Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 30

Đến tiểu khu Lục Ba, Chu Hầu dẫn đường cho Đường Nam Nam.

“Cậu muốn tôi xem cái gì?” Đường Nam Nam lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ cả khu này là của cậu?”

“Không… không phải, tôi có nhà có xe ở đây. Thôi bỏ đi, tôi cũng không có gì để cho cô xem.”

“Sao lại thôi? Cậu bảo tôi sao phải bỏ qua? Khi nào chưa chứng thực tài sản của cậu thì khi đó tôi còn nơm nớp lo sợ bị cậu quỵt tiền đấy! Lúc nào tôi cũng bất an, không tận mắt thấy tài sản của cậu, sao tôi có thể yên tâm được?”

Chu Hầu không biết phải làm sao, đành cùng cô xuống xe, chỉ vào chiếc xe đã bị phủ đầy bụi: “Chiếc này.”

“Trị giá bao nhiêu tiền?” Đường Nam Nam bình tĩnh hỏi.

“Hơn một trăm vạn.” Chu Hầu cúi thấp đầu, nói.

“Còn gì nữa không?”

“Còn có nhà…”

“Dẫn tôi đi xem.”

“À… Khóa cửa bị hỏng, không mở được… Hay là thôi đi.” Chu Hầu cảm thấy da đầu tê rần: “Tôi nói thật đấy. Khi xảy ra chuyện, tôi có về nhà một lần, nhưng không vào được, cửa xe cũng không mở ra được. Bây giờ mấy thứ này không xem được, chúng ta về thôi.”

“Sao lại không vào được?” Giọng nói của Đường Nam Nam vẫn lạnh nhạt: “Chẳng lẽ cậu bị cướp hai lần, đến cả chìa khóa nhà và chìa khóa xe đều bị mất?”

“Không phải… Ha ha, không phải đâu. Lúc ấy, vì đãng trí nên tôi đã cắm nhầm chìa khóa xe vào ổ khóa nhà, kết quả là chìa khóa xe bị gãy, kẹt trong ổ khóa nhà luôn… Vì thế xe không chạy được, nhà cũng không vào được. Tôi sợ cô cười nên mới nói là đã ném chúng đi… Ha ha… ha ha… Cô cũng thấy nhà rồi đấy, chỉ có một cửa ra vào thôi. Cô Mập, chúng ta về thôi…”

“Trị giá bao nhiêu?”

“Hả? Gì cơ?”

“Tôi hỏi căn nhà của cậu trị giá bao nhiêu tiền?”

“Ba phòng hai sảnh, giá khoảng sáu bảy trăm vạn…”

“Cậu còn có bao nhiêu tiền?”

“Tôi… còn có mấy trăm vạn tiền đầu tư, ngoài ra còn có tiền gửi ở mấy ngân hàng, cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu…”

“Khoảng một trăm vạn chứ? Tiền gửi ngân hàng của cậu có được một trăm vạn không?”

“Chưa tới.. Khoảng vài chục vạn…”

“Thêm căn nhà này nữa cũng không vượt quá hai nghìn vạn.” Đường Nam Nam bình thản nói: “Tôi còn tưởng cậu giàu lắm cơ đấy. Chỉ là xe thể thao Audi mà tôi cứ ngỡ là Rolls-Royce Phantom, chỉ là nhà cấp ba mà tôi cứ nghĩ là biệt thự xa hoa cơ đấy! Chu Hầu, thực tế cậu không giàu mà mạnh miệng cứ như tỷ phú!” Giọng điệu của cô lộ rõ vẻ khinh thường: “Cậu như vậy mà dám bảo tôi nhăm nhe tiền của cậu?”

“Đây chỉ là nơi ở tạm của tôi tại Bắc Kinh thôi! Ở Canada, mẹ tôi sống trong biệt thự rất to đấy! Còn có hồ bơi nữa!” Chu Hầu cãi lại.

“Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi? Năm mươi chưa?”

“Chưa…”

“Vậy thì còn lâu cậu mới được thừa kế tài sản!” Đường Nam Nam lạnh lùng nói.

