Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 23

Dường như hôm qua vẫn còn buồn rầu vì mùa hè, chớp mắt lá đã có dấu hiệu úa vàng.   

Nhóm tiểu nha đầu lười nhác, thừa dịp chủ tử không ở trong viện, mấy lần đổ nước vào trong sân viện nhưng cũng không lau. Phiến đá xanh không ngừng được nước trong veo rửa sạch, cúi đầu có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình được phản chiếu trên mặt đất.   

Ngọc Đào nghe tiểu nha đầu nói có người tìm mình, vốn tưởng rằng Bích Thúy chưa từ bỏ ý định nên lại đến tìm nàng tặng chỗ tốt.   

Đến ngoài viện mới phát hiện ra là Thanh Trúc.   

Tính ra đã lâu hai người không gặp, sau khi Thanh Trúc đi nhị phòng thì thành thật không làm trò quỷ nên không có tin tức gì truyền ra.   

Đối với thông phòng không có thân phận mà nói, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, xem ra cho dù không có nàng làm đá kê chân thì cũng không ảnh hưởng đến năng lực phát huy của nữ chủ.   

"Khí sắc của ngươi rất tốt."   

Sau khi Ngọc Đào đến Kỳ Lân viện được ăn ngon uống tốt nhưng vòng eo vẫn mảnh khảnh như cũ, đi đường không nhanh không chậm, có loại hương vị cành liễu phất phơ.

Thanh Trúc chỉ cảm thấy Ngọc Đào là do được ông trời thưởng cơm ăn nên cho dù thế nào cũng đẹp, nhưng lại không biết Ngọc Đào biết chính mình phải dựa vào cái gì mới có thể kiếm cơm ăn, tuy rằng chăm chỉ chạy đến bếp nhỏ, nhưng cũng không phải lúc nào nàng cũng ăn uống thả cửa, khi không có việc gì vẫn biết tập yoga duỗi thân.   

Hơn nữa nàng còn nhỏ, hình thể dễ uốn, so với trước đây vóc dáng còn tốt hơn một chút.   

"Khí sắc của Thanh Trúc tỷ tỷ mới tốt, ta nghe nói Tam thiếu gia đối với Thanh Trúc tỷ rất tốt." Ngọc Đào biết rõ trọng điểm của giao tiếp chính là khen người khác gấp bội.  

Nghe Ngọc Đào nói như vậy, Thanh Trúc cười cho qua chuyện.   

Nếu Tam thiếu gia thật sự đối xử với nàng ta không bình thường, vậy chỉ sợ Nhị phu nhân sẽ khẩn trương, chuyện gì cũng có mức độ, cho dù trong lòng nghĩ nếu có thể vượt qua mức độ kia một chút là tốt rồi, nhưng trên thực tế lại sợ nếu vượt qua sẽ chọc cho chính mình không giải quyết được phiền toái.   

Thấy Ngọc Đào không kinh ngạc khi mình tới, mà là tự nhiên tán gẫu cùng mình, Thanh Trúc liền biết hôm nay sẽ không khó xử, nhưng cũng sẽ không thám thính được tin tức gì.   

"Bây giờ ngươi là hồng nhân của phủ đệ, ta còn sợ ngươi không muốn gặp ta."   

Thanh Trúc cười khẽ, dắt Ngọc Đào ngồi xuống hành lang, "Bây giờ chúng ta xem như tỷ muội đi?"   

Thanh Trúc giương mắt lên, giọng nói mang theo chút không xác định.   

Như thế nào lại là tỷ muội, Ngọc Đào nhìn Thanh Trúc đang nắm tay mình, thầm nghĩ làm tỷ muội plastic với nữ chủ thảm hơn, hay là bác bỏ mặt mũi của nữ chủ nghiêm trọng hơn.   

