Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 20

Chân của Hàn Trọng Hoài đột nhiên tốt lên làm cho tất cả mọi người trong lễ tế bái đều có vẻ không yên lòng.   

Vừa rời khỏi mộ viên, Quốc công gia liền gọi tất cả hạ nhân của mọi người vào đêm qua đến trước mặt, toàn bộ hành trình Ngọc Đào đều đi theo Hàn Trọng Hoài nên đương nhiên là người đứng mũi chịu sào.   

Trước khi đi, Ngọc Đào cố ý tới gần Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia, nô tỳ có thể nói chút gì sao?"   

Ngọc Đào đến gần, hương thơm ngọt ngào trên người nàng xông vào mũi, trải qua việc da thịt kề sát nhau sưởi ấm vào đêm qua, mùi hương bay vào mũi hắn lại có một hương vị khác.   

Hàn Trọng Hoài khẽ nhìn, nhìn mái tóc đen của nàng dính vào vai hắn, vốn dĩ hắn cảm thấy ngồi càng có thể thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hiện tại xem ra đứng cũng có tư vị khác.   

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể nói cái gì?"   

Hàn Trọng Hoài học bộ dáng của nàng thấp giọng hỏi lại.   

À...   

Ngọc Đào suy nghĩ một chút, hình như cũng không có gì để nói, chính là người đuổi theo bọn họ vẫn luôn chạy thẳng, nàng quá lạnh nên ôm Hàn Trọng Hoài ngủ một giấc, trên đường ngủ Hàn Trọng Hoài vẫn luôn là trạng thái "!", ai biết chờ nàng tỉnh lại hắn đã có thể "!", trạng thái này quá lâu dẫn đến sung huyết kích thích lưu thông máu ở chi dưới của hắn, khiến cho chân hắn có thể đứng lên.   

"Vậy cái kia nô tỳ nói theo sự thật?" Ngọc Đào thăm dò Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài không nhìn nàng, đột nhiên đưa tay kéo sợi tóc của nàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, vô vị nói: "Tùy ý."   

Ngọc Đào đi rồi vẫn còn đang suy nghĩ động tác của Hàn Trọng Hoài, đây là lần đầu tiên hắn coi nàng như chó mà sợ mặt, đây cũng là lần đầu tiên chủ động làm ra loại động tác tán tỉnh này.   

Đây là để nhắc nhở nàng cái gì sao?   

Nghĩ đến Hàn Trọng Hoài, đến trước mặt Quốc công gia, vẻ mặt Ngọc Đào mang theo tia hoảng hốt.   

Có thể sinh ra nhi tử xuất sắc, đủ để thấy quốc công gia cũng không phải là người bình thường.   

Mặc dù hắn lo lắng cho chuyện của Hàn Trọng Hoài, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Ngọc Đào, vẫn trấn an nàng một câu: "Không cần sợ hãi, ta chỉ hỏi ngươi hai câu."  

Ngọc Đào hành lễ: "Quốc công gia chỉ cần hỏi, nô tỳ nhất định không dám giấu diếm nửa lời."   

Đôi mắt của nha đầu trước mặt sạch sẽ bộ dáng lại nhu thuận, nhìn cũng không phải là người có tâm tư nhiều, Quốc công gia gật gật đầu: "Ta biết hôm qua ngươi vẫn luôn ở bên cạnh Tứ thiếu gia, nhất định ngươi biết hôm qua xảy ra chuyện gì, ngươi đem tất cả hoàn chỉnh nói cho ta biết, không được có nửa điểm che dấu..."   

Nói xong nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Đào, "Ngươi thành thật nói ra, bổn quốc công sẽ có thưởng."

Vốn dĩ Ngọc Đào định nói ra tất cả, miễn cho bị liên lụy vào chuyện phiền toái gì đó, nếu quốc công gia nghiêm hình tra tấn nàng, nàng có loại cảm giác nhất định Hàn Trọng Hoài sẽ không cứu nàng.   

Bây giờ nghe thấy có phần thưởng, nàng quyết định khi nói càng phải dạt dào cảm xúc hơn.   

"Hôm qua đầu tiên là có hạ nhân của Phúc Hoa viện đến mời thiếu gia, nói là lão phu nhân lập linh đường để cho thiếu gia đi quỳ lạy lão quốc công gia, nô tỳ cảm thấy kỳ quái sợ có vấn đề nên liền trực tiếp đóng cửa..."   