“Này! Cô có ý gì?” Chu Hầu nóng nảy, không phải anh chỉ lỡ lời một câu thôi sao, có cần giận lâu như vậy không? Anh thầm nghĩ: Hơn một nghìn vạn thì sao? Cô có hơn một nghìn vạn không? Hay là chỉ có mười vạn mà đã giấu thật kỹ?

“Không có ý gì cả!” Đường Nam Nam nói: “Vì cậu nói tôi nhăm nhe tiền của cậu nên chỉ muốn xem cậu có bao nhiêu tiền để tôi nhăm nhe thôi.”

“Tôi nói cô nhắm vào tiền của tôi lúc nào?” Chu Hầu cố gắng giải thích: “Tôi chỉ nói là tôi có tiền thôi… Thật đấy, tôi chỉ nói vậy thôi mà, cô đâu cần phải kích động thế… Tôi chỉ nói là tôi chắc chắn sẽ trả tiền cho cô…”

“Cậu chắc chắn là ngôi nhà này đúng không?” Đường Nam Nam cắt ngang lời anh, hỏi: “Chắc chắn đây là nhà của cậu?”

“… Đúng vậy, đây là nhà của tôi, ha ha… Không tin thì cô cứ nhìn vào ổ khóa, bên trong vẫn còn kẹt chìa khóa xe của tôi đấy.”

Đường Nam Nam gật đầu, nhìn năm chữ số 03112 được ghi ở trên cửa, căn số 3 tầng 11 ở lô thứ 2. Chỉ có mấy chữ số thôi mà cậu ta cũng không nhớ nổi? Nhìn vào ổ khóa, đúng là bên trong có một chìa khóa bị gãy.

“Có cách gì không? Gọi người quản lý tiểu khu đến đây đi.”

“Không được đâu… Cô muốn gọi công ty mở khóa đúng không?” Chu Hầu lắc đầu: “Tôi đã gọi rồi, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì họ cũng không chịu mở khóa nếu tôi không chứng minh được thân phận. Tôi kì kèo mấy tiếng mà vẫn không được.”

“Tôi bảo cậu gọi người quản lý đến đây.” Đường Nam Nam nói: “Cậu không gọi thì tôi gọi.”

“Được rồi được rồi, tôi gọi, tôi gọi…”

Chỉ một lát sau, quản lý đã có mặt, chào hỏi Chu Hầu.

“Anh biết người này không?” Đường Nam Nam chỉ vào Chu Hầu. “Trong hồ sơ quản lý của các anh chắc hẳn có rất nhiều đoạn phim quay cậu ta ra vào thang máy đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng không có giấy căn cước thì không thể mở cửa cho hai người, đây là quy định! Thật ngại quá, thưa cô… Tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc thôi, mong cô thông cảm.” Quản lý ra vẻ khó xử: “Cho dù tôi đồng ý thì nhân viên mở khóa cũng sẽ không chịu mở cửa đâu ạ.”

Anh ta còn đùa: “Có xem tiểu phẩm trong chương trình Đêm mùa xuân(1) của Hoàng Hoành không? Đến cả người nổi tiếng như Hoàng Hoành mà Củng Hán Lâm(2) cũng không mở khóa cho ông ấy.”

(1) Đêm mùa xuân: một chương trình được phát sóng vào giao thừa hằng năm của đài trung ương TQ.

(2) Hoàng Hoành, Củng Hán Lâm: Hai diễn viên Trung Quốc.

“Tôi hiểu, tôi không làm khó anh đâu. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, anh chắc chắn cậu ta là chủ ngôi nhà đúng không?”

“Chắc chắn.” Quản lý cười nói.

“Vậy là được rồi.” Đường Nam Nam nói: “Gọi anh tới để anh chứng kiến thôi, tránh trường hợp lát nữa anh lại đi báo cảnh sát.”

Nói xong, cô đi đến cuối hành lang, mở tủ phòng cháy chữa cháy lấy cái rìu thoát hiểm ra.

Trước cái nhìn chằm chằm của hai người đàn ông, rầm, rầm, rầm, rầm! Cạch!

Cửa mở!

“Hơ, vậy cũng được nữa hả…” Chu Hầu rên rỉ trong vô thức.