"Có tình cảm ở Phúc Hoa viện, hơn nữa lúc trước Thanh Trúc tỷ nguyện ý giúp ta đến Kỳ Lân viện, chúng ta đương nhiên là tỷ muội,"

"Lúc ấy ta cũng chỉ là tùy ý một câu..." Thanh Trúc không nghĩ tới mọi chuyện sẽ có một phen biến hóa như vậy, đầu tiên là Ngọc Đào thành công đến Kỳ Lân viện, chân Tứ thiếu gia lại khỏi hẳn.   

Hơn nữa khi chân Tứ thiếu gia khỏi hẳn, Ngọc Đào vẫn còn ở bên cạnh hắn.   

Nàng ta cũng biết hiện giờ đối với Tứ thiếu gia, Ngọc Đào bất đồng với những người khác như thế nào, làm người đều sẽ không quên đưa than trong tuyết, lúc trước ở trong mắt hạ nhân Kỳ Lân viện chính là một nơi quỷ quái, cũng chỉ có Ngọc Đào cầu xin đến đó.   

Nếu lúc trước nàng ta kiên định hơn một chút, vậy người đưa than trong ngày tuyết này sẽ là nàng ta...   

Vẻ mặt Thanh Trúc hoảng hốt chột dạ, ngửi được hương đào bên cạnh lại phục hồi tinh thần.   

"Ta đến chính là muốn nhìn ngươi một chút, dù sao trước kia ngươi cũng có thể đi tới thăm ta, hôm qua Tam thiếu gia nhắc tới chuyện khi Tứ thiếu gia đọc sách thì thông minh hơn người, quan hệ giữa hai chủ tử thâm hậu, thuận tiện cho chúng ta lui tới nhiều hơn."   

Vấn đề là khi Hàn Trọng Thời nói Hàn Trọng Hoài thông minh hơn người, nhưng nàng lại không hề nghe thấy Hàn Trọng Hoài nhắc tới Hàn Trọng Thời.  

Đương nhiên cũng có khả năng là do quan hệ của nàng và Hàn Trọng Hoài chưa đến mức độ đó, cho nên Hàn Trọng Hoài chưa từng nhắc tới bất kỳ người Hàn gia nào trước mặt nàng.   

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên là ngoài miệng Ngọc Đào sẽ khẳng định mà nhận.

Tiễn Thanh Trúc đi, Ngọc Đào nhìn bóng lưng nàng ta, Hàn Trọng Hoài đã thật sự trở thành bánh bao thơm phức, Thanh Trúc đến một chuyến này, hẳn là đã cảm giác được không khí của nhị phòng, cho nên mới muốn đến gặp nàng để kéo chút quan hệ.   

Nếu là như vậy, tất nhiên là nhị phòng coi trọng Hàn Trọng Hoài.   

Nghĩ đến tính tình của Hàn Trọng Thiết, nhị phòng coi trọng Hàn Trọng Hoài cũng không kỳ quái.   

Thanh Trúc đi không bao lâu, Ngọc Đào lại ra khỏi viện một lần nữa, lần này người tới chính là Bích Thúy.  

Lại là một trận khách sáo, nhưng mà lời nói của Bích Thúy rõ ràng là chua lét, mấy tháng trước nha đầu trong phủ đều cảm thấy Ngọc Đào điên rồi, mà mấy ngày nay đại bộ phận nha đầu khi nhắc tới nàng thì trong miệng đều có vị chua.   

"Ngươi thành thật mà nói, có phải ngươi đã sớm nhìn ra Tứ thiếu gia sẽ tốt nên mới nhất định phải đến Kỳ Lân viện."  

Biểu tình của Ngọc Đào bất đắc dĩ: "Ta làm sao biết được."   

Bích Thúy mang theo hoài nghi nhìn bộ dáng của Ngọc Đào. hiện giờ trong phủ đều âm thầm nói có lẽ chân của Tứ thiếu gia không nghiêm trọng như vậy, chỉ là tìm một cái cớ thích hợp để một lần nữa đứng lên.   

