng nổi bật:
“Nàng ta có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, liều mạng chịu róc thịt, dám kéo Đường Kiều khỏi lưng ngựa...”
“Như Đường huynh quả là bản lĩnh!”
Đám người nhao nhao giơ ngón tay cái lên.
Tiêu Như Đường đắc ý, khẽ nở nụ cười như trăng sáng trời thu.
Gã sai vặt đột nhiên loạng choạng chạy vào: “Thế tử gia, mau đi xem, ngài bị treo cổ rồi!”
Soạt, một đám người đều chạy đến bên cạnh sân khấu.
Khúc múa nhẹ nhàng uyển chuyển của Di Hồng Viện vừa mới bắt đầu, màn sa chập chờn, ánh nến lung linh.
Vũ nương liếc mắt đưa tình, dáng người uyển chuyển đang định múa tung đóa hoa lụa, đột nhiên tiếng nhị hồ thê lương thảm thiết vang lên, từ trên đầu lặng lẽ rơi xuống một hình người, lưỡi đỏ tươi thè ra, treo trên không trung theo gió đung đưa, tấm lưng trắng như tuyết máu me đầm đìa viết [Ta là Tiêu Như Đường], một trận gió thổi qua, “người” kia quay lại, [Xin lỗi Đường Tam Nương]...
Hiện trường lập tức hỗn loạn, các cô nương thét lên chói tai bỏ chạy tứ tán, có người tò mò can đảm tiến lên sờ một cái.
Ừ?
Mềm như vậy?
Nhỏ như vậy?
Một đám người xúm vào đó, sờ cằm cao giọng thảo luận.
Tiêu Như Đường che ngực chỉ lên trời gào lên một tiếng: “Đường Kiều!!!”
Hắn nấc lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Ta ném đàn Nhị Hồ,. lách mình đi vào trong đám người, tia lửa bắn ra bốn phía, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái, việc thành thì thoái ẩn, không lưu danh.
Đời này không độ được kiếp này, còn đợi kiếp nào độ kiếp này.
6
“Đường Kiều, con dám chọc giận mẹ của con, xem ông đây đánh chết đứa Nghiệt chủng này.”
Cha cưỡi ngựa đến giữa đường, tóc trên đầu dựng đứng, mặt mũi tràn đầy tức giận, điên cuồng xông tới.
Đánh chết ta cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn nhận cha đâu.
Trong lòng thầm mắng mỏ, ta đỏ mắt nhìn về phía cha.
A cha đến gần ta cười hì hì: “Còn không chạy về nhà? Đồ ngốc! Đó là mẹ ruột của con mà.”
Ta nâng mí mắt, lườm ông ấy một cái: “Xuống ngựa nói chuyện với con!”
“Ranh con!”
Cha ta giả vờ nhấc roi ngựa lên muốn quất, ta giả vờ không chống đỡ nổi, bỏ chạy về nhà.
Còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng mẹ ta đang khóc.
“Kiều Kiều của ta... Lâu ngày không ở bên cạnh, trái tim cũng đã xa cách ta rồi...”
Trác cô cô ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, người đừng nghĩ như vậy, Tam cô nương của chúng ta vẫn còn tính tình trẻ con, thuần khiết tự nhiên.”
“Đều tại tên vô lương tâm kia... Hại Vi Nhi của ta, lại gả Trang Nhi của ta đi xa, bây giờ ta chỉ có một đứa con gái này ở bên cạnh, hắn cũng không buông tha...”
“Phu nhân, khi Đại cô nương đi, người đã khóc đến không nhìn rõ, nếu lại làm mắt bị tổn thương, sau này phải làm sao đây?”
Ta đẩy cửa bước vào, như chim non bay về, lao vào vòng tay mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ đánh con mắng con đều được, nếu mẹ còn khóc nữa con sẽ tổn thọ mất.”
Mẹ lập tức ngừng khóc: “Đưa người lên đây cho ta, vả miệng.”
Mẹ ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay, ta thẳng người quỳ dưới chân bà.
Trong lòng nghĩ thầm không thể tránh được hình phạt này, có thể đừng đánh vào mặt được không, ta vẫn còn cần mặt mũi.
Mẹ nhẹ nhàng quay mặt ta lại, lệ rơi như mưa chỉ cho ta xem.
Bên kia là Vinh cô cô bị trói chặt đưa tới: “To... to gan, ta là người của Ngự tiền, sao có thể để các ngươi muốn đánh thì đánh được? Ta phải bẩm báo với Hoàng thượng, trị các ngươi tội đại bất kính.”
“Dựa vào ngươi cũng xứng sao?” Mẹ dịu dàng mở miệng.