Nghe được nha đầu xinh đẹp này trực tiếp đóng cửa, Quốc công gia lộ ra biểu tình ngạc nhiên, nhưng đánh giá vẻ mặt của nàng, thấy nàng bởi vì nghĩ đến chuyện lúc ấy nên trên mặt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, lại cảm thấy nàng đáng thương, chỉ sợ là người nọ cực kỳ không thích hợp, mới có thể làm cho nàng lấy hết dũng khí đóng cửa lại.   

"Sau khi đóng cửa rồi thì sao?"   

"Thiếu gia muốn đi..." Ngọc Đào lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như là hiện tại cũng không nghĩ ra vì sao lúc ấy Hàn Trọng Hoài lại một hai nhất định phải ra ngoài, "Chúng ta đi theo những người đó đến một nơi âm u, ở nơi đó người nọ lập mộ của lão quốc công gia, nhưng phía trên trừ bỏ danh húy của lão quốc công gia, chỉ có thiếu gia..."   

Sau đó nô tỳ phát hiện không đúng nên liền đẩy thiếu gia chạy đi, trời mưa xóa sạch dấu chân của bọn nô tỳ.   

"Nô tỳ dầm mưa nên bị cảm, ngất đi lúc nào cũng không biết, mơ hồ nghe được tiếng có người đánh giết nên tỉnh lại, lúc tỉnh lại đám người Trần thị vệ đã đến, mà chân thiếu gia cũng tốt.."

Nói xong, Ngọc Đào cắn môi trông mong nhìn Quốc công gia, giống như là áy náy chính mình hôn mê bất tỉnh, bỏ lỡ đoạn quan trọng nhất.   

"Ngươi làm rất tốt, tính ra ngươi vẫn là ân nhân của Hoài nhi."   

"Nô tỳ không dám, thiếu gia sẽ tốt, nhất định là lão quốc công gia ở trên trời phù hộ, mới để cho thiếu gia tốt hơn."   

Quốc công gia cau mày, cảm thấy đây không giống như là phụ thân hắn phù hộ.   

Trước khi phụ thân hắn qua đời đã cho tất cả mọi người lui ra, chỉ lưu lại một mình hắn dặn dò một chuyện, để cho hắn chèn ép Hàn Trọng Hoài.   

Phủ Quốc công thậm chí là cả kinh thành, không ai không biết người mà lão quốc công gia thích nhất chính là tôn tử Hàn Trọng Hoài này, nghe được mệnh lệnh này, hắn vô cùng khó hiểu, nhưng phụ thân hắn lại không có ý tứ giải thích cho hắn.  

Chỉ là nói chân Hàn Trọng Hoài không thể tốt, người không thể bước ra khỏi phủ Quốc công.   

Hắn tò mò mệnh lệnh của cha mình, lúc trước tốn một phen công phu để điều tra xem đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc cái gì cũng không tra ra, miệng Hàn Trọng Hoài đóng chặt, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận mệnh lệnh không bước chân ra khỏi phủ Quốc công.   

Mấy năm nay Hàn Trọng Hoài vẫn thành thành thật thật ở Kỳ Lân viện, ai biết vừa ra khỏi cửa chân đã tốt lên.   

Đối với Hàn Trọng Hoài, quốc công gia có tình cảm phức tạp, tổng cộng hắn chỉ có ba đứa nhi tử, lão đại còn tốt, tuy rằng không tính là thông minh nhưng kiên định cố gắng, nhưng lão nhị lại ngu xuẩn ăn chơi trác táng, Hàn Trọng Hoài là người xuất sắc nhất, nhưng bởi vì có lời dặn của lão quốc công nên phụ tử bọn họ vẫn luôn cách nhau một tầng.   

Quốc công gia trầm tư, Ngọc Đào yên lặng chờ ở bên cạnh.   

Đợi đến khi Quốc công gia hoàn hồn: "Được rồi, ta biết ngươi không giấu diếm, là một nha đầu tốt, sau này tiếp tục hầu hạ Tứ thiếu gia thật tốt."   

"Nhất định nô tỳ sẽ không phụ kỳ vọng của quốc công gia."   

Cầm bạc quốc công gia thưởng, Ngọc Đào đi vài bước liền đem khóe môi đè xuống, lộ ra bộ dáng chịu khổ.   

Nếu biểu hiện quá mức hưng phấn, vậy không phải là bày ra cho mọi người xem nàng đem Hàn Trọng Hoài bán đi sao.   