Nàng ấy càng nghĩ càng cảm thấy lời này có đạo lý, nhất định là Ngọc Đào ngoài ý muốn biết được tứ thiếu gia sẽ đứng lên, bằng không theo tính tình không có lợi không dậy sớm của nàng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi tới Kỳ Lân viện hầu hạ Tứ thiếu gia.   

"Quan hệ của chúng ta lại không tầm thường, ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ còn sợ ta nói cho người khác sao?"   

Ngọc Đào cười vỗ vỗ tay Bích Thúy, đừng nói là nói cho Bích Thúy cái gì, cho dù nàng không nói cũng sợ Bích Thúy lại lên cơn bát quái, bịa chuyện nói bậy khắp nơi.   

"Hôm nay Thanh Trúc cũng tới tìm ta."   

Ngọc Đào chuyển đề tài, Bích Thúy vừa nghe đến Thanh Trúc liền lấy lại tinh thần, trừng mắt nói: "Nàng ta tới tìm ngươi làm cái gì?!"   

"Nói đến thăm ta, còn hỏi nàng và ta có tính là tỷ muội hay không."   

"Ngươi trả lời nàng ta như thế nào?"   

Ngọc Đào cười mà không đáp.   

Thấy nàng như vậy, Bích Thúy tức giận vỗ chân: "Nhất định là ngươi nói đúng rồi, hiện tại ngươi đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả đối với Thanh Trúc cũng có thể cho sắc mặt tốt."   

"Nàng ấy đến thăm ta, ta cũng không thể xụ mặt nhăn nhó."   

"Sao lại không thể!" Tình cảm hữu nghị của nữ nhân bất kể là đến bao nhiêu tuổi cũng sẽ không khác gì tiểu cô nương, so xem quan hệ của ngươi và ta tốt hơn, hay là quan hệ của ngươi và nàng ta tốt hơn, hơn nữa trong lòng Bích Thúy có quỷ nên nghĩ rằng Ngọc Đào một cây khó chống vững nhà, vì vậy bày ra cho Ngọc Đào một chủ ý, vừa củng cố tình cảm của bọn họ, vừa thuận tiện làm một số việc.   

"Ngươi nói xem quan hệ giữa ngươi và nàng ta tốt hơn hay với ta tốt hơn?"   

Bích Thúy một hai phải so thắng bại.   

Ngọc Đào khó xử hơi nhăn mũi: "Chúng ta đều là tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."   

Ngọc Đào còn chưa dứt lời, nhưng những lời chưa dứt đã khiến Bích Thúy đoán được ý tứ của nàng.   

Hiện tại Bích Thúy tức giận muốn rời đi, nhưng nghĩ đến trên người mình còn có chuyện quan trọng, chỉ có thể đem tức giận nhét vào trong bụng.   

"Nàng ta đều là hư tình giả ý, bất quá là thấy bây giờ ngươi sống tốt, cho nên muốn được thơm lây, nào có đối xử chân tình với ngươi giống như ta."  

Bích Thúy nắm tay Ngọc Đào, Ngọc Đào cảm thấy như có thứ gì đó hơi cộm ở trong lòng bàn tay mình, cảm giác giống như lại là bông tai và vòng cổ.   

Thầm nghĩ nên nói cái gì đó, vẻ mặt Ngọc Đào ngây thơ: "Đương nhiên là Bích Thúy tốt nhất."   

Bởi vì Thanh Trúc, lần này cái gì Bích Thúy cũng không hỏi tới, còn tặng cho nàng một chuỗi trân châu.   

Trong lòng vừa mắng Thanh Trúc vừa mắng Ngọc Đào, nhưng trên mặt Bích Thúy vẫn cười khanh khách nói những lời tốt đẹp lấy lòng Ngọc Đào, mà Ngọc Đào cũng rất hưởng thụ những lời này.

Dù sao biết chính mình không làm việc, nhất định trong lòng Bích Thúy sẽ mắng mình cho nên một câu khen ngợi lại Ngọc Đào cũng không nói.   

