Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 17

Nguyên Niệm Khanh đã quen với việc ta lải nhải không ngớt, giờ thấy ta yên lặng, nàng lại có phần không quen, liền mở mắt, tựa vào đệm, buông tay lên vai ta, vẻ uể oải: “Sao thế, A Kiều?”

Thế là ta đem hết những suy nghĩ trong lòng ra kể, để trong lòng cứ mãi phiền muộn.

Bàn tay mỹ nhân đặt trên vai ta, đầu ngón tay khẽ chạm vào vành tai. Tai ta có xỏ lỗ, nhưng vì hiếm khi tìm được đôi bông tai ưng ý nên thường để trống. Vành tai rơi vào đầu ngón tay nàng, được nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ. Mỹ nhân mỉm cười, khép mắt lại: “A Kiều, đừng chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.”

Như một tiếng thở dài, mỹ nhân thu tay về: “A Kiều, ngươi quá ngây thơ rồi.”

Khi trở về phủ Tướng quân, Nguyên Niệm Khanh liền trở về Thúy Trúc Uyển, còn Khương Đan thì ngáp ngắn ngáp dài. Nghĩ đến việc hôm nay ta là người dậy trễ nhất nhà, ta bèn áy náy bảo Khương Đan về nghỉ ngơi sớm. Đã về từ yến tiệc, đương nhiên ta nên đến thăm mẹ chồng, hơn nữa, mấy vị phu nhân hôm nay đều nhờ ta gửi lời hỏi thăm bà.

Khi ta đến, mẹ chồng đang ngồi trên ghế dài uống trà, tay cầm vài phong thư cũ, giấy đã ngả vàng theo thời gian.

Trên bàn nhỏ bên cạnh là một đĩa bích ngọc để đầy hoa quả tươi xanh. Thấy ta vào, bà đặt ly trà lên bàn, gấp thư lại đưa cho ma ma cất đi, rồi vẫy tay gọi ta ngồi xuống. Bà còn đẩy đĩa bích ngọc hoa quả tới trước mặt ta.

Ta kể cho mẹ chồng nghe chuyện hôm nay, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn quyết định không nhắc đến chuyện của Hiên Hòa Quận chúa. Mẹ chồng và Ung Vương phi dường như có mối quan hệ khá tốt, ban đầu trên đường về ta đã định nhắc nhở bà cẩn thận với Ung Vương phi, nhưng khi đối diện lại chẳng biết nên nói sao, vẫn là giao việc này cho Tề Tuyên lo liệu vậy.

“Mẫu thân, Tư Lan là nơi tốt đẹp phải không?” Ta nằm trên bàn nhỏ, bóc một quả trên đĩa bích ngọc rồi bỏ vào miệng. Vị chua ngọt lan tỏa, ngọt đến mức lưỡi cũng mềm nhũn. Nuốt xong, ta ngẩng đầu nhìn mẹ chồng: “Tư Lan cách chúng ta rất xa phải không ạ?”

Tay mẹ chồng đang cầm ly trà bỗng khẽ run, ly trà trượt tay rơi xuống đất, chiếc ly sứ trắng tinh vỡ toang, b.ắ.n tung cả nước trà, làm ướt một mảng váy của bà. Ta lập tức nhảy khỏi giường, lo lắng kéo tay mẹ chồng: “Mẫu thân, người có bị bỏng không?”



May mà tay bà không dính nước trà, nhưng dường như chiếc ly rơi xuống đất làm bà hoảng hốt, lòng bàn tay lạnh ngắt đầy mồ hôi. Ta rút một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên tay bà, cúi xuống lau vạt váy ướt: “Mẫu thân, hay là thay y phục khác nhé? Lần sau người nhớ phải cẩn thận hơn.”

“Không sao, không sao, mẫu thân già rồi, cầm cái ly trà cũng không vững.” Bà gượng cười, nhưng nét mặt lại lộ chút bồn chồn, đưa tay xoa trán rồi nhận lấy khăn tay từ ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta như để trấn an: “Mẫu thân không sao cả.”

Ta liền ngồi xuống cạnh bà, lật tay nắm lấy tay bà: “Mẫu thân có già đâu! Mẫu thân còn trẻ lắm.”

Đây không phải chỉ là lời nịnh hót. Thực ra, mẹ chồng ta vẫn giữ nét thanh xuân, dù Tề Tuyên đã thành thân với ta, nhưng nhìn bà cứ như mới vừa làm mẹ lần đầu. Tề Tuyên rất giống bà, đặc biệt là đôi mắt như hai viên ngọc sâu thẳm, như được in ra từ mắt của bà. Nhìn vào Tề Tuyên cũng đủ thấy mẫu thân hắn khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân làm rung động lòng người. Dù nay bà không còn để ý đến những chuyện chải chuốt như các cô gái trẻ, nhưng vẫn giữ được phong thái của một mỹ nhân.

“Miệng Kiều Kiều ngọt thật.” Bà đặt chiếc khăn lên bàn, để ta nắm tay bà, nhẹ nhàng xoa đầu ta, ánh mắt trìu mến đặt lên khuôn mặt ta: “Kiều nhi sao lại hỏi đến Tư Lan?”

“Từ Kính tỷ tỷ sắp phải xuất giá sang Tư Lan.” Ta buông tay bà, ôm lấy cánh tay bà rồi tựa đầu vào, cảm giác trong lòng dâng lên nỗi lưu luyến khó tả. “Mẫu thân, Tư Lan xa lắm đúng không ạ?”

Mẹ chồng ôm lấy vai ta, khẽ thở dài: “Tư Lan à, Tư Lan quả thật rất xa.”

Ta thực lòng không hiểu nổi, Diêu Quốc hùng mạnh, nhiều năm qua các hoàng thất của những nước khác mong được liên hôn với Diêu Quốc đếm không xuể, nhưng Diêu Quốc chưa từng chấp thuận. Vậy mà tại sao lần này lại đồng ý gả Hoa Từ Kính sang Tư Lan? Chẳng lẽ chỉ vì Tư Lan xin cầu thân với con gái của thần tử mà không phải Công chúa hoàng gia?

Gần về tới phủ Tướng quân, Nguyên Niệm Khanh mới kể cho ta nghe, lý do Diêu Quốc phải chấp nhận yêu cầu hòa thân của Tư Lan là vì Diêu Quốc từng có lỗi với họ. Chừng hai, ba mươi năm trước, Thánh nữ của Tư Lan đã mất tích ở Diêu Quốc, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Dù Tư Lan không lấy đó làm cớ gây hấn, nhưng sự mất tích ấy lại xảy ra ngay trong kinh thành dưới chân thiên tử, nên Diêu Quốc quả thật là có lỗi với họ.
Bình Luận (0)
Comment