Trở lại Kỳ Lân viện, vừa lúc Hàn Trọng Hoài bên kia đang được thái y bắt mạch, kiểm tra xong thái y vuốt râu, cao thâm nói: "Tứ thiếu gia hẳn là đã đụng phải chỗ nào đó đi?"

Hàn Trọng Hoài gật đầu: "Tiểu nha đầu đem ghế dựa đẩy đến chỗ ghập ghềnh nên có đụng phải."   

"Vậy cái này thì đúng rồi, thiếu gia không thể đứng lên chính là do gân mạch trên đùi có chỗ bị tắc nghẽn, như vậy khi đụng phải vừa vặn chạm phải chỗ tắc nghẽn, khiến cho thiếu gia có thể đứng lên."   

Lời này nghe qua đúng là có vẻ nhảm nhí, chính là hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra nhưng lại nhất định phải từ góc độ của đại phu mà cứng rắn kéo ra một đáp án.   

"Nói như vậy, ta nên cám ơn nha đầu kia?"   

"Quả thật là thiệt thòi cho nàng."   

Ánh mắt Hàn Trọng Hoài chuyển hướng về phía Ngọc Đào, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía nàng, Ngọc Đào bày ra vẻ mặt hào phóng để cho người ta nhìn: "Nô tỳ cũng không tốt như vậy."  

Chuyện xấu đương nhiên phải dùng thẹn thùng để lăn lộn, mà chuyện tốt đương nhiên phải hào phóng nhận lĩnh.   

Tiễn thái y đi, người bên cạnh Hàn Trọng Hoài liên tục bị Quốc công gia gọi đi, chỉ là trở về cũng không dễ dàng như Ngọc Đào, đến lúc dùng bữa nhưng Trần Hổ còn chưa được thả trở về.   

"Trần thị vệ sẽ không có việc gì chứ?"   

"Chân ta tốt nên phụ thân ta liền tức giận chém giết thị vệ bên cạnh ta?"   

Đối mặt với lo lắng của Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt trả lời.   

Ngọc Đào nghe vậy cảm thấy cũng chưa chắc, cho dù Quốc công gia tức giận cũng sẽ không đánh giết người quang minh chính đại như vậy, hơn nữa nàng nhìn bộ dáng của quốc công gia, cũng không giống như tức giận không thể chịu nổi.   

Nhưng mà nàng chỉ tùy ý nói một câu mà Hàn Trọng Hoài đã lập tức đáp lại, nàng ngược lại có chút không quen.   

Không phải là Hàn Trọng Hoài đã yêu nàng chứ?  

Dường như hôm nay hắn luôn giữ vững một trạng thái nhiệt tình cực cao đối với nàng.   

Ngọc Đào mị nhãn như tơ, cánh tay chống ở mép bàn, cổ áo màu vàng nhạt tự nhiên buông xuống.   

Tư thế của nàng nhiệt tình, Hàn Trọng Hoài lại có vẻ mất hứng thú.   

"Xem nhiều nên cảm thấy chán."   

Vòng eo của Ngọc Đào còn chưa lắc đã hơi cứng đờ, mẹ nó mới bao lâu đã chán, hơn nữa ngươi chán rồi, vậy vì sao mắt ngươi không dời đi lại là có ý gì.   

Yên lặng đứng thẳng người, Ngọc Đào rụt vào một góc làm người vô hình.   

Nếu Hàn Trọng Hoài đã chán với vẻ đẹp của nàng, vậy ưu điểm lớn thứ hai của nàng chính là an tĩnh.   

Đợi đến khi Hàn Trọng Hoài ăn xong quay đầu lại, Ngọc Đào đã tựa vào bên cạnh cột híp mắt, đầu giống như gà con đang mổ thóc gục lên gục xuống.   

Ửng hồng trên mặt do buồn ngủ khác với đỏ mặt như ngày thường, trong đầu lại xuất hiện hai từ khác nhau, Hàn Trọng Hoài nhếch môi, chỉ sợ là Ngọc Đào cũng không khác gì so với trước kia, chỉ là ở trong mắt hắn khắp nơi của nàng đều bất đồng.   

Thời điểm Ngọc Đào tỉnh lại trời đã tối, nàng ngồi trên mặt đất tựa vào cây cột, cổ cứng đờ đau nhức.   