Chợt nghe Bích Thúy khen nàng từ đầu đến chân, chua xót nói mái tóc của nàng mềm mại giống như tơ lụa thượng hạng.   

Trước khi đi Bích Thúy như nghĩ tới cái gì, từ trong túi lấy ra một cái hà bao có chút đơn giản: "Nhìn xem thiếu chút nữa ta quên mất cái này, đây là do tẩu tử của ngươi nhờ ta mang đến cho ngươi, nơi này có tóc và máu của cháu trai ngươi, ngươi mang theo trên người có thể mang may mắn cho ngươi."   

Nghe nói có tóc của người khác, Ngọc Đào chết cũng không muốn nhận, cái loại đồ chơi đây, vì sao tóc của người khác có thể mang đến may mắn cho nàng.   

"Trước kia tính tình của ngươi không tốt cũng thôi, lần này ta nghe nói đã lâu ngươi cũng truyền tin cho người trong nhà, cho dù bọn họ như thế nào thì cũng là người nhà của ngươi, gốc rễ của ngươi, ngươi quá tuyệt tình bọn họ sẽ không để ý tới ngươi, sau này có chuyện ngươi cũng không biết khóc ở đâu."   

Không để ý mới tốt, nàng nào có nhiều thời gian rảnh rỗi để ứng phó với những người nhàn rỗi kia như vậy.   

Khuyên Ngọc Đào vài câu, thấy nàng không nói một lời nhận hà bao, lúc này Bích Thúy mới yên tâm rời đi.   

Mà Ngọc Đào trở về phòng liền đem hà bao kia ném vào một góc.   

Đại khái nàng cũng biết được trong nhà nguyên chủ có tình huống gì, dù sao cũng chính là một đống nợ nần, nếu gặp phải những người tâm địa thiện lương coi trọng chuyện nhân quả, cảm thấy nếu đã chiếm được thân thể của nguyên chủ, vậy sẽ làm chút việc để hoàn hoãn quan hệ với người nhà.   

Mà nàng...   

A, thực xin lỗi, cũng không phải là do chính nàng cầu thần bái phật cho mình xuyên qua, chuyện của nguyên chủ đều không liên quan đến nàng.   

Từ khi Ngụy Cẩm Dương đến làm khách một lần, thời gian Hàn Trọng Hoài ở phủ Quốc công ngày càng ít, có hôm Ngọc Đào nằm trên giường ngủ đến khi trời tối nhưng đèn trong phòng chính cũng không sáng lên.   

Đi ra ngoài lắc lư một vòng kiếm ăn, ngược lại biết vì sao Thanh Trúc và Bích Thúy tới tìm nàng.   

Hàn Trọng Hoài lập mấy lần chiến công, lại có danh hiệu Võ Đức tướng quân.

Sau khi chân hắn bị thương không thể ra chiến trường đánh trận, vì tỏ vẻ trấn an, Thánh thượng để cho hắn hưởng bổng lộc của tướng quân, còn để cho hắn vào binh bộ.  

Ban đầu chức quan của Hàn Trọng Hoài ở binh bộ là một chức quan nhàn tản, mà bây giờ chức vị của hắn tăng lên, lắc mình một cái đã biến thành binh bộ thị lang.   

Lão đại của binh bộ là thượng thư, phía dưới thượng thư chính là thị lang.   

Từ tàn phế sống không còn gì luyến tiếc đến người đứng thứ hai trong binh bộ, có thể nói biến hóa này của Hàn Trọng Hoài không nhỏ chút nào.   

Quan trọng nhất chính là hiện tại phủ Quốc công mưa gió phiêu diêu, chuyện Hàn Trọng Hoài thăng chức giống như đã cho Quốc công gia ăn một viên thuốc an thần.   

Thời điểm Ngọc Đào còn đang trong mộng, Hàn Trọng Hoài cũng đã trở về phủ đệ, chỉ là vừa trở về đã được mời đến chính phòng, hiện giờ đang ở chính phòng cùng bọn Quốc công gia uống rượu nói chuyện.   