Ta vội vàng hùa theo: “Lão bà bà, ngươi cũng xứng sao? Mẹ ơi, chân con đã quỳ đến tím bầm rồi, mẹ nhìn xem, đau quá.”
Trác cô cô liếc mắt nhìn chân của ta, lập tức đi đến trước mặt lão bà bà kia.
Ta hô một tiếng: “Cô cô cứ để ta.”
Cô cô quay đầu lại cười với ta: “Sao có thể làm bẩn tay của người? Tiểu thư cứ nhìn là được.”
Trác cô cô vừa ra tay, đã biết thật hay giả.
Một bạt tai giáng xuống khiến lỗ tai bà ta chảy máu, miệng méo xệch không thể khép kín.
Hai bạt tai giáng xuống bà ta liển nổ đom đóm mắt, nằm thẳng trên mặt đất rên hừ hừ.
“Các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ hồi cung, thỉnh Hoàng thượng làm chủ.” Lão bà bà nói năng không rõ, nằm rũ trên mặt đất khóc nức nở.
Mẹ nhẹ nhàng nắm tay ta đứng dậy, cầm lấy sợi roi da quất lên mặt bà ta.
Ngu xuẩn, ta là tiểu thư của Trụ Quốc Tướng quân phủ, sao có thể để ngươi tùy ý đánh mắng.
“Ngươi còn muốn cáo trạng lên trên, ta nói rõ ràng cho ngươi biết, hôm nay ngươi có ba cái sai.”
"Một, không tự biết thân phận của mình, thân là nô tỳ lại dám xưng ta, đáng bị vả miệng.”
“Hai, nói lời xằng bậy, ngầm phỉ báng hoàng ân, lời nào cũng bóng gió xúc phạm nghĩa tình quân thần giữa Đường gia ta và Hoàng thượng, đáng bị cắt lưỡi.”
“Ba, không phân rõ tôn ti, con ta từng là Tiên phong Tướng quân tam phẩm, tuy nói bây giờ là hư danh, cũng là do Thánh thượng thân phong, sao có thể để ngươi sỉ nhục như vậy, tội này mới là đại bất kính, đáng bị ngũ mã phanh thây.”
“Ta còn muốn xem Hoàng thượng có thể vì một cung tỳ như người mà trừng phạt Đường gia ta thế nào, người đâu, ghi chép lại tất cả những việc làm của bà ta sau khi vào phủ, toàn bộ bẩm báo cho Tống nội quan Ngự tiền.”
“A, phu nhân tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám nữa, lão nô và Tống nội quan có thù oán với nhau, cầu xin người tha cho cái mạng hèn này của nô tỳ.” Bà ta vừa dập đầu vừa quỳ gối bò lết đến bên chân mẹ ta.
Mẹ ta nói năng chậm rãi nhẹ nhàng nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Nếu không phải cha mẹ ta sớm qua đời, ngươi dám bắt nạt ngoại tôn nữ của Thượng thư bộ Hình, xem ông ấy có dùng pháp luật diệt sạch cửu tộc của ngươi hay không.”
“Phu nhân, là Thế tử An Bình vương cho ngân lượng, bảo nô tỳ phải “nghiêm khắc dạy dỗ” tiểu thư...”
Mẹ ta nghe xong lập tức lạnh mặt: “Trác cô cô, cắt lưỡi bà ta, đánh đuổi ra ngoài.”
“Vâng, phu nhân.”
Trác cô cô bình thường luôn có bộ dạng hiền hậu như Bồ Tát, lúc này nghe lời mẹ ta nói lại không hề có chút kinh ngạc nào, giống như đã quen làm những chuyện này.
Xem ra những năm này mẹ ta ở kinh thành, nhất định cũng là luôn luôn đề phòng, như giẫm trên băng mỏng.
Mẹ ta quay người kéo tay ta hỏi: “Kiều Kiều, con rốt cuộc đã làm gì Tiêu Như Đường khiến hắn phải đi vào cung thỉnh chỉ giáo huấn con?”
Ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chính là để A Trân điều chế chút thuốc, nghe nói gần đây hắn ăn rất nhiều.”
“Con đó con đó, mẹ phải nói, đứa nhỏ kia tuy có chút không cầu tiến nhưng bản chất không xấu, An Bình vương và Vương phi xưa nay không hòa thuận, trong phủ một người tu thiền luận đạo, một người bái Phật tụng kinh, bỏ bê chuyện dạy dỗ đối với hắn mới có thể thành ra như vậy.”