“Cửa, cửa chống trộm…” Quản lý rên rỉ trong vô thức.

Đường Nam Nam bật điện phòng khách, tay cầm rìu thoát hiểm, tư thế oai hùng đạp trên đống đổ nát. Dưới ánh điện, cả người cô như tỏa hào quang, là hình ảnh huyền thoại đọng lại mãi trong đầu người quản lý tiểu khu.

“Chu Hầu.” Đường Nam Nam khẽ thở dài: “Trước khi bị dị ứng phấn hoa, tôi sắp ký hợp đồng cho một chuyên mục mới, mỗi ngày chỉ cần viết một trăm tám mươi chữ, tiền nhuận bút hàng năm là hai vạn! Một trăm tám mươi chữ đó rất dễ viết, vừa có thể giúp tôi nổi tiếng hơn mà cũng giúp tôi có thêm hai vạn, khó khăn lắm tôi mới giành được chuyên mục này. Cậu cũng biết thu nhập của tôi rất không ổn định nên nếu giành được chuyên mục này thì đây sẽ là khoản thu nhập khá quan trọng của tôi…”

Chu Hầu nhìn cô, anh hơi sững sờ, trong giọng nói của cô như vương nét bi thương.

“Nhưng vì tôi và cậu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, còn chuyên mục đó thì cần phải đăng mỗi ngày, tôi biết tôi không thể viết bài với đôi tay sưng phồng nên đành phải bảo biên tập viên giao cho người khác.” Cô than thở: “Vì thế, tôi mới đòi phí bồi thường hai vạn tệ của cậu, thật sự tôi không cố ý lừa cậu đâu. Đúng là tôi rất hâm mộ vì cậu có tiền, nhưng tôi không thể tùy tiện lấy tiền của cậu, cũng chưa từng có suy nghĩ đó! Tôi có lòng tự trọng, cậu tin hay không thì tùy…”

“Cô Mập, tôi không có ý đó!” Chu Hầu cắt ngang lời cô, vội vàng giải thích.

“Haiz! Đừng cãi! Cẩn thận cây rìu trong tay tôi đấy!”

“Chúng ta tính toán sòng phẳng rồi đúng không?” Đường Nam Nam lắc cây rìu thoát hiểm trong tay: “Tôi còn nợ cậu không?”

“Không có…”

“Vậy thì tạm biệt. Hẹn gặp lại!”

“Đừng mà, Cô Mập!” Chu Hầu sốt ruột: “Tôi sai rồi, được không? Tôi xin lỗi, tôi không nên nói bậy nói bạ.”

“Cậu không nói bậy!” Đường Nam Nam nói: “Hiện tại cậu vào nhà được rồi, trong nhà có quyển sổ quan trọng của cậu, từ giờ cậu có thể tùy ý gọi điện thoại, tùy ý tiêu tiền rồi.”

“Đừng vậy mà, Cô Mập! Tôi thật sự không cố ý!”

“Tạm biệt!” Đường Nam Nam dữ tợn cắt đứt lời anh, giơ lưỡi rìu ra trước mặt anh: “Đừng quên trả thẻ tín dụng đấy!”

“Tôi biết rồi…” Chu Hầu mềm nhũn tựa vào tường.

“Cậu gây lộn với bạn gái à?” Một hồi lâu sau, quản lý tiểu khu dè dặt hỏi Chu Hầu.

“Ừm, cãi nhau, không đúng, cô ấy không phải bạn gái tôi, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Chỉ là bạn bè bình thường mà lợi hại quá!” Quản lý tiểu khu nhìn anh với vẻ thông cảm.

“Tôi có muốn vậy đâu, tại lúc ấy giận quá nên mới nói mấy câu.” Chu Hầu ủ rũ: “Tôi rất hối hận.”

“Anh Chu, trước hết đừng nghĩ nhiều như vậy, con gái thì phải dỗ dành từ từ, anh mau vào nhà đi.”

“Không phải là không muốn vào…” Vẻ mặt Chu Hầu như đưa đám: “Mà là chân tôi nhũn cả ra rồi…” Đăng bởi: admin

Bình Luận (0)
Comment