Lê Tuấn chính là tên húy của đương kim Hoàng Đế Đại Lê Quỳnh Đô Hoàng Đế.
Một năm trước, cha hắn Lê Hiến Tông qua đời để lại sáu người con trai: con cả là An Vương Lê Tuân do Mai Quý Phi sinh; con thứ 2 là hắn Lê Tuấn do Chiêu Nhân Hoàng Hậu sinh; con thứ 3 là Lê Thuần tức Lê Túc Tông Hoàng Đế do Trang Thuận Duệ Hoàng Hậu sinh , con thứ 4 là Thông Vương Lê Dung do Bùi Quý Phi sinh ra; con thứ 5 là Minh Vương Lê Trị và cuối cùng là Tư Vương Lê Dưỡng
Chỉ sau sáu tháng tại vị Lê Túc Tông mất sớm, để lại di chiếu truyền ngôi cho nhị ca là hắn Lê Tuấn. Tuy nhiên, Trường Lạc Thái Hoàng Thái Hậu không chịu lập hắn lên ngôi, mà muốn truyền ngôi cho người trong hoàng tộc là Lã Côi Vương. Nguyễn Kính phi cùng đại thần Nguyễn Nhữ Vy bày mưu lừa Thái Hoàng Thái Hậu ra khỏi thành đón Lã Côi Vương, sau đó đóng cửa thành và nhanh chóng sắp xếp đưa được hắn lên ngôi.
Lê Tuấn lên ngôi, tự xưng làm Quỳnh Đô Hoàng Đế, đặt niên hiệu là Đoan Khánh.
Từ nhỏ đến lớn chưa có kẻ nào trái ý hắn mà có kết cục tốt đẹp , lúc vừa lên ngôi , vì cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu luôn nói xấu , coi thường rẻ bỉu mẹ mình , Lê Tuấn cho người đầu độc chết Thái Hoàng Thái Hậu . Để che mắt người đời , hắn dâng tặng thụy hiệu và cho dựng quốc tang 7 ngày để tỏ lòng tưởng nhớ .
Lại một lần khác, khi Hiến Tông Hoàng Đế nằm giường bệnh, Chiêu Nhân hoàng hậu là ty thiếp được Hiến Tông yêu, sinh ra vua nhưng mất sớm. Mẹ thứ là Kính phi không có con trai, nuôi làm con mình, có ý lập làm vua, sợ các đại thần không theo, đem vàng đút lót, nhưng Văn Lễ không nhận.
Đến khi Hiến Tông ốm nặng, Văn Lễ và Quang Bật nhận di chiếu phụ tá hoàng thái tử nối ngôi. Bấy giờ, các thân vương tranh nhau đòi lập, Văn Lễ sợ xảy tai biến trong lúc bối rối, mới vào tẩm điện lấy ngọc tỉ truyền quốc đem về nhà, rồi cùng các đại thần văn võ lập Túc Tông lên ngôi hoàng đế.
Lê Tuấn căm giận , dùng mưu của Khương Chủng, Nguyễn Nhữ Vi biếm hai người làm Thừa tuyên sứ Quảng Nam. Khi họ đến sông lớn huyện Chân Phúc , hắn sai người đuổi theo bắt phải tự tử. Hai người khi sắp gieo mình xuống nước, ngâm thơ quốc ngữ rồi mới mất. Sau triều thần ai cũng biết là hai người chết không đáng tội, hắn liền đổ tội cho Nhữ Vi rồi giết y.
Mắt thấy Vân Nhi không thèm để ý mình , lại lắm tay kẻ ngác rời đi . Lê Tuấn giận giữ , hận không thể phát tiết . Đúng lúc này , một lão già rảo bước tiến tới . Hắn chính là mưu thần của Lê Tuấn : Khương Chủng .
Khương Chủng quỳ xuống hành lễ rồi nói :
- Bệ hạ thân là cửu ngũ chí tôn , đứng đầu thiên hạ . Hà cớ gì lại để cơn giận đánh mất lí trí . Muốn có được nữ nhân kia , thần có một cách …
Lê Tuấn nghe vậy nhíu mày :
- Ồ , Khương ái khanh có cao kiến gì?
Khương Chủng ngó lơ xung quanh khắp nơi . Hiểu ý Lê Tuấn phất tay đi về Hoàng Cung .
…
Thoát khỏi Lê Tuấn , Vân Nhi cùng A Ngốc tiến về phía tửu quán gọi món .
Vừa ngồi xuống nàng liền tức giận mắng A Ngốc :
- Ngươi coi , người ta khi dễ ta như thế ngươi còn …
A Ngốc :
- Thật xin lỗi … ta không biết …
Vân Nhi hỏi vặn lại :
- Nếu ngươi biết , ngươi sẽ làm thế nào ?
A Ngốc :
- Ta…
Vân Nhi:
- Ta cái gì mà ta , thật tức chết mà !