Về phần Hàn Trọng Hoài phỏng chừng đã rời đi từ tám trăm năm trước, nàng xoa cổ đi ra ngoài, nghe được có người đang thảo luận mới biết Hàn Trọng Giác đã được gọi đến thư phòng của quốc công gia.   

Xem ra là Trần Hổ đã đem Hàn Trọng Giác bán đi.   

Nàng đi vào phòng bếp nhỏ ăn điểm tâm, đợi đến khi xuất hiện bát quái đã tiến hành đến chuyện quốc công gia muốn dùng gia pháp với Hàn Trọng Giác, Quốc công phu nhân ở một bên ngăn cản.   

Nghĩ đến có lẽ khi nàng tỉnh giấc thì hẳn là sẽ biết được có đánh hay không, vì mau chóng biết được quá trình của bát quái, nàng liền nhanh chóng lên giường chìm vào giấc ngủ.   

Chỉ là ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nàng bị người ta đánh thức.   

Nàng muốn giả chết để nếu đối phương muốn chiếm tiện nghi thì nhanh chóng chiếm tiện nghi xong rồi rời đi, nhưng gọi nàng rõ ràng là một cô nương, đối với thân thể của nàng thì không có hứng thú gì, lực đẩy nàng nặng hơn một chút.   

Ngọc Đào thở hổn hển, dụi mắt ngao một tiếng.   

Người tới là Nhạn Tự, so với Ngọc Đào, biểu tình của nàng ta cũng không tốt hơn là bao: "Thiếu gia gọi ngươi."   

"Thiếu gia? Thiếu gia nào?"   

Ngọc Đào còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hỏi xong một câu chỉ thấy sắc mặt Nhạn Tự càng kém hơn: "Đương nhiên là thiếu gia của chúng ta."   

"A, thiếu gia có chuyện gì?"   

"Ta không biết."   

Không biết là chuyện gì, Ngọc Đào vẫn như cũ muốn đứng lên, tùy tiện mặc một bộ xiêm y ngoài, Ngọc Đào mò mẫm đi về phía cửa phòng ngủ của Hàn Trọng Hoài.  

Chờ khi nàng đẩy cửa ra, Nhạn Tự đã không còn ở đây nữa, gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình một cái, nhìn căn phòng tối đen còn tưởng rằng mình nằm mơ mộng du.   

Do dự bước vào nội thất, căn bản bên trong không có bất kỳ ngọn nến nào, nương theo ánh đèn lồng bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy Hàn Trọng Hoài đang nằm ngủ trên giường.   

Sẽ không phải là nàng bị gài bẫy đi?   

Vấn đề là gài bẫy nàng tới nơi này để làm gì? Nói nàng là sát thủ? Nhưng lúc trước có vài lần nàng không ngủ được nên nửa đêm chạy tới phòng ngủ của Hàn Trọng Hoài, cũng không có ai ngăn cản nàng.   

Ngồi một khắc, cơn buồn ngủ của Ngọc Đào lại dâng trào, tính toán xoay người trở về nghỉ ngơi.   

"Ta gọi ngươi tới đây, ngươi không hỏi ta có chuyện gì sao?"   

Giọng nói khàn khàn của Hàn Trọng Hoài vang lên, mang theo một tia buồn ngủ lười biếng, nhưng theo lời mà hắn nói thì vừa rồi hắn không có ngủ, mà là yên lặng nằm chờ xem nàng tính toán lúc nào thì rời đi, sau đó đặt câu hỏi.   

"Nô tỳ cho rằng thiếu gia đã ngủ thiếp đi, không biết thiếu gia gọi nô tỳ tới đây là có chuyện gì?"   

"Không có việc gì, nửa đêm đang ngủ đột nhiên cảm thấy quá mức yên tĩnh, muốn nghe âm thanh có thêm một người thở dốc ở trong phòng."   

Ngọc Đào: "..." Kẻ điên từ đâu tới!   

Ngọc Đào đi đến bên giường, vừa lúc Hàn Trọng Hoài nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nhìn hắn khép lại mí mắt, nàng thật muốn dùng kim khâu cho hắn vĩnh viễn cũng không thể mở mắt ra, giai cấp vô sản phẫn nộ chính là khủng bố như vậy.   

Đêm khuya chính là thời điểm mà giai cấp địa chủ bị lật đổ!   

Trong đầu đem sự diệt vong của mỗi một vương triều phong kiến suy nghĩ lại một lần, Ngọc Đào cảm thấy mỹ mãn mới ghé vào mép giường mà ngủ.
Bình Luận (0)
Comment