Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 32

“Đây là phu nhân mang đến cho Tướng quân mà, tiểu Hầu gia lại tự mình tìm rắc rối rồi.” A Đồ La nhìn ta và Tề Tuyên một lượt, nâng chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, cười sảng khoái.

Ta lấy ra đĩa bánh vân phiến còn lại từ trong hộp, hai tay dâng đến trước mặt Tề Tuyên, nhẹ nhàng cười: “Muốn ăn không?”

Hắn nhận lấy đĩa bánh, ra hiệu bảo hai vị phó tướng rời đi, sau đó đưa tay kéo mạnh, lập tức ta đã ngồi trong lòng hắn.

Hai phó tướng đã quen nên hiểu ý, thản nhiên bước ra ngoài thư phòng, nhưng Lăng Dực và A Đồ La lại chẳng có ý định rời đi, trái lại còn trao nhau ánh nhìn, kéo ghế ngồi sát thêm.

“Kiều Kiều, đút cho ta đi.” Tề Tuyên khẽ nâng cằm, ám chỉ rằng tay hắn đang ôm ta, còn tay kia lại cầm đĩa bánh, thật sự không tiện nhúc nhích, hàng mi dài chớp khẽ, ánh mắt dán chặt lên mặt ta khiến ta không cách nào từ chối. “Ta muốn ăn.”

Miễn cưỡng đút cho hắn hai miếng bánh, ta cảm thấy không chịu nổi bầu không khí này, muốn đứng lên cũng không được, đành quay đầu, vùi mặt vào lòng hắn.

Gần đây, ta rất thích gần gũi với Tề Tuyên. Khương Đan nói rằng có lẽ cuối cùng ta đã nhận ra chỉ có hắn mới là chỗ dựa đáng tin nhất.

Có lẽ vì không thể nhìn nổi cảnh ta và Tề Tuyên cứ quấn quýt thế này giữa ban ngày ban mặt, A Đồ La bèn viện cớ muốn về chuẩn bị hành lý, rồi đứng dậy rời đi.

Lúc ấy ta mới biết, hóa ra A Đồ La đã chuyển vào ở trong phủ Tướng quân.

Theo lý mà nói, ai cũng đã rời đi, thì Lăng Dực cũng nên rời đi. Bình thường hắn ngồi một chỗ không yên, nhưng hôm nay lại kiên trì ngồi lỳ ở vị trí của mình.

“Lăng Dực, ngươi còn chuyện gì sao?” Tề Tuyên dựa lưng vào ghế, quyết định tiễn khách thẳng thừng.

Bị gọi tên, Lăng Dực thấy ta quay đầu nhìn mình thì khẽ thở dài, gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ. Thấy sắc mặt của Tề Tuyên ngày càng tệ, cuối cùng hắn mới chịu thốt lên câu hỏi đã chần chừ nãy giờ: “Không biết đĩa bánh phù dung vừa nãy tiểu tẩu tẩu mua ở đâu?”

Việc Lăng Dực hỏi như vậy thật sự khiến ta ngạc nhiên. Ta chưa từng nghe nói tiểu Hầu gia thích ăn bánh phù dung, ngược lại, ta nhớ là hắn không ưa đồ ngọt nhất.

Tề Tuyên vòng tay ôm ta, tựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ khép lại chờ Lăng Dực rời đi. Thấy ta chưa kịp trả lời, khóe môi hắn hơi nhếch lên, như đã thấu hiểu ý nghĩ trong đầu ta, bèn ngước mắt nhìn Lăng Dực: “Có phải định tặng cho Triệu Nhiên Công chúa không?”



Lăng Dực bị đoán trúng tâm tư, lập tức đứng bật dậy, không còn để ý đến câu trả lời nữa, gương mặt đỏ bừng, tay bám vào cạnh bàn, hét lên một câu: “Ai thèm tặng cho nàng ta chứ?” rồi quay người lao ra ngoài, còn làm lệch cả ghế.

Ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Tề Tuyên đã nâng cằm ta, xoay người ta lại đối diện với hắn. Rõ ràng là một Tướng quân dũng mãnh trên chiến trường, từng lấy đầu tướng địch, nhưng gương mặt hắn lại điềm đạm, ôn hòa tựa tiên nhân.

Khẽ nhếch môi, hắn nhẹ nhàng cọ lên má ta: “Kiều Kiều đừng nhìn hắn nữa.”

Hành động bất ngờ khiến ta như sụp đổ lớp phòng bị, ánh mắt đối diện với Tề Tuyên, bỗng nhiên cảm thấy má nóng lên mà không rõ vì sao.

Nhưng đến đây chẳng phải để hỏi chuyện sao? Sao lại có thể lạc vào cảnh xuân sắc thế này! Ta lắc đầu, cố gắng thoát khỏi mê hoặc trước mắt.

Tề Tuyên đặt tay lên đỉnh đầu ta, cười khẽ, giữ lấy cái đầu đang lắc của ta, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Kiều Kiều định hỏi ta chuyện gì à?”

Ta chần chừ gật đầu, sau đó nói ra thắc mắc của mình: “Ta muốn biết, tại sao bên ngoài lại đồn rằng ta bị thương? Ta nghĩ, chắc là huynh đã để tin đồn đó lan truyền. Ta không có ý phản đối gì, chỉ muốn nói với huynh rằng, Triệu Nhiên đã biết ta không bị thương.”

Tề Tuyên gật đầu, bàn tay trượt xuống, lấy đi cây trâm của ta. Cây trâm xoay trong tay hắn, vẽ một đường cong tuyệt đẹp rồi đặt lên bàn. Mái tóc ta xõa xuống, hắn liền vươn tay, chuẩn xác nắm lấy một lọn tóc của ta, không đáp lại câu hỏi của ta, mà lại ném ra một thắc mắc khác: “Kiều Kiều có muốn biết phu quân đang làm gì không?”

Ta không biết phải trả lời thế nào, mơ hồ nhận ra rằng nếu gật đầu, câu trả lời của Tề Tuyên có thể sẽ làm tan vỡ tất cả sự yên bình của cuộc sống hiện tại. Nhưng nếu để hắn một mình gánh vác những nguy hiểm này, ta cũng không cam lòng.

Tề Tuyên cuốn lọn tóc của ta, động tác càng lúc càng chậm. Ta cắn môi dưới, rồi khẽ gật đầu.

Hắn dường như không ngờ rằng ta sẽ gật đầu, mái tóc tuột khỏi tay hắn, ánh mắt rực sáng không tự kiềm được: “Là vì lo lắng cho phu quân sao?”

Khi ta lại gật đầu, nụ cười trong đáy mắt hắn như pháo hoa, từng chùm rực rỡ nối tiếp nở bung.

Hắn bắt đầu giãi bày mọi chuyện với ta và mở đầu là câu chuyện về Nguyên Niệm Khanh.

Không, đúng hơn là Huyền Khanh.
Bình Luận (0)
Comment