A Ngốc không còn biết nói gì , chỉ đành ngậm ngùi vừa ăn vừa ngắm nhìn Vân Nhi tức giận. Không phải hắn không nhìn thấy , cũng không phải hắn không có muốn đứng ra can ngăn , thực sự thì đối phương chưa có đi quá giới hạn . Nếu như ngay lúc người ta chưa làm gì , hắn liền đã đứng ra ngăn cản thì chắc chắn sẽ chuốc đến phiền phức không đáng có cho gia đình . Hơn nữa nhìn lấy đối phương mặc y phục đều là loại cao cấp , vẫn là tránh gây phiền phức thì hơn .
Nhìn lên khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận của Vân Nhi , A Ngốc không hiểu nổi liền mỉm cười . Hình như hắn cảm thấy mỗi lần Vân Nhi giận giữ mình đều trông rất là đáng yêu !
“ Cướp ! Cướp ! Cướp !”
Người phụ nữ lớn tuổi hớt hải hô lớn , hôm nay là Quốc Giỗ bà ta được nghỉ làm thuê nên muốn đi mua chút đồ dành cho đứa con bị tàn tật ở nhà . Ai mà ngờ trên đường liền có kẻ cướp giật lấy túi tiền của bà ta rồi chạy đi .
Mọi người chung quanh cũng đều không ngờ tới có kẻ to gan dám làm điều như vậy liền chạy đi báo quan .
Vân Nhi cùng A Ngốc trong tửu quán đương nhiên nghe thấy , còn chưa kịp nói gì A Ngốc đã bỏ xuống cây đũa lao vọt ra bên ngoài . Dàn người chung quanh hiểu ý cũng tản hết ra để A Ngốc thuận tiện đuổi bắt . Đôi chân hắn nhanh như gió , mặc cho tên cướp có luồn sang Đông , chui sang Tây , nhảy cao lên nóc nhà đều không thể cắt đuôi được A Ngốc .
Chạy tới đường cùng , tên cướp bí quá hóa liều ngậm lấy một viên đan dược . Chẳng mấy chốc cơ thể hắn biến lớn ,móng tay móng chân dài ra , khắp người đều mọc lên những chiếc vảy tựa như vảy rắn , mỗi khớp khửu tay, chân liền có một mẩu xương nhọn hoắt như lưỡi hái . Tóc hắn dài ngang hông , khuôn mặt biến dữ tợn như quỷ dữ .
Tên cướp nhe hàm răng nhọn hoắt dọa người nhìn chằm chằm A Ngốc , hai bàn tay hắn tạo thành hình trảo lao tới .Không sợ hãi , A Ngốc bình tĩnh chăm chú đòn trảo pháp , lúc lợi trảo vừa tới trước mặt , A Ngốc nhanh lẹ cúi đầu xuống , đồng thời một chân hắn quét ngang qua chân trụ tên cướp.
Mất thăng bằng , tên cướp ngã nhào xuống đất . Nhanh lẹ A Ngốc một chân giẫm lên trên lưng hắn ghì chặt không cho hắn động đậy.
Lúc này quan binh vừa tới , Giản tu công Lê Oanh cúi đầu trước A Ngốc nói :
- Đa tạ thiếu hiệp ra tay bắt cướp , ta nhất định sẽ giam hắn vào đại lao tiến hành nghiêm trị .
A Ngốc gật đầu liền để cho quan binh còng tay còng chân tên cướp lại .
- Đã vậy , liền nhờ quan gia đại nhân !
Lê Oanh vội đáp :
- Không có gì , không có gì . Nếu có thể , thiếu hiệp tới cùng ta uống chén rượu chứ !
Chưa kịp từ chối , mọi người xung quanh liền nhao nhao khuyên bảo :
- Thiếu hiệp đi đi thôi , Giản tu công đại nhân là quan tốt , sẽ không làm hại ngươi !
- Đúng vậy , Giản tu công đại nhân là phụ mẫu của lê dân bá tánh , được uống rượu cùng ngài hẳn là rất vinh dự !
- Thiếu hiệp việc gì phải nghĩ chứ , mau đi uống rượu đi thôi , việc dọn dẹp hiện trường cứ để quan binh ngài ấy lo !
- Ha ha ha ha !
Quan binh : “…”
Phản ứng của dân chúng như vậy cũng không có gì sai trái , Giản tu công Lê Oanh là người chính trực , trượng nghĩa , mấy năm nay nhờ có hắn mà nạn cướp giật , giết người ở Hoàng Thành giảm đi rất nhiều . Ngay cả tu tiên giả ở tông môn , thánh địa nếu phạm pháp đều sẽ bị hắn nghiêm trị , không có vùng cấm , không có ngoại lệ .
Điều đó khiến cho dân chúng vẫn còn lòng tin đối với triều đình , quan lại . Giản tu công Lê Oanh lại càng là danh tiếng lên cực cao , trở thành chỗ dựa trong lòng lê dân .
A Ngốc nghĩ vậy liền đồng ý :
- Nếu quan gia đại nhân đã có nhã hứng , ta liền cung kính không bằng tuân mệnh !
Lê Oanh :
- Tốt ! Tốt ! Người đâu ! Thu dọn hiện trường rồi trở về nha môn tiến hành nhiệm vụ !
Quan binh đồng thanh : Rõ !
Nói xong Lê Oanh trao trả túi tiền cho người phụ nữ rồi cùng A Ngốc về tửu quán !