Biết được việc này Ngọc Đào cũng không cọ xát, ngay cả phụ thân của Hàn Trọng Hoài cũng biết lấy lòng Hàn Trọng Hoài, huống chi là một tiểu nha đầu thông phòng nàng.   

Mở tủ ra, đầu tiên là Ngọc Đào ngẩn ra, quả thật vải vóc vốn dĩ chất đống ở bên trong đã biến thành xiêm y.   

Năm sáu bộ xiêm y mới được gấp lại đặt quy củ ở trong tủ quần áo, Ngọc Đào mờ mịt nhìn chung quanh, chẳng lẽ bên cạnh nàng có bà tiên đỡ đầu nào đang ẩn nấp.   

Nàng là thông phòng, xiêm y hoa mỹ một chút cũng không có gì đáng ngại, những bộ xiêm y này đều được làm phù hợp với vị trí thân phận của nàng.   

Ngọc Đào chỉ là lười biếng, nhưng không phải là không yêu cái đẹp.   

Đem xiêm y mới đều thử một lần, nghe thấy Hàn Trọng Hoài trở về viện tử, liền mặc một bộ váy vàng cam thêu hoa hợp hoan đi đến phòng của hắn.   

Vừa bước vào trong phòng, Ngọc Đào liền ngửi thấy một cỗ mùi rượu.   

Hàn Trọng Hoài khẽ cúi đầu lấy tay đỡ trán, nghe được tiếng bước chân của nàng thì ngẩng đầu, lúc này Ngọc Đào mới phát hiện sắc mặt hắn có chút đỏ bừng.   

Làn da trắng của nam nhân khác với làn da trắng của phụ nữ, cho dù làn da của Hàn Trọng Hoài trắng bệch nhưng cũng rất rắn chắc, Ngọc Đào còn chưa từng thấy qua ngoại trừ màu trắng trên mặt hắn còn xuất hiện những màu sắc khác.   

Giờ phút này hắn say khướt, Ngọc Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại hắn có một loại cảm giác cầm thú.   

Chính là cái loại trạng thái mà nam nhân muốn làm chuyện xấu.   

Ngọc Đào mặc xiêm y mới, Hàn Trọng Hoài nhìn thêm vài lần, hắn còn tưởng rằng nàng thích mấy bộ xiêm y cũ kia nhiều hơn, thì ra thật đúng là lười làm xiêm y.   

"Thiếu gia..."   

Ngọc Đào ngọt tới ngấy mà đến gần Hàn Trọng Hoài, "Có muốn nô tỳ ấn đầu cho thiếu gia hay không."

Cổ tay Ngọc Đào đặt ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, Hàn Trọng Hoài bắt lấy đặt ở một bên: "Ấn."   

Ngón tay mềm mại đặt lên thái dương khẽ ấn, vốn dĩ Ngọc Đào nghĩ hẳn là ấn một cái để làm chút tình thú, sau đó Hàn Trọng Hoài liền giữ chặt nàng, để cho nàng ngồi trên người hắn.   

Lão sắc phê không thừa dịp say rượu làm cái gì, quả thật là hổ thẹn đối với chữ sắc này.   

Nhưng Ngọc Đào ấn một cái chính là nửa canh giờ, tay nàng đã mỏi nhừ mà Hàn Trọng Hoài vẫn chưa tiếp tục bước tiếp theo.   

Ngọc Đào dừng tay, chớp chớp mắt, ngửa đầu dừng lại trước mặt Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia còn khó chịu sao?"   

Hàn Trọng Hoài nhéo nhéo mặt nàng: "Tiếp theo bóp chân."   

“......”   

Núi cao còn có núi cao hơn, nàng chiếm tiện nghi ở chỗ Bích Thúy, Thanh Trúc, đến chỗ Hàn Trọng Hoài thì phải trả lại toàn bộ. 
Bình Luận (0)
Comment