“An Bình vương cũng là sinh ra đã bị tật ở chân, không có tư cách tranh giành, mới có thể vững vàng cho tới bây giờ, Tiêu Như Đường tuy có chút không ra thể thống gì nhưng lại được Hoàng thượng sủng ái, là sủng ái cũng là khống chế, cho nên Hoàng thượng cảm thấy con và hắn là thích hợp nhất.”
“Chỉ cần Đường gia của ta không có lòng mưu phản con và hắn nhất định phải thành thân.”
“Trước kia sao mẹ chưa từng nhắc tới chuyện này?”
“Con vừa mới hồi kinh, thuần khiết nhiệt tình, mẹ không nỡ để con sớm biết những chuyện phiền lòng này, muốn con vui vẻ được một ngày thì vui vẻ một ngày, về sau sợ là không thể nữa.”
Thuần khiết nhiệt tình sao? Nếu như vậy thật thì tốt.
Ta ngọt ngào cười với mẹ một tiếng, ngoan ngoãn quỳ ở trên đầu gối bà ấy.
7
Lần này Tiêu Như Đường thật sự bị chọc cho tức giận, trời vừa sáng đã chạy đến nhà ta cáo trạng.
May mà từ canh năm cha ta đã vào triều, nếu không ta khó tránh khỏi bị đánh một trận.
Hắn ôm con rối cho mẹ ta xem: “Phu nhân, người xem nàng ta bá đạo đến mức nào, ta đã không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.”
Mẹ ta không nhịn được bật cười phì một tiếng.
Tiêu Như Đường tức giận tới đen mặt.
Mẹ ta vội vàng nghiêm mặt: “Kiều Kiều, sao có thể nghịch ngợm như vậy, làm loạn.”
“Tiêu Như Đường, ngươi có chứng cứ gì là ta làm?”
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, gương mặt phồng lên như một cái bánh bao nhỏ: “Ngươi còn không chịu thừa nhận, ngoại trừ ngươi ra còn ai dám náo loạn An Vương phủ như vậy?”
Ta giơ năm ngón tay ra với hắn rồi lần lượt thu lại nắm thành nắm đấm.
Hắn quay đầu tìm mẹ ta: “Phu nhân, người nhất định phải làm chủ cho ta. Trong đống đồ mà nàng ấy lấy đi, có Ngọc Tông dùng để tế tự săn bắn, mất rồi ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Hỏng rồi.
Chơi quá đà rồi.
Ta lén liếc nhìn mẹ.
Mẹ ta nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, rồi nhanh chóng trấn định lại.
“Thính Lan, ta và mẹ của ngươi là người quen cũ, ngươi gọi ta một tiếng Tố di nương được không?”
Thính Lan? Quan hải thính lan, phùng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. (Nghe sóng biển mà nổi gió trong lòng, tựa như cánh diều cưỡi gió bay vút chín tầng trời).
Tiểu tự này nghe cứ như đang giễu cợt người ta.
Hắn cũng không làm bộ làm tịch, cung kính hành lễ, gọi một tiếng: “Tố di nương.”
Mẹ ta vui vẻ cười nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng di nương, ta cũng không khách khí với ngươi, bây giờ bất kể có phải là Kiều Kiều nghịch ngợm lấy đi hay không, ta đều bắt nàng cùng ngươi tìm, trở về ta lại phạt nàng phải chịu cấm túc chép kinh trăm lần, ngươi thấy có được không?”
Ta kéo tay áo mẹ tỏ vẻ không vui.
Mẹ ta nhẹ nhàng quở trách: “Không được làm loạn, đi cùng Thính Lan, nhất ,định, phải, tìm, được.”
“Đa tạ Tố di nương.” Hắn cúi đầu hành lễ thật sâu.
8
A Trân và hai người chúng ta cùng một con chó đi ở phía trước.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Như Đường căng thẳng nhắn đi theo phía sau ta, vừa cao quý, tuấn tú, lại đầy vẻ oán hờn.
Ta hết nhìn đông lại ngó tây, trong lòng vô cùng bực bội.
Hắn cứ bám theo như vậy, làm sao ta đi lục tìm giúp hắn được?
Vừa vặn phía trước có một cửa hàng, dựng bảng hiệu “Hạt châu lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc”.
“A Trân theo ta đi mua một chuỗi ngọc đeo cổ cho mẹ ta.” Ta trong cái khó ló cái khôn, vội rẽ bước vào đó.
Tiêu Như Đường đưa tay kéo lấy tay áo ta: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là cửa hàng đồ trang sức của nữ nhi, ngươi cũng muốn đi xem sao?” Ta cười ngây thơ chỉ tay về phía đó.
Hắn nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng, hít sâu một hơi: “Đồ ngốc, nhìn cho kỹ